Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cầm lấy tấm vé mà nữ sinh kia đưa, Cao Khôn rốt cuộc đã có thể vào rạp hát, thế nhưng anh không đi tìm số ghế ghi trong vé, và cũng vì sau khi vào trong màn sân khấu đã nâng lên, để tránh ảnh hưởng tới người khác, anh chỉ tìm là một góc tối, giống vài người sinh viên không tìm được chỗ mà đứng đó.
Bối cảnh vở kịch là vào khoảng những năm ba mươi của thế kỷ trước, trong một thị trấn phương Nam, nhân vật chính là Chu Chí Thành, vai diễn của hắn là một đại thiếu gia một cửa tiệm may mặc, tuy rằng là thiếu gia nhưng vẫn chỉ là con tư sinh, qua mười lăm tuổi mới được lão gia đón về, giao cho nhiệm vụ buôn bán trong tiệm. Vào những ngày đói khổ ấy việc buôn bán chẳng mấy suôn sẻ, câu chuyện kể về hành trình cố gắng của hắn, vượt qua những bấp bênh của cuộc sống rồi chậm rãi trở thành người gánh vác trách nhiệm toàn gia đình.
Kịch bản đươm đầy bi kịch, ngẫu nhiên cũng có một chút hài hước xen lẫn, còn có cả những lời độc thoại rất dài, yêu cầu khảo nghiệm diễn xuất nhiều, thế nhưng không thể không nói hệ biểu diễn ở trường điện ảnh U quả thật đúng là danh bất hư truyền, đặc biệt là Chu Chí Thành, nửa điểm cũng không luống cuống, thay đổi vẻ mặt cực kỳ thành thạo.
Đối lập với vai diễn hắn phải liên tục đi lên sân khấu, phần diễn của Lý Huỳnh Lam ngắn ngủi hơn nhiều, cả vở có khoảng hai mấy đoạn kịch thì phần của cậu chỉ có khoảng ba đoạn mà thôi. Nhân vật của cậu chính là tiểu thiếu gia của cửa tiệm, cùng với đại thiếu gia che gió chống mưa. Có thể nói, cậu từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, uống tước lưỡi trà, dùng nghiên mực bằng ngọc, sau mười sáu tuổi xuất ngại, đã được hưởng không ít thứ tốt.
Lý Huỳnh Lam lần đầu lên sân khấu chính là lúc vừa trở về từ nước ngoài, vào dịp lễ mừng thọ của cha. Cậu mặc một bộ âu phục màu đen, quần tây phẳng phiu, trong túi áo vét còn gấp một chiếc khăn tay màu lam, mặt mày như họa, phong độ nhẹ nhàng, so với khí chất ngày thường của cậu vô cùng tương xứng.
Cao Khôn đứng ở nơi đó có thể nghe thấy những lời bình luận vô cùng chân thành, không ít người tới đây vì Lý Huỳnh Lam. Cao Khôn không hiểu mấy về chuyện diễn xuất, nhưng nhân vật trên sân khấu ngay cả một cái nhíu mày, một nụ cười đều sáng chói nhường kia, quả thật chẳng khác nào Lý Huỳnh Lam ngoài đời thật.
Tiểu thiếu gia có một thanh mai trúc mã, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu chẳng hề quan tâm tới sinh ý trong gia tộc, giống hệt một thi nhân, gửi gắm tình cảm vào núi vào nước, cảm thương với trời đất, cậu biểu đạt tâm ý như trăng như sao với tiểu thư nhà bán thóc bên cạnh, chỉ chờ tới khi hai mươi mốt tuổi đón nàng về dinh, sau đó hai người cùng nhau du ngoạn thế gian, ngắm cảnh đẹp nhân gian.
Tiểu thiếu gia lần thứ hai lên sân khấu chính là lúc trộm chạy tới thăm nàng, bởi nghe nói nàng bị bệnh. Lúc đó thời cuộc đã thay đổi, cha không đồng ý cho cậu tùy ý hành động, nhưng cậu chỉ muốn tới thăm người ấy một lần, để rồi hôm sau sẽ lên thuyền rời khỏi đây.
