Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cho đến khi nhìn không thấy bóng xe ngựa , Hứa Chính Nhất mới thu hồi tầm mắt, gục đầu xuống.
Trong tay siết chặt một phong thư .
“Lão gia?” Phía sau , Tống Chân lo lắng nhẹ giọng gọi .
Hứa Chính Nhất không trả lời.
Tống Chân nhìn thân ảnh trước mắt đứng thẳng tắp nhưng tựa hồ có chút mơ hồ, trong lòng hoảng hốt, tiến lên vài bước, cố kỵ lễ tiết nên không dám làm ra động tác quá thân thiết, chỉ có thể tiến đến phía trước mặt Hứa Chính Nhất, cố gắng phát ra thanh âm vui vẻ “Lão gia, chúng ta trở về đi.”
Từ lúc Phương Kính Nhiên đi vào Hứa phủ bắt đầu, Tống Chân cũng rất sợ hãi.
Nàng sợ hãi những chuyện đã bị bụi thời giản phủ mờ của nàng sẽ bị vạch trần, nàng sợ hãi nam nhân trước mắt sẽ vì gia tộc mà dao động, liều lĩnh trở lại kinh thành!
Hứa Chính Nhất chậm chạp giật mình, sau đó, lập tức ngẩng đầu, vẫn như cũ là tiếu dung hì hì “Chân Chân, ngươi đi về trước. Ta đi Đại Ngọc sơn một chút.”
Tống Chân sửng sốt, nhìn Hứa Chính Nhất cười hì hì, tựa hồ rất muốn ở trên khuôn mặt kia nhìn ra điểm nào đó , nhưng Hứa Chính Nhất cũng đã xoay người, theo thói quen vò đầu, lầm bầm lầu bầu “Ai nha, nhị ca vẫn tức giận như vậy .”
Tống Chân lo lắng nhẹ nhàng giữ chặt góc áo Hứa Chính Nhất, ôn nhu hỏi “Lão gia, đã trễ thế này, ngày mai rồi đi không phải tốt hơn sao?”
Hứa Chính Nhất quay đầu, cười trấn an “Không có việc gì! Ngươi đi về trước đi, nếu kịp , buổi tối ta sẽ trở về .”
Tống Chân nhìn gương mặt Hứa Chính Nhất dường như vui cười như xưa, đành phải nhẹ nhàng gật đầu.
Hứa Chính Nhất lúc này mới xoay người, chậm rãi đi đến phương hướng của Đại Ngọc sơn.
Tống Chân đứng ở cửa, cho đến khi nhìn không thấy thân ảnh Hứa Chính Nhất, mới mất mác cúi đầu.
Vừa mới, lần đầu tiên lão gia ở trước mặt nàng che dấu tình tự của hắn .
Hứa Chính Nhất ban đầu cũng chậm rãi tiêu sái, ngay sau đó, càng chạy càng nhanh, cho đến khi đi đến địa phương hẻo lánh, Hứa Chính Nhất mới chậm rãi nâng lên lá thư trong tay mình .
Ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm lá thư trên tay , Hứa Chính Nhất do dự .
Khi Phương Kính Nhiên rời đi, tùy ý nhét phong thư này cho hắn , ngữ khí rất bình thản , nói rằng “Tuy rằng cha cùng đại ca đều cho rằng hiện tại không nên để cho ngươi đọc phong thư này , nhưng, vừa mới ngươi đã nói muốn cùng đại ca tranh thủ cơ hội cho Phương gia , mà kế tiếp vì tị hiềm, ta cùng cha cũng không tiện gặp ngươi, còn sợ liên quan tới đại ca , cho nên, hiện tại là cơ hội cuối cùng để có thể đưa ngươi phong thư này. Hạo Nhiên, ngươi nên suy nghĩ rõ ràng , tuy rằng ngươi tùy hứng làm bậy, cho Phương gia thêm nhiều phiền toái như vậy, nhưng nhiều năm qua, Phương gia đều không có chân chính bỏ rơi ngươi, về sau đương nhiên cũng sẽ không bỏ rơi ngươi, cho nên, nếu ngươi hiện tại tiếp tục lựa chọn trốn tránh như lời ngươi nói , cũng là việc có thể, mà nếu, ngươi thật sự tính toán gánh vác trách nhiệm cùng Phương gia, như vậy, ngươi hiện tại nên hảo hảo xem phong thư này…… Năm đó, vấn đề ngươi từng truy vấn cha, là ai giết Hồng Y, cướp đi bát bích kinh thư…… Đáp án đều ở phong thư này .”
