Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở trong phòng khác , Tuệ Khả bán nằm ở trên giường , nhìn Hứa Hạo Nhiên nằm ở bên người mình đang nhíu chặt mày, nhịn không được thấp giọng mở miệng nói “Đại ca ca, ngươi đừng lo lắng…… Người kia đối bá phụ không có ác ý ……”
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, lập tức thấp hỏi “Sao ngươi lại biết?”
Tuệ Khả nhất thời lộp bộp, không khỏi có chút bối rối, hắn làm sao mà biết được? Đương nhiên là bởi vì hắn dùng năng lực bản thân , hắn nghe tâm thanh của Trương Minh Thụy……
“Cái kia, cái kia……” Ta chính là biết a. Tuệ Khả có chút sốt ruột, hắn không dám làm cho Hứa Hạo Nhiên biết mình nghe được cái gì, hắn sợ Hứa Hạo Nhiên sẽ sợ hãi chán ghét mình……
Trước kia, sau khi phụ vương biết năng lực của mình , cũng như thế ……
Hứa Hạo Nhiên nhìn bộ dáng Tuệ Khả bối rối sốt ruột, ngược lại lại cười khúc khích, sờ sờ tóc Tuệ Khả, trấn an nói “Không có việc gì , ta biết ngươi đang an ủi ta. Tốt lắm, đừng lo lắng, ngủ đi, hôm nay cũng mệt mỏi cả ngày rồi .” Hứa Hạo Nhiên ôn nhu trấn an .
Tuệ Khả mở to hai mắt, nhìn vẻ mặt nhu hòa của Hứa Hạo Nhiên, trong lòng dần dần yên ổn xuống, lặng lẽ nhích qua , khi Hứa Hạo Nhiên hơi hơi mang theo tiếu ý chăm chú nhìn xuống, Tuệ Khả có chút đỏ mặt, nhưng vẫn đánh bạo dựa vào trong lòng ngực Hứa Hạo Nhiên , khẽ nói “Đại ca ca, ta ngủ.”
“Ân!”
Hứa Hạo Nhiên thốt ra , liền ôm lấy Tuệ Khả , nhắm mắt lại .
Phòng ở Hứa phủ kì thực không nhiều lắm , khi cả Tống Thần Nguyệt cùng Kim Đại Vĩ đều ngủ lại thì hắn kéo Tuệ Khả ngủ lại phòng mình .
Tuy rằng Tống Thần Nguyệt ồn ào nói muốn Tuệ Khả cùng nàng ngủ, nhưng hắn sao cũng không yên tâm!
Trước đừng nói nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ bằng ánh mắt của người gọi là ngũ di này nhìn Tuệ Khả cảnh giác như vậy, hắn cũng sẽ không để Tuệ Khả ở chung phòng với nàng !
Vẫn là mình thì tốt hơn . Hứa Hạo Nhiên nghĩ như vậy trong lòng .
Những người hôm nay tới , còn có cái gì nhị hoàng tử ……
Ngày mai, cha sẽ không đi theo bọn họ rời đi chứ ?
**********
Hôm sau, Kim Đại Vĩ bị Hứa Chính Nhất lấy cớ đệ tử tốt phải hảo hảo nghe lời đuổi ra khỏi Hứa phủ. Tống Thần Nguyệt quấn quít lấy Tống Chân , ra vẻ đáng thương hề hề thế nào cũng không chịu đi. Tống Chân không đành , đành phải mang theo Tống Thần Nguyệt trở về hậu viện của mình . Mặc Tam đã hứa trước với Hứa Chính Nhất nên cùng Tuệ Khả cùng nhau cáo từ.
Đợi tất cả những người không liên quan li khai , Hứa Chính Nhất trầm mặc nhìn Hứa Hạo Nhiên cùng Hứa Vị.
Hứa Hạo Nhiên vẻ mặt ngưng trọng, Hứa Vị lại vẻ mặt bình tĩnh.
Hứa Chính Nhất trầm mặc sau một lúc, lại nghiêm túc một hồi lâu, đột ngột, vẻ mặt nghiêm túc tiêu thất, gãi đầu, buồn rầu nói ra “Ai, cha cũng không biết nên nói với các ngươi thế nào mới tốt đây……”
Hứa Hạo Nhiên khóe miệng vừa kéo, Hứa Vị cũng nhịn không được bật cười, quả nhiên là phong cách của cha a!