Hai người hẹn nhau ở dưới gốc cây hòe bên cạnh giếng nước, tiểu thư xinh đẹp mặc bộ sườn xám màu lục tò mò hỏi cậu về văn hóa nước ngoài, tiểu thiếu gia kiễn nhẫn kể cho nàng, cậu ngồi dưới mái hiên xung quanh là những bụi hoa hồng nhạt màu, nếu bọn họ kết hôn, cậu có thể cùng nàng thưởng hoa, ngắm mặt trời lặn, phong lâm tẫn nhiễm.
Ánh mắt tiểu thư ngập tràn vẻ thương cảm, nàng chỉ nhìn về phương xa nơi tiểu thiếu gia chỉ đến, nhẹ nhàng thở dài: Thật xa… nơi ấy thật xa…
Lần thứ ba tiểu thiếu gia xuất hiện cũng là lúc vở kịch đi vào phần kết, cuộc chiến vô tình đã phá hủy toàn bộ thị trấn nhỏ, vô luận là cửa hàng bán thóc, hay là cửa hàng may, tất cả đều ngã xuống trong làn mưa đạn tàn nhân, cha qua đời, đại thiếu gia dẫn theo cả nhà tiếp tục xuôi Nam chạy trốn, thế nhưng hắn lại không báo cho tiểu thiếu gia vẫn còn tha hương ở nơi phương xa, thẳng cho đến khi bản thân cậu trở về, chứng kiến hết thảy, nhìn nhà tan cửa nát, và tình cảm chân thành cũng đã qua đi.
Trời mưa to như trút nước, Cao Khôn chỉ thấy Lý Huỳnh Lam cả người nghiêng ngả, lảo đảo đi tới gốc cây hòe héo rũ, nhìn cành cây đã sớm khô kiệt kia.
“…Vì sao? Vì sao? Tại sao không nói cho tôi?”
Tiểu thiếu gia chậm rãi ngồi bên cạnh giếng, vuốt ve thân cây xù xì bên cạnh, rồi đọc một lời độc thoại dài nhất trong toàn bộ vở kịch.
“Tôi cứ tưởng rằng thời gian còn lâu lắm, trời biển bao la, chúng ta vẫn còn có thể hi vọng vào tương lai… Tôi không sợ mùi khói súng nồng nặc, hay bần cùng cực khổ, bởi tôi biết em luôn ở đây. Chỉ là, người vợ tôi muốn nương tựa vào, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long hiện giờ ở nơi đâu? Qua bốn mùa xuân thu đông hạ, người đã ở nơi nào? Vì sao em… không trở lại?”
Đoạn lời thoại này nếu nói trong hoàn cảnh bình thường nhất định sẽ bị người ta cười đến chết, nhưng giờ phút này được Lý Huỳnh Lam sử dụng trên sân khấu chỉ khiến cho lòng người rung động.
Vẻ mặt cậu tuyệt vọng như vậy, trải qua sinh tử triền miên, cậu khoát tay lên cây rồi run rẩy liên tục, trong khóe mắt xẹt qua một giọt lệ, tựa như những kỷ niệm đẹp đẽ theo thời gian kết tinh thành, lại giống như qua rất nhiều năm tháng níu kéo, nhưng giờ phút này con người ấy đã rơi vào vực sâu không đáy.
Cậu duy trì cái tư thế này hơn mười giây, toàn bộ hội trường cũng lâm vào một mảnh tĩnh mịch, thẳng đến khi tiểu thiếu gia bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía khán đài, hình như lầm bầm điều gì đó, lại giống như đang nói chuyện gì với ai.
“Không sao, tôi sẽ chờ, giống như như lúc trước đã từng hứa, tôi sẽ trở về, em tin tôi, cho nên hiện giờ, tôi cũng tin em. Em đã đồng ý sẽ ở bên tôi, tôi sao có thể quên đi em đây. Tôi sẽ chờ em, chờ em trở về, nếu em không ở đây, tôi sẽ tìm em, một ngày nào đó, chúng ta có thể gặp lại…”
Ánh mắt kia của cậu như mang theo một loại cố chấp nặng nề, không cam lòng, hay một loại tính cách thấy chết không sờn điên cuồng.
Biểu tình như vậy rất thích hợp với những bộ phim truyền hình hoặc phim điện ảnh, kịch bản càng khoa trương càng tạo cơ hội cho khán giả lĩnh hội ý nghĩa bộ phim. Nhưng ánh mắt tiểu thiếu gia lúc này lại xuyên qua tầng tầng biển người đánh trúng vào lòng Cao Khôn.