……
Đáp án sao?
Hứa Chính Nhất nhìn chằm chằm lá thư trên tay đến ngây người , mới chậm rãi cười chua xót.
Nhiều năm qua như thế , hắn vẫn không muốn đối mặt …… Đáp án, ngay tại trong tay của hắn, nhưng, lúc này, hắn cũng không dám cầm lấy, không dám mở ra……
Hồng Y…… muội muội của hắn , muội muội cùng cha cùng mẹ của hắn.
**********
Đại Ngọc sơn, trong Ngọc Hoa tự .
Thời điểm Hứa Vị mở to mắt, đầu óc còn có chút mê mang, đợi đến khi một đôi tay hơi lạnh áp lên trán hắn , hắn mới chậm rãi quay đầu, lăng lăng nhìn tiểu nam hài trước mắt không lớn hơn mình là bao , khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt hắc sắc có chút lãnh liệt, nhưng lúc này, cũng đang chuyên chú nhìn chằm chằm mình.
Tiểu nam hài lẳng lặng nhìn, vẻ mặt có chút lạnh nhạt, nhưng hắn biết, tiểu nam hài đang lo lắng cho mình, bởi vì cặp mắt hắc sắc lãnh liệt kia càng ngày càng trầm hắc băng lãnh , đây là biểu hiện khi tiểu nam hài nôn nóng , còn có đôi tay đang nắm lấy tay hắn , đã bắt đầu tăng lớn khí lực.
Vì sao hắn lại biết tâm tình chính xác của tiểu nam hài ?
Bởi vì tiểu nam hài trước mắt là Tiểu Mặc , là Tiểu Mặc ngày càng cường đại mà hắn chứng kiến ở trong mộng……
“Tiểu Mặc, khiến ngươi lo lắng rồi .” Hắn lộ ra tươi cười. Có chút miễn cưỡng.
Cho nên, tiểu nam hài nhíu mi, ngược lại càng cầm chặt tay hắn.
Sau đó, bình thản nói “Mặc kệ ngươi gặp ác mộng thế nào , đó đều là do Mộc Vân Hi ám thị ngươi, không phải thật sự.”
Hắn nghe xong, chỉ thu hồi tươi cười miễn cưỡng, lẳng lặng nhìn tiểu nam hài.
Không phải thật sự?
“Cho nên, đem thần sắc trên mặt ngươi thu hồi cho ta đi!” ngữ khí tiểu nam hài có chút lãnh.
Thần sắc trên mặt ?
Trên mặt hắn lúc này là thần sắc gì?
Hắn rũ mi mắt, im lặng hồi lâu, ở khi tiểu nam hài tựa hồ có chút thất vọng có chút bực bội muốn xoay người rời đi, thanh âm hắn nói ra rất nhẹ.
“Ta chỉ là…… Đau lòng mà thôi……”
Không phải đồng tình.
Vẻ mặt hắn khi nãy chính hắn cũng không rõ, nhưng hắn biết, tuyệt đối sẽ không phải là đồng tình.
Ở trong hoàn cảnh như thế , tiểu nam hài không chết mà ngược lại càng cường đại lên, sao cần mình đồng tình?
Chậm rãi nâng tay lên che mặt mình , hắn không biết, tâm tình lúc này của mình là gì? Có sợ hãi, có mờ mịt, có hoang mang, còn có…… Càng nhiều chính là đau lòng……
Nhưng tuyệt đối sẽ không đồng tình.
Hắn hỏi bản thân , nếu đổi thành là mình, còn có thể sống tiếp sao?
Trong hoàn cảnh như vậy ……
Đời trước , cuộc sống của hắn cũng coi như vui vẻ thuận lợi , có cha nương yêu thương, có sư phó che chở, cho dù nương đã chết, cha cùng đại ca cũng chỉ càng thêm yêu thương hắn , sau khi lớn lên, hắn được làm chuyện mà mình thích , du lịch thiên hạ, hành nghề y tứ hải, cho dù cuối cùng hắn phải đầu lìa khỏi cổ , nhưng tỉ mỉ xem hết cả đời cùng là vui nhiều hơn buồn .
Mà đời này, có thêm Tiểu Mặc.
