Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hứa Tiên Chí
  3. Chương 463
Trước /767 Sau

Hứa Tiên Chí

Chương 463

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhóm dịch: Sói Già

Thái dương bắn thẳng đến, ánh mắt của hắn bắn thẳng đến, Thanh Loan chỉ cảm thấy mặt nóng tới sắp hòa tan, một đầu đem suy nghĩ chui vào trong thải vân.

Hứa Tiên cười ha ha, đem nàng một lần nữa ôm vào trong lòng:

- Được, đừng xấu hổ!

- Ngươi cố ý.

- Là ta cố ý, xin lỗi!

Hứa Tiên lập tức nhận nợ, tay không khỏi từ bên hông nàng lướt xuống, rơi vào trên ngọc đồn nhỏ nhắn xinh xắn mà tràn ngập co dãn của nàng, thẳng thắn nói:

- Bởi vì, ta cũng không phải không muốn a!

Hắn phát hiện từ đánh vỡ một tầng gông cùm xiềng xiếc kia, tà niệm của hắn đối với muội muội này đã tăng trưởng không thể ức chế. Có thể người khó tránh khỏi giữa cầm thú và không bằng cầm thú làm ra lựa chọn sao?

Chỗ mẫn cảm của Thanh Loan chịu tập kích, lập tức cả người căng thẳng, hoàn hảo bàn tay kia chỉ là nhẹ nhàng lướt qua, Hứa Tiên nói:

- Hiện tại trước hảo hảo ngủ một giấc tỉnh lại phải đi gặp tỷ tỷ ngươi, nàng cũng rất nhớ ngươi.

- Tiểu tỉ

Nhắc tới Vân Yên, Thanh Loan lập tức nhiều thêm vài phần tinh thần, nhìn Hứa Tiên, thuận theo gối lên trên đùi hắn.

Hứa Tiên khẽ vuốt sợi tóc của nàng, tâm niệm khẽ động, Thải Vân cuồn cuộn nổi lên thành cái ô, che đậy một chút ánh dương quang chói mắt, lại nhẹ nhàng lay động.

Thanh Loan ngự kiếm chạy đi vài ngày đường, vốn là cực kỳ buồn ngủ, theo đó ôn nhu âu yếm, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Hứa Tiên nhìn gương mặt nàng, trong lòng cũng cảm giác được yên bình.

Lúc này, Hồ Tâm Nguyệt bay đến trên Thải Vân, nhìn sang Thanh Loan lại nhìn sang Hứa Tiên:

- Nàng chính là Thanh Loan?

- Hư!

Hứa Tiên đem ngón trỏ đặt thẳng lên môi.

Hồ Tâm Nguyệt ngược lại phóng đại thanh âm:

- Dùng kiếm kia, ta cũng không cho phép ngươi thả hắn!

Hứa Tiên oán trách nhìn nàng một cái.

- Tham lam háo sắc, cực phẩm vô sỉ.

Hồ Tâm Nguyệt bỏ lại câu đánh giá này, xoay người bay xuống thải vân.

Đồ Chi An nỗ lực mở to hai mắt hướng về bầu trời nhìn xung quanh, lại hoàn toàn nhìn không thấy cái bóng của Thanh Loan và Hứa Tiên, ngược lại có hơn một trăm yêu quái từ trên trời giáng xuống, biểu thị ác mộng của hắn còn không có kết thúc.

Lần này hướng về phía hắn, cũng không phải là ảo giác quỷ dị kinh khủng như mấy ngày hôm trước, mà là quyền đấm cước đá trực lai trực khứ đánh tơi bời, cho dù không ngừng tự nói với bản thân đây là giả, thế nhưng quyền đầu đánh vào trên mặt cảm giác đau đớn lại không giả chút nào, hắn kêu thảm:

- Sư tỷ, cứu ta a!

Chỉ là người tới cứu hắn tạm thời đã quên mất hắn, rơi vào trong mộng đẹp thâm trầm khó dò.

Đợi cho vừa cảm giác tỉnh lại, Thanh Loan mở hai mắt ra, sau đó chỉ thấy khuôn mặt quen thuộc đang cười tủm tỉm nhìn nàng, nhưng cũng không phải Hứa Tiên, mà là Vân Yên.