Hứa Chính Nhất có chút giận lại xấu hổ trừng mắt nhìn Hứa Vị một cái, thấy Hứa Vị che lại miệng mình, mới ho nhẹ một tiếng, cẩn thận nghĩ từ , chậm rãi nói “Là như vậy, ân, chỉ là cha của các ngươi , ta đây , có chút tài năng …… Truyền thống của Đại Sở rằng hoàng tử phải đi du học này, các ngươi đều biết mà . Hiện tại, chỉ có hai hoàng tử, một trong các hoàng tử đó muốn cha hỗ trợ cho hắn, nhưng cha a , hiện tại không muốn, bất quá, sớm hay muộn, cha vẫn phải lựa chọn một người , xem tình huống trước mắt….. Đến lúc đó, chỉ sợ không phải do cha !”
Hứa Vị sau khi nghe xong, trong lòng dần dần thanh minh , năm đó, cha chỉ sợ cũng là tâm không cam – lòng không muốn phải nhận đi. Chỉ sợ cũng là bị người áp chế hoặc là lý do đặc biệt.
Nhìn Hứa Chính Nhất, rất nghiêm túc hỏi “Cha, tương lai ngươi…… Có phải muốn đi làm quan hay không?”
Hứa Chính Nhất sửng sốt , lập tức bật cười “Cái này cũng không nhất định, chuyện tương lai…… Ai biết a?” Hứa Chính Nhất nhún nhún vai rất thờ ơ nói .
Tương lai?
Hứa Vị nhìn cha, trong lòng đột nhiên nở nụ cười.
Đúng vậy. Tương lai !
Tương lai cho dù cha vẫn đi lên con đường làm quan, chính là cũng không nhất định sẽ buồn bực mà chết đâu a ?
Chỉ cần…… Mẫu thân hảo hảo , người một nhà bọn họ đều ở cùng một chỗ……
“Là thế sao ?” Hứa Hạo Nhiên lúc này mở miệng , vẻ mặt giống như thở phào nhẹ nhõm “Vậy nha , cha, ngài tự mình hảo hảo ngẫm lại đi, nếu tránh không khỏi thì chúng ta liền lựa chọn một hoàng tử xem thuận mắt cùng lợi hại!”
Hứa Vị nhìn biểu tình Hứa Hạo Nhiên thoải mái, sửng sốt, lập tức giật mình nghĩ, đúng vậy, lựa chọn hoàng tử tương lai sẽ lên làm hoàng đế , chẳng phải sẽ tốt lắm sao ?
Hứa Chính Nhất cũng hừ lạnh một tiếng “Cái này, các ngươi cũng đừng quan tâm ! Tóm lại, từ giờ trở đi các ngươi đả khởi tinh thần cho ta !”
Hoàng tử thấy thuận mắt, hoàng tử lợi hại?!
Hắn có thể lựa chọn đường sống sao?
Hứa Chính Nhất có chút không cam lòng liếc thẳng Hứa Vị đang xuất thần, trong lòng thở dài , hắn thật ra cũng muốn có nhiều lựa chọn a, đáng tiếc, từ một khắc khi tiểu tử kia xuất hiện ở trong nhà bọn hắn , hắn vốn không có lựa chọn !
Đã thế , Vị Vị cái gì cũng không biết, mà hắn cũng không thể nói!
Thật sự là…… Nghẹn chết người!
**********
Đi ở trên sơn đạo của Đại Ngọc sơn, Tuệ Khả cùng Mặc Tam đồng thời dừng bước.
Mặc Tam liếc Tuệ Khả một cái, hờ hững hỏi “Ngươi nghe được?”
Tuệ Khả nhẹ nhàng gật đầu, có chút chần chờ “Là đệ tử của bá phụ……”
Mặc Tam ừ một tiếng, hờ hững nói “Ngươi đi về trước đi.”
“Dạ!” Tuệ Khả đáp lời, xoay người, liền hướng Đại Ngọc sơn đi đến.
Mà Mặc Tam chắp hai tay sau lưng , đứng ở tại chỗ, cho đến khi thân ảnh đang chạy nhanh kia dừng ở trước mặt hắn .
“Kim Đại Vĩ bái kiến tam hoàng tử!”
Mặc Tam đạm mạc nhìn chằm chằm thiếu niên cung kính quỳ rạp trên đất, cùng đời trước giống nhau, Kim Đại Vĩ này liếc mắt một cái là có thể nhìn ra thân phận của mình , sau đó lập tức quy phục .