Hành vi Tiểu Mặc quái dị cùng bên ngoài lại lạnh lùng vô tình, nhưng đối với mình lại đặc biệt tốt.
Tương lai như thế nào, hắn không biết, nhưng hiện giờ, kiếp trước kiếp này, hắn là người cỡ nào may mắn.
Mà Tiểu Mặc……
Lại ở trong hoàn cảnh kia ……
Tay che mặt bị một đôi tay lạnh lẽo mở ra , tầm mắt mơ hồ chống lại đôi mắt hắc sắc .
“Khóc?” ngữ điệu bình tĩnh không biết vì sao hơn chút hương vị thoải mái.
“Không có.” Hắn có chút chật vật lau lung tung trên mặt mình.
“…… Ừ.” Trầm mặc thật lâu sau mới ừ một tiếng, dừng một chút, lại trợn mắt nói dối bổ sung “Vị Vị không khóc.”
Hắn trừng mắt, lập tức có chút nhụt chí mà bò người lên, ngồi xong, nhìn chằm chằm tiểu nam hài, rất nghiêm túc nói “Lần sau ta sẽ không như vậy .”
Hắn sẽ không tái làm cho mình gặp phải loại chuyện này, tuy rằng không rõ ràng lắm Ác Mộng trên người đã bị giải trừ chưa , nhưng hắn có thể tỉnh lại liền đại biểu rằng sẽ không có việc gì.
Lần này, là chính mình sơ suất .
Biết rõ Mộc Vân Hi nguy hiểm, lại thả lỏng cảnh giác, không nghe lời Tiểu Mặc nói, nên bị giày vò tận hai ngày, cũng là chính hắn xứng đáng!
“Đừng lo, ngươi chết , có ta cùng ngươi.” Tiểu nam hài nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Hắn nghe được liền ngẩn ngơ.
Tiểu nam hài dứt lời, liền xoay người, lập tức rời đi.
Hắn hoang mang nhìn bóng dáng tiểu nam hài, hắn sao lại cảm giác câu “Ngươi chết , có ta cùng ngươi” này … Là lạ a???
Hắn suy nghĩ một hồi, liền thở dài buông tha, trong lòng mơ hồ nghĩ, đại khái là lời dễ nghe mà Tiểu Mặc nhất thời nghĩ ra a .
Hắn không bao giờ nghĩ rằng , mầm mống dây dưa cả đời mới chỉ bắt đầu mà thôi .
***********
Hứa Hạo Nhiên nắm tay Tuệ Khả có chút chần chờ nhìn nam nhân ngồi xổm bên trong ngõ nhỏ.
Quay đầu thấp giọng hỏi “Khả nhi , ngươi xác định thật sự là cha ta?”
Tuệ Khả rất khẳng định mà gật đầu thật mạnh, tâm thanh của người đó đích xác chính là Hứa bá bá, bất quá…… Tuệ Khả nghi hoặc, vì cái gì Hứa bá bá lại suy nghĩ trong lòng ‘Chân nhi…… Ngươi vì cái gì phải làm như vậy?’?
Chân nhi là…… Hứa bá mẫu sao?
Lúc này Hứa Hạo Nhiên đã muốn buông tay Tuệ Khả ra , đối Tuệ Khả thấp giọng nói “Khả nhi, ta đi nhìn xem, ngươi ở trong này đợi, đừng tới đây.” Dứt lời, liền hướng bên trong ngõ nhỏ đi vào.
Đợi đi vào , nương ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, Hứa Hạo Nhiên thấy rõ khuôn mặt của nam nhân đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, không khỏi mở to hai mắt, thất thanh kêu lên “Cha! Ngươi sao lại ở đây? Ngươi làm sao vậy?”
Vội ngồi xổm xuống, muốn nâng Hứa Chính Nhất dậy “Cha, ngươi sinh bệnh sao ? Mau đứng lên! Ta đỡ ngươi trở về!”
“Hạo Tử…… Cha không có việc gì, ngươi đừng lo lắng.” Hứa Chính Nhất tránh khỏi tay Hứa Hạo Nhiên, đứng dậy, lộ ra khuôn mặt vui cười. Lại đối Tuệ Khả cách đó không xa phất tay “U! Tuệ Khả tới rồi?”