Đây là nhập diễn.
Hay là, đang diễn chính bản thân mình…
Tay Cao Khôn gắt gao nắm thành quyền.
Kết thúc vở kịch, đại thiếu gia thuận lợi dẫn cả gia đình trở về thị trấn nhỏ bắt đầu cuộc sống mới, mà từ cuộc đối thoại của họ, khán giả kinh ngạc biết được, tiểu thiếu gia cành vàng lá ngọc vậy mà lại đầu quân nhập ngũ, cậu nói cậu cũng phải đi tìm, về việc tìm kiếm thắng lợi hay người nào đó, chẳng ai có thể biết được…
Vở kịch kết thúc, đèn trong hội trường đã sáng lên, khán giả đồng loạt đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay, nhóm diễn viên cùng nhau lên sân khấu cảm ơn, Lý Huỳnh Lam đứng ở một góc, vừa tiếp các bạn học tới chúc mừng và thăm hỏi, vừa trộm nhìn quanh hội trường, kết quả vẫn không thể tìm được bóng người quen thuộc kia.
Một người nữa cũng đang lén lút tìm kiểm cái gì đó, còn có Hạ Tuấn Đồng ngồi ngay hàng đầu, gã biết lãnh đạo sao có khả năng lẫn lộn trong đám người này mà xem diễn, nếu chẳng may bị fan bắt gặp có khi kéo y ra ăn sạch mất thôi, thế nên chỉ có khả năng xem từ phòng trên tầng.
Gã đeo kính râm và mũ rất dày, thừa dịp mọi người không chú ý, Hạ Tuấn Đồng bước lên lầu hai, ngoài cửa gian phòng nhỏ ở trên gặp được vài tên vệ sĩ quen thuộc.
Hạ Tuấn Đồng tiến lên chào hỏi, đối phương cũng coi như biết gã, do dự mãi vẫn cho vào, cửa vừa mở ra đã thấy Trác Diệu và Phan Minh Câu đang ngồi cùng nhau, bên cạnh còn có mấy người đàn ông trung niên, nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Người đàn ông xa lạ kia nhìn thấy Hạ Tuấn Đồng thì cười giới thiệu cho hai vị khác, còn Phan Mình Câu vửa ngẩng đầu lên thấy vậy thầm nghĩ thôi xong rồi, mấy kỹ xảo nhỏ bé của mấy vị sao này nọ họ đã thấy nhiều, chẳng thiếu kẻ có ý đồ với bọn họ, nhưng mà cũng phải nhìn người trước đã chứ, Hạ Tuấn Đồng tự cho mình là thông minh, ai ngờ lại cố tình đánh sét với Trác Diệu, cái gã này làm người chẳng muốn lại thích đi làm thiêu thân.
Quả nhiên, Trác Diệu vừa thấy Hạ Tuấn Đồng thì vẻ mặt lập tức trầm xuống.
Hạ Tuấn Đồng tỏ ra không biết, lễ phép chào hỏi đối phương, sau đó lại lôi cái lý do đối phó với Lý Huỳnh Lam ban nãy ra, nói muốn tới học tập, không ngời Lý Huỳnh Lam diễn tốt như vậy, bla bla mãi mãi, đợi tới khi gã phát hiện ra, có lẽ đã chậm.
“Hoặc là cậu cút ngay trong vòng 2 phút, hoặc là vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa!” Trác Diệu lạnh lùng.
Hạ Tuất Đồng chả hiểu ra sao, lúc này mới ngẩn người.
Mà người đàn ông trung niên ngược lại thì chỉ cười cười nhìn đối phương, đứng ra hòa giải “Người mới không hiểu chuyện, nhìn qua cũng rất thông minh, A Diệu đừng nóng giận, cho cậu ta cơ hội.”
Trác Diệu hừ một tiếng “Loại người này, bên ngoài tùy tiện kéo về cũng tìm được chục người giống nhau như đúc!”
Người đàn ông kia cũng không nhiều lời nữa, nhìn vai ngậm miệng.
Vẫn là Phan Minh Câu mềm lòng, thấy vẻ mặt cứng ngắt của Hạ Tuấn Đồng, thì phất tay với gã “Còn không mau đi, đứng đực ra đây làm gì?”