Thanh Loan kinh hỉ nói:

- Tiểu tỉ.

Nói rồi ôm lấy cánh tay của Vân Yên.

Vân Yên trêu đùa:

- Thế nào, ngủ thoải mái thật nha! Ta nhìn cũng có chút hâm mộ!

Thanh Loan sắc mặt đỏ lên, vội vàng cùng Hứa Tiên tách ra.

Vân Yên thúc giục nói:

- Nhanh đi tắm đi sao, ta đã chuẩn bị nước ấm cho ngươi, sau đó cùng nhau ăn, lại sau đó cùng nhau ngủ.

Thanh Loan vô luận lúc nào cũng không lay chuyển được nàng, bị Vân Yên xô đẩy vào trong phòng tắm, lại bị kéo ra, cởi sạch quần áo lẫn đồ đạc tên người, nàng vội vã trốn vào trong bồn tắm, xoay người đã thấy Vân Yên cũng cởi quần áo, váy ra:

- Tiểu...tiểu tỉ, ngươi muốn làm gì?

- Đương nhiên là cùng ngươi tắm, thời gian dài như vậy không gặp, ta đúng là có thật nhiều điều muốn nói với ngươi đấy!

- Không được!

- Có cái gì không được, lẽ nào ngươi muốn cùng người nào khác cùng tắm sao?

Vân Yên tự nghĩ tự nói, đã cởi bỏ sạch sẽ y phục trên người, mở rộng chân ngọc trắng nõn thon dài, bước vào trong bồn tắm, lao về phía Thanh Loan ôm cổ, dùng khuôn mặt cọ a cọ:

- Nhớ chết ngươi!

- Tiểu tỉ, đi ra ngoài đi!

Thanh Loan xô đẩy Vân Yên, lại hoảng hốt nhớ tới những ngày đã từng trải qua, khi đó các nàng cũng là thân mật khăng khít như vậy.

Bọt nước trong bồn ba động, vô số cánh hoa theo đó bồng bềnh trôi, hai tấm dục thể cực kỳ mê người ở trong hơi nước trắng xoá như ẩn như hiện, tiếng nói nhỏ khe khẽ cùng với tiếng cười dễ nghe như chuông bạc quanh quẩn ở bốn phía.

Vân Yên ôm lấy Thanh Loan, thương tiếc nói:

- Nha đầu, một mình ở bên ngoài chịu khổ sao!

- Không có gì, sư phụ và chưởng môn đối với ta đều rất chiếu cố, một đám người cùng một chỗ luyện kiếm cũng rất thú vị a!

Vân Yên cười nói:

- Không biết là ai ở trong thư u oán không được a, thực sự là nữ đại bất trung lưu, ở trong thư chỉ biết có ca ca, ca ca, thỉnh thoảng mới có thể nhắc tới tỷ tỷ như ta một câu, tỷ tỷ đúng là rất thương tâm.

- Nào có!

Thanh Loan kháng nghị.

Vân Yên dùng gương mặt dán gò má của nàng:

- Bất quá, hôm nay rốt cục được đền bù mong muốn đúng không!

Thanh Loan đỏ mặt cúi đầu xuống.

Vân Yên cười nói:

- Tiểu nha đầu cũng đã lớn lên, hiện tại để ta nhìn xem, nới đó bến lớn không.

Vân Yên đột ngột đến tập kích ngực khiến Thanh Loan kinh hô một tiếng, đã quên mất vẻ e lệ rụt rè mới vừa rồi, trong bồn tắm sóng nước tung tóe.

Chỉ là hôm nay Thanh Loan tập kiếm thành công, thực toàn lực phản kích, Vân Yên sẽ không phải là đối thủ, một phen đùa giỡn sau đó ngược lại bị Thanh Loan chế trụ.

Thanh Loan cười nói:

- Tiểu tỉ, trước đây ngươi không phải đối thủ của ta, hiện tại cũng vẫn không phải.

Trước đây nàng có võ công, Vân Yên chỉ là người thường.