Hứa Hạo Nhiên có chút nghi hoặc khó hiểu nhìn cha hắn, nột nột hỏi “Cha, ngài đây là……”
Hứa Chính Nhất cười thần bí, thấp giọng nói “Nhị bá ngươi hôm nay đến đây, đưa cho ta một phong thư có ít tin tức kinh thành gần đây trong đó , có thể nha, chờ thêm năm nữa, Thanh Dương Huyền của chúng ta sẽ có một vị đại lão gia đi đến! Hắc hắc…… Hạo Tử, cha chỉ nói với mình ngươi nga, ngươi đừng cùng những người khác nói, biết không?” Hứa Chính Nhất rất nghiêm túc nói ra từ cuối cùng .
Hứa Hạo Nhiên vừa nghe, liền nghiêm nghị gật đầu “Dạ, cha, ta đã biết.” Nhưng lại khó hiểu “Cha, vậy sao ngài lại chui vào nơi này xem thư ?”
Hứa Chính Nhất sờ sờ cái mũi, hì hì cười “Chẳng phải do bên cạnh chúng ta có hơi nhiều người sao ?”
Hứa Hạo Nhiên giật mình.
Hứa Chính Nhất lại thần bí hề hề tới gần “Hạo Tử, ngươi cũng đừng tiết lộ a, ngàn vạn lần không được nói với người khác , ngươi ở trong này thấy cha, biết không?”
Hứa Hạo Nhiên gật đầu nói “Cha, ngươi yên tâm đi. Ta biết đúng mực!”
Hứa Chính Nhất mới cười hắc hắc, vỗ vỗ bụi trên người, tiêu sái phất tay “Hảo! Chúng ta về nhà!”
“Ân, Khả nhi, chúng ta trở về đi.”
Đi ở dưới ánh trăng đã tỏa ra khắp đường lớn tới ngõ nhỏ , Hứa Chính Nhất ngẩn ra , giật mình nhìn hai người tay trong tay đi ở phía trước đang nhỏ giọng ríu rít gì đó , trong mắt Hứa Chính Nhất hiện lên một tia đau khổ, lá thư trong tay áo cũng không biết tự khi nào đã biến thành mảnh vụn , từng chút một rơi lả tả xuống mặt đường , gió đêm thổi qua , những mảnh giấy vụn ấy lại bị thổi đi xa , dần tiêu tán ……
*********
Mà lúc này ở vùng ngoại ô Thanh Dương Huyền.
Phương Kính Nhiên ngồi ở trong xe ngựa, cung kính chắp tay “Thừa tướng đại nhân nếu đã tới Thanh Dương Huyền, vì sao không cùng đệ đệ ngu muội của ta gặp mặt? Nếu đại nhân ra mặt, bằng vào ân tình của đại nhân năm đó đối đệ đệ ngu muội của ta , tin tưởng, đệ đệ của ta khẳng định sẽ nguyện trung thành với nhị hoàng tử……”
“Như vậy, không phải thứ ta muốn .” thanh âm khinh đạm chậm rãi nói hết .
Phương Kính Nhiên nhíu mày.
Đột ngột thở dài, mang theo một tia lo lắng “Ngươi cùng Phương đại nhân không nên đem lá thư kia cho Hạo Nhiên, giờ phút này , trong lòng Hạo Nhiên nhất định thống khổ không thôi!”
Phương Kính Nhiên lại cười lạnh “Lòng dạ của nữ nhân kia thật ác độc, hại Hồng Y, lại làm hại Hạo Nhiên cùng cha đoạn tuyệt quan hệ phụ tử! Hiện giờ, Hạo Nhiên nếu đã muốn quyết định phải trở về gia tộc, tương lai, tất sẽ mang gia quyến về theo , đến lúc đó, nữ nhân kia sẽ bước vào cửa nhà ta ! Cha có lẽ sẽ dễ dàng tha thứ cho nữ nhân kia, nhưng chỉ cần Phương Kính Nhiên ta còn sống , nữ nhân kia cũng đừng nghĩ sẽ có thể vào nhà ta !”
Trầm mặc một hồi, tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên “Kính Nhiên ca, ngươi sao không nghĩ tới, kỳ thật trong lòng Hạo Nhiên đã sớm biết?”
Phương Kính Nhiên sửng sốt, lập tức trảm đinh tiệt thiết nói “Không có khả năng! Nếu Hạo Nhiên thật sự biết, sao có thể cùng nữ nhân kia sống chung lâu như vậy? Hồng Y chính là muội muội cùng cha cùng mẹ với hắn a !”