“Có việc?”
“Kim Đại Vĩ nguyện vì tam hoàng tử mà khuyển mã chi lao (1) !” Lời nói giống nhau như đúc……
(1) Tương tự như câu “ nguyện làm trâu làm ngựa .
Ánh mắt Mặc Tam thản nhiên đảo qua “Tốt lắm. Ta sẽ cho ngươi điều ngươi muốn .”
Kim Đại Vĩ kinh ngạc, lập tức mừng rỡ như điên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt “Tạ ơn tam hoàng tử!”
Mặc Tam nhìn chằm chằm Kim Đại Vĩ “Ngươi muốn làm đệ tử Hứa Chính Nhất phải không ?”
“Dạ!” Kim Đại Vĩ sửng sốt, đôi mắt lập tức có chút ảm đạm, cười khổ nói “Đáng tiếc lão sư cũng không đáp ứng, đại khái, là thân phận của ta quá thấp đi?” Một câu cuối cùng , Kim Đại Vĩ nói rất chua xót, còn có một tia tự giễu.
“Không phải thân phận của ngươi quá thấp, là thành ý của ngươi không đủ.” Mặc Tam đạm mạc nói, liền xoay người, xoay người hết sức, nghĩ nghĩ, Mặc Tam thản nhiên nói “Ta sẽ giúp ngươi, làm cho Hứa Chính Nhất chịu thu nhận ngươi làm đệ tử.”
Kim Đại Vĩ có chút dại ra, tam hoàng tử muốn giúp mình?!
Lập tức , Kim Đại Vĩ có chút đăm chiêu, vừa mới, tam hoàng tử nói cái gì?
Thành ý?
Là thành ý của mình không đủ sao?
*********
Đi trở về Ngọc Hoa tự, trở lại phòng mình, Mặc Tam nhặt lên ống trúc nhỏ rơi ở bên giường, rút ra tờ giấy bên trong, tỉ mỉ nhìn một lần, khóe miệng liền cười lạnh.
Cảnh Vũ?!
Thư bị người của mình đoạt mất , nhưng miệng lại không biết bịt chặt , thế nhưng phản lại lời hứa cùng Phương Tung, đem chuyện Hứa Chính Nhất tồn tại nói cho Sở Hiền!
Sau đó, Trương Minh Thụy liền đến đây sao?
Cảnh Vũ không sợ Phương Tung giận dữ vạch trần hắn còn có một nữ nhi bí mật là yêu vật sao ?
Hoặc là, trên tay hắn còn có nhược điểm của Phương Tung , mới dám không kiêng nể gì như vậy?!
Nhưng, hiện giờ xem ra, Trương Minh Thụy lại rất im lặng ly khai Thanh Dương Huyền .
Hơn nữa, người tới cũng chỉ có mình Trương Minh Thụy……
Xem ra, Sở Hiền cũng không muốn lộ ra, muốn cố gắng bảo tồn bí mật tồn tại của Hứa Chính Nhất……
Mặc Tam trầm mặc cầm tờ giấy trong tay , chốc lát tờ giấy biến thành mảnh vụn , ngẩng đầu nhìn hướng phía ngoài đã có người tới đưa hương, trong đầu hiện lên cặp mắt sáng lạn kia ……
Vị Vị……
Mặc Tam có chút mê mang, trong nháy mắt kia, khi nhớ lại cặp mắt kia , trong lòng hắn có loại cảm giác kì dị muốn hảo hảo trân quý…… Là cái gì vậy ?
************
“Cho nên, ngươi phải gọi ta là ngũ di!” Tống Thần Nguyệt hai tay chống nạnh, rất nghiêm túc nói.
Hứa Vị đeo giỏ trúc , nhìn thiếu nữ trước mắt, trong lòng có chút vô ngữ , sau khi hắn cùng ca ca rời khỏi thư phòng của cha, thiếu nữ ngây thơ trước mắt luôn quấn quít lấy mình, nói cái gì muốn mình kêu nàng là di ……
Chính là cha đã nói nha, nương đã bị đuổi khỏi Tống gia , cho nên, tiếng di này là tuyệt đối không thể kêu .
Hơn nữa……
Thiếu nữ trước mắt thực sự còn rất nhỏ a .