Vân Yên bỗng nhiên hô lớn:

- Phu quân mau tới giúp ta!

Thanh Loan cả kinh, vội vã che miệng nàng, Vân Yên cũng đã cười ra.

Ngoài cửa Hứa Tiên sờ sờ mũi, cười khổ một chút là có một chút ý tứ muốn đi vào.

Hồi lâu sau, Vân Yên và Thanh Loan từ trong phòng tắm đi ra, Hứa Tiên con ngươi phóng đại, chỉ thấy các nàng đều chỉ mặc áo tắm đơn bạc, mơ hồ phác họa ra thân hình cực đẹp, trước ngực hiện ra hai điểm đột khởi, lại không có mặc lên tiểu y. Tóc dài đen óng ướt sũng rối tung trên vai, trên da thịt trắng nõn chói mắt tựa hồ bốc lên một tầng vụ khí hơi mỏng.

Vân Yên vẫn thản nhiên như thường ngày, Thanh Loan lại ngượng ngùng trốn ở phía sau Vân Yên.

Hứa Tiên thưởng thức một trận, mới nói:

- Ăn cơm đi!

Bên cạnh bàn tròn, Thanh Loan ở giữa, Hứa Tiên và Vân Yên phân ra ngồi ở hai bên, đầy bàn thức ăn đương nhiên là do Hứa Tiên tự mình làm đầu bếp đều là món Thanh Loan thích.

- Không cần động thủ, chúng ta đến đút cho ngươi ăn.

Vân Yên nói, rồi đưa đĩa rau đến bên mép Thanh Loan, Thanh Loan chỉ có há mồm ăn vào.

Hứa Tiên làm bộ học theo, đem thức ăn đến bên miệng nàng, Thanh Loan liếc mắt nhìn Hứa Tiên, ngượng ngùng mở miệng thơm ra.

Một bữa cơm ngọt ngào thân mật, nhưng đến lúc kết thúc, đối mặt với trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn.

Thanh Loan trong lòng thẳng nửa đường bỏ cuộc:

- Tiểu tỉ các ngươi nghỉ ngơi đi, ta trước hết đi...

Vân Yên lập tức đem nàng lôi kéo lại:

- Không được còn có thật nhiều điều muốn nói cũng chưa nói ra, đêm nay phải trò chuyện suốt đêm.

Thanh Loan sợ không phải là nói chuyện phiếm, xin giúp đỡ nhìn về phía Hứa Tiên.

Hứa Tiên nói:

- Lưu lại đi sao, chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi!

Nhìn thấy nàng hôm nay đã quyết ý, nếu lại thoái nhượng, vậy đó là dối trá.

Trầm Hương đã đốt, màn che buông xuống, đem giường loan phượng ngăn cách thành một thế giới độc lập.

Lần này đến phiên Hứa Tiên ở giữa, một trái một phải đem Vân Yên và Thanh Loan ôm vào trong ngực, ngôn tận tình cảm ly biệt.

Trong nói chuyện, tay phải Hứa Tiên chỉ đành rơi vào bên hông Thanh Loan, tay trái lại không khách khí như vậy, đã đơn giản thâm nhập vào trong áo tắm, nắm chặt ngọc phong đẫy đà kia, nhẹ nhàng vuốt ve thưởng thức.

Vân Yên thân thể run lên, thanh âm lời nói lại yếu đi vài phần.

Thanh Loan cũng lập tức cảm thụ được cái gì, tại rất lâu trước tựa hồ đã từng có một lần thể nghiệm qua như vậy, nhưng lần này lại khác biệt rất lớn. Nàng tu đạo pháp, đã có thể làm được đến đêm có thể thấy được mọi vật. Tuy rằng không rõ lắm, lại mơ hồ thấy rõ động tác của Hứa Tiên, nhắm mắt lại biểu tình trên mặt Vân Yên, hô hấp nhất thời cũng hỗn loạn, muốn nhắm mắt lại, nhãn thần lại không dời ra được.

Nhìn hai người thân cận nhất này của nàng, đang tiến hành cử động thân mật. Trong lòng e lệ khôn kể, đồng thời lại mơ hồ có chút ước ao cùng với bất an, không muốn bị bọn họ tách ra biến thành ngoại nhân.