Cười khổ một tiếng, không có trả lời, nhưng lại thì thào tự nói “Có khi, hồ đồ khó được cũng không phải một chuyện dễ dàng a.”
Phương Kính Nhiên lặng im .
Sau một lúc lâu, Phương Kính Nhiên mới thấp giọng nói “Như vậy, Hạo Nhiên tiếp được lá thư này…… Nói cách khác hắn đã quyết định ?”
Thật sâu thở dài , chậm rãi đứng dậy “Kính Nhiên ca, ngươi đi về trước đi.”
Phương Kính Nhiên có chút ngạc nhiên “Thừa tướng đại nhân, ngài đây là muốn đi nơi nào?”
“Ta chỗ nào cũng đi một chút.”
Chỗ nào cũng đi một chút?
Phương Kính Nhiên từ xe ngựa nhảy xuống, nhìn thân ảnh rất nhanh đã trôi đi ở trong đêm tối, Phương Kính Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, lầm bầm lầu bầu “Thật sự là…… Muốn đi xem Hạo Nhiên thì cứ nói thẳng là được ……”
**********
Hứa Hạo Nhiên khó hiểu “Cha, ngươi không trở về nhà sao?”
Hứa Chính Nhất ha hả cười “A! Cha, có việc muốn đi , các ngươi đi về trước đi, nói với nương ngươi mấy lời , đêm nay cha sẽ không trở về!”
Hứa Hạo Nhiên gật đầu, trong lòng nghĩ, đại khái là lien quan đến chuyện đại lão gia sẽ đến Thanh Dương Huyền trong tương lai đi?
“Cha, vậy ngươi cẩn thận một chút.”
“Ân, biết rồi ! Thực dong dài! Nhanh đi! Nhanh đi!”
Một bên Tuệ Khả hơi hơi giương mắt, lại rất hạ mi mắt, tuy rằng biết Hứa bá phụ đang nói dối, nhưng dựa vào trực giác, Tuệ Khả cảm thấy vẫn nên bảo trì trầm mặc.
Đợi Hứa Hạo Nhiên cùng Tuệ Khả rời đi, Hứa Chính Nhất mới đem tầm mắt chuyển hướng ngõ nhỏ bên trái.
Cuối ngõ nhỏ là một con phố dài khác , lúc này, có một tiểu quán vẫn đang mở ở trên con phố đó , có người đang ngồi ở tiểu quán kia tự ẩm tự châm.
Hứa Chính Nhất chậm rãi đi qua .
Đợi khi đến trước tiểu quán, Hứa Chính Nhất ngồi xuống, đem cái chén trong tay nam nhân đang tự ẩm tự châm đoạt lấy , ngửa đầu uống sạch, mới cười hắc hắc “Hảo tửu! Không tồi! Là nữ nhi hồng ủ năm mươi năm nổi tiếng khắp kinh thành đi? Minh Thụy!”
Nam nhân tự ẩm tự châm, thân bào phục màu trắng, khuôn mặt tuấn tú, lúc này cười yếu ớt nhìn Hứa Chính Nhất, lắc đầu nói “Đầu lưỡi của ngươi nha, thật đúng là, không có loại rượu nào có thể thoát !”
“Hắc hắc. Đúng a ! Lão tử năm đó chính là đệ nhất tửu vương trong kinh thành mà!”
“Hừ! Đệ nhất tiểu vương ! Ngày khác ta trở về kinh thành ta liền nói cho lão Hồ !”
“Ai! Đừng nha ! Lão nhân kia nếu biết ta ở Thanh Dương khẳng định sẽ tới tìm ta thi uống rượu!”
“Ha ha, sợ rồi sao?”
“Hừ! Lão tử mới không phải sợ đâu! Lão tử là sợ lão Hồ hắn thân thể suy yếu , Hồ bà bà lôi ta ra chém chết thì sao ?”
“Ha hả, đến! Uống!”
“Hảo! Cạn!”
“Nói đến Hồ bà bà nha, gần nhất lão bà ấy cùng con dâu trong nhà náo loạn ra một chuyện thật lớn !”
“Ai? Thật sự ! Nói nhanh lên! Nếu mai kia trở về kinh thành ta cũng có dịp chọc lão Hồ a !”
“Ngày đó, ta mới vừa hạ triều……”