Hắn gọi nàng như thế , trong lòng cũng cực không nguyện ý .
Nghĩ tới ca ca vừa mới lao ra khỏi gia môn nhanh như chớp , Hứa Vị lúc này có chút âm thầm ảo não, sao mình lại chẳng có chút công phu nào vậy nha ?!
Ngay lúc Hứa Vị buồn rầu, bỗng nhiên đại môn bị bính một tiếng mở ra.
Hứa Vị cùng Tống Thần Nguyệt đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kim Đại Vĩ thở phì phò đứng ở cửa, vẻ mặt rất trịnh trọng.
Tống Thần Nguyệt mày liễu nhất dựng , cả giận nói “Kim Đại Qua! Ngươi phát cái gì điên a!”
Kim Đại Vĩ lại rất khác hôm qua , Tống Thần Nguyệt nói cái gì hắn đều đáp lại bằng thái độ kiêu ngạo , vẻ mặt ngưng trọng liền hướng bên trong đi đến.
Tống Thần Nguyệt sửng sốt, lẩm bẩm một tiếng “Kim Đại Qua muốn làm gì nha?!”
Tống Thần Nguyệt có chút tò mò, muốn đi qua , mà lúc này, Hứa Vị đã lặng lẽ lén đến cạnh cửa .
Vì thế, chờ khi Tống Thần Nguyệt đột nhiên nhớ tới Hứa Vị, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy thân ảnh của Hứa Vị đã muốn biến mất ở cửa, không khỏi ảo não dậm chân, đáng chết! Lập tức nghĩ đến con Đại Qua, liền căm giận xoay người, hướng buồng trong chạy tới.
Chạy đến cửa thư phòng, thấy cửa phòng đã đóng , không khỏi tò mò áp vào , vểnh tai —
“Kim Đại Vĩ là con vợ kế của Kim gia ở kinh thành ! Đứng hàng đệ tam. Mẫu thân nguyên là nữ tử hiền thục nhưng gia cảnh nghèo khó, bị người nhà bán vào Kim gia, sinh hạ ta sau liền buồn bực mà chết. Kim Đại Vĩ vừa sinh liền không có mẫu thân che chở , cũng không có mẫu thân dạy bảo , không hiểu trung hiếu nhân nghĩa, không hiểu cái gì nhân nghĩa đạo đức nên cảm thấy thực thẹn, Kim Đại Vĩ chỉ biết, trung hiếu nhân nghĩa ở khi Kim Đại Vĩ sắp bị đói chết không có cho Kim Đại Vĩ một chén cơm ăn, nhân nghĩa đạo đức ở khi Kim Đại Vĩ bị nhục nhã mà không có động thân giúp đỡ ! Kim Đại Vĩ từ khi ra đời đến nay không có phụ thân dạy bảo, không có mẫu thân yêu thương, toàn bộ dựa vào một người liều chết giãy dụa mới có thể giành được vị trí nhỏ nhoi ở Kim gia , mới có thể quỳ gối trước mặt lão sư ! Kim Đại Vĩ sống đến nay, việc duy nhất nhớ rõ đó là, nhất định phải trở nên nổi bật!”
“Sau đó thì sao ?” Ngữ khí rất bình tĩnh mang theo một chút nghiêm túc.
“Cầu lão sư thu ta làm đệ tử, dạy ta!”
“Ta hỏi chính là sau khi ngươi trở nên nổi bật , ngươi lại muốn làm cái gì?” Thanh âm có chút bất đắc dĩ.
“…… Không biết.”
Thật lâu trầm mặc.
Đột ngột nói ra, thanh âm vội vàng “Lão sư, ta hiện tại tuy rằng không biết, chính là về sau, ta khẳng định sẽ biết ! Hoặc là, lão sư có thể dạy ta a! Lão sư! Cầu ngươi ! Cầu ngươi !……”
Thanh âm bính bính bính dập đầu không ngừng vang lên.
“Tốt lắm! Đứng lên đi!” Trong thanh âm có chút thở dài.
“Không! Lão sư không thu ta, ta liền một ngày không đứng dậy!” Thanh âm vừa xong , liền tiếp tục bính bính bính dập đầu.
“Ta nói…… Ngươi đủ chưa ?! Ta cũng không muốn có một đệ tử vì đập đầu mà thành ngốc ……” Thanh âm không kiên nhẫn , còn giống như có chút ảo não.