Hứa Tiên ngoái đầu nhìn lại một cái, liền biết đã bị Thanh Loan thấy rõ, cúi đầu ở trên môi của nàng nhẹ nhàng hôn lên, thoáng do dự một chút, tay khẽ di động lên ngọc phong cao ngất kia, nắm bắt trong tay, ngay cả là cách một tầng áo tắm hơi mỏng, nhưng xúc giác nhẵn nhụi cũng rõ ràng truyền đến.

Thanh Loan hô hấp bị kiềm hãm, đem khuôn mặt nóng dán lên ngực của Hứa Tiên, vô tâm đi chất vấn hắn không phải mới vừa rồi chỉ là nói chuyện phiếm thoi sao?

- Hứa Tiên lại tay không chỉ như vậy, đang tinh tế thể hội ngọc phong cao ngất kia cùng Vân Yên có gì khác nhau, sau đó tiếp tục thăm dò lĩnh vực hoàn toàn xa lạ này. Từ vòng eo nhỏ nhắn mềm mại đến lưng ong trơn truột, thân thể mềm mại của nàng hướng về phía hắn, hoàn toàn thuyết minh hàm nghĩa giấu sâu trong xương cốt.

Thanh Loan lúc thì kìm lòng không đậu phát sinh ra tiếng rên khẽ, khi đó hắn sẽ dừng lại cho nàng cơ hội thở dốc. Mà một người khác ở bên cạnh, Vân Yên lại không chiếm được thông cảm khoan dung như thế, động tác của Hứa Tiên càng phát ra bừa bãi, để nàng tiếng rên yêu kiều không thể dừng lại.

Đối thoại từ lâu đã không thể tiếp tục, còn lại chỉ có ngôn ngữ da thịt, tiến hành thân mật cùng an ủi tối nguyên thủy.

Hứa Tiên trong lòng hơi cảm thán, cái gọi là yến sấu hoàn phì, nói chính là loại tư vị này đi sao.

Vân Yên phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Tiên, bỗng nhiên trong lúc đó mở miệng nói:

- Càng thích nàng hơn đúng không?

Trên gương mặt rặng mây đỏ tràn đầy mang theo một chút trêu đùa.

Hứa Tiên không chút khách khí nói:

- Đều thích cả!

Càng thêm cố sức đem các nàng hường vào trong lòng ôm ấp.

Bóng đêm dần sâu, thẳng đến tảng sáng.

Hứa Tiên trừ đem mỗi một thốn da thịt tinh tế trên người Thanh Loan tìm hiểu rõ một phen ra, vẫn chưa làm chuyện gì khác, rốt cuộc miễn cưỡng thực hiện hứa hẹn ban đầu.

Triền miên như vậy vào ngày hôm sau, Thanh Loan muốn chạy về môn phái. Nếu nàng còn không thể mau chóng trở về bẩm báo, trong môn phái có thể sẽ phái càng nhiều người đến mà Hứa Tiên cũng không có thể cách xa đan lô quá lâu được.

Ngay khi Thanh Loan lưu luyến không rời chuẩn bị cáo biệt, Hứa Tiên bỗng nhiên nói:

- Ngươi có phỉa là đã quên cái gì không?

Thanh Loan một chút phục hồi tinh thần lại, lần này nàng đến không phải là đến gặp tình lang, mà là tới cứu người, mấy ngày nay lại đem chuyện này hoàn toàn ném ỏ sau đầu, chỉ lo hưởng thụ nhu tình mật ý của hắn.

Hứa Tiên cười ha ha, liền nắm tay Thanh Loan đi tới Bạch Vân Quan, ngoái đầu nhìn lại liếc mắt, liền thấy trong đôi mắt muội muội khả ái này tràn đầy nhu tình mật. Thấy hắn nhìn qua đây lại cúi đầu che giấu, cũng giấu đầu hở đuôi.

Hứa Tiên nói:

- Ngươi không hỏi ta vì sao bắt hắn sao?

- Ca ca ngươi nhất định có lý do, nhất định là Đồ Chi An kia lỗ mãng xung động, mạo phạm ngươi, ta trở lại chắc chắn để chưởng môn hảo hảo trách phạt hắn.

Thanh Loan không chút do dự đứng ở một bên hắn.

Hứa Tiên sửng sốt, cảm động rất nhiều cũng không nhịn được nữ nhân trong tình yêu là mù quáng nhất. Hiện tại chính mình cho dù để nàng một đao đem Đồ Chi An giết chết, Thanh Loan cũng sẽ cho rằng, nhất định là hắn làm ra tội ác đáng chết vạn lần nào đó.

Hứa Tiên liền đem chân tướng giảng thuật lại một lần, mấy ngày qua Hồ Tâm Nguyệt thẩm vấn rất có hiệu quả, mấy người sớm lấy cung ra là Lương Vương phái bọn họ đến.

Hứa Tiên nói toạc ra chân diện mục của Lương Vương, đó là tăng nhân và đạo sĩ bị bắt kia, lập tức khóc lóc lầm bầm, nói bọn họ bị Lương Vương lừa bịp, mới có thể trong vô ý mạo phạm thượng tiên, chỉ cầu cho bọn hắn một cơ hội hối cải để làm người mới đối đãi một lần nữa, đó là cảnh tượng lão lệ giàn giụa, nước mũi bay loạn khiến ngay cả Hồ Tâm Nguyệt đều nhìn mà nhíu mày, giơ tay đem bọn họ thả ra.

Lục Tĩnh Tu cũng thành khẩn xin lỗi, biểu thị đầy đủ nhận thức đến sai lầm của chính mình. Hứa Tiên niệm tình của Tam Mao chân quân, cũng để Hồ Tâm Nguyệt thả hắn ra. Chỉ có Đồ Chi An ngoan cố không hiểu, mắng to không ngớt, thẳng chờ người trong môn phái tới cứu chính mình, mới bị giam giữ luôn tới bây giờ.

Thanh Loan nắm chặt quyền đầu:

- Dĩ nhiên chẳng phân thiện ác thị phi như thế, quả nhiên là Lương Vương vô liêm sỉ kia cũng thực sự là gian ác, ta đi giết hắn!

Nói rồi liền muốn ngự kiếm đi giết Lương Vương.

Hứa Tiên vội vã chế trụ nàng lại nói:

- Lương Vương bất quá là tên hề nhảy nhót, cũng không dậy nổi sóng biến gì cả. Hắn là trọng thần quốc gia, giết có nhân quả, tương lai tự có người đến đối phó hắn.

Trong triều đình, Lương Vương cùng Phan vương chế hành lẫn nhau, nếu như Lương Vương đột nhiên chết đi, thế tất đem toàn bộ ánh mắt đều dẫn tới trên người Phan gia, đối với Phan Ngọc rất là bất lợi.

- Về phần Đồ Chi An, hắn tuy rằng tuổi còn trẻ thịnh, nhưng tâm niệm không ác, chỉ cần lịch lãm nhiều chút, cũng nhất định có thể thành phù nguy cứu khốn, kiếm hiệp cảnh ác trừng gian ở chỗ này đã ăn không ít vị đắng, sẽ không cần lại làm trách phạt gì nữa.

Khi gặp lại Đồ Chi An, ngay cả Hứa Tiên cũng bị dọa nhảy dựng, nếu như mấy ngày trước hắn chỉ là có vẻ chật vật, hiện tại hoàn toàn chính là quần áo tả tơi, như là bên cạnh tên ăn mày, dùng thanh âm cực kỳ yếu ớt nói:

- Sư tỷ.

- Ngươi chơi thật quá phận.

Hứa Tiên đối với Hồ Tâm Nguyệt nói một tiếng, đem vung tay lên, một mảnh kim sắc quang vũ bắn ra, đem bùn đất trên người Đồ Chi An tẩy sạch, hiển lộ ra thần thái nguyên bản.

Hồ Tâm Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới.

Quảng cáo
Trước /767 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Triệu Hoán Thủy Hử Cứu Đại Tống

Copyright © 2022 - MTruyện.net