Hạ Tuấn Đồng lúc này mới vội vàng liên tục xin lỗi, sau đó vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi xuống lầu, gã lại như trước chẳng hiểu mô tê gì, cả người chẳng khác nào bị đạn tạc đến nỗi mất máu quá nhiều, sau đó lại nhìn về phía đằng sân khấu tính toán, gã chẳng hiểu Trác Diệu tức giận cái gì, nhưng ngược lại muốn tìm Lý Huỳnh Lam mời cậu một bữa, thuận tiện tu bổ quan hệ một chút, nếu không thì nghiệp diễn của gã toi ngay từ đây mất thôi.
Hạ Tuấn Đồng cảm thấy bản thân thông minh quá đi, vì thế vội vàng vòng ra phía sau, kết quả vừa tới nơi không khỏi ngẩn ra.
Chỉ thấy một người nữa, dáng người không sai biệt với gã lắm đang đứng cạnh cửa, cùng với người diễn vai đại thiếu gia nói chuyện, Hạ Tuấn Đồng nhìn chằm chằm nửa mặt quen thuộc tới khó hiểu kia một lúc, trong đầu không ngừng liên tưởng tới câu nói của Trác Diệu.
Tùy tiện kéo về cũng tìm được cả chục người giống nhau như đúc…
Tuy nói Hạ Tuấn Đồng gã đã vào giới từ lâu, cũng coi như có chút tác phẩm, nhưng quan hệ với những ngôi sao khác cho tới bây giờ cũng không được như ý cho lắm, hơn nữa gã lại vừa bị ông chủ lớn uy hiếp xong, tậm trạng Hạ Tuấn Đồng giớ phút này chẳng nói cũng đã biết.
Chu Chí Thành lúc đầu vốn muốn đi chúc mừng Lý Huỳnh Lam, nhưng hắn cũng biết hôm nay Trác Diệu sẽ tới nên mình chắc cũng chẳng có cơ hội đâu, đang định gỡ lớp hóa trang ra, ai ngờ lại gặp được Cao Khôn cũng đang muốn tìm người.
Một khắc kia, tâm trạng vui vẻ của Chu Chí Thành trong nháy mắt đã sụp đổ, hắn vội vàng ngăn cản người đang có ý định tiến vào bên trong kia.
Thực ra Chu Chí Thành muốn trực tiếp vạch trần đối phương, hỏi anh ngụy trang thành trợ lý bên Ánh Sáng là có ý gì, kết quả vừa định mở miệng lại gặp Hạ Tuấn Đồng ở đầu kia.
Chuyện Lý Huỳnh Lam có hứng thú với vị thần tượng này không phải chỉ có mình Vương Nghi Hoan biết, Chu Chí Thành vẫn nghẹn chuyện này từ đó đến giờ, cơ mà vì chẳng ai có thể đoán ra tâm tình của Lý Huỳnh Lam như gần như xa kia, Chu Chí Thành muốn tìm hiểu cũng chẳng biết nên làm thế nào, vì thế nên đành ngậm cục tức trong lòng mà thôi, không ngờ lại gặp được đối phương chỗ này.
Nhưng khi thấy khuôn mặt Hạ Tuấn Đồng, Chu Chí Thành lại bỗng ngẩn ra, hắn nhìn chằm chằm vào đó một lúc, rồi mới chậm rãi chuyển hướng tới Cao Khôn, thắc mắc vốn khóa chặt trong lòng đột nhiên ‘lạch cạch’ vài cái, hoàn toàn sáng tỏ.
Vì sao… Tới lúc này mới phát hiện đây?
Mà Cao Khôn thấy Hạ Tuấn Đồng thì cũng hơi sửng sốt, thế nhưng anh rất nhanh lại khôi phục vẻ đạm mạc bình thường, chuyện này chẳng có gì ảnh hưởng tới tâm trạng của anh, chỉ bảo “Tôi muốn tìm Huỳnh Lam một chút…”
Nếu như là Cao Khôn trước đây, anh nhất định sẽ ở bên ngoài chờ người dù thế nào cũng không tiến vào, nhưng bên ngoài trông anh bình tĩnh là vậy, trong lòng chẳng hiểu sao lại như có lửa cháy bùng, bởi vì đoạn độc thoại và ánh mắt cố chấp của Lý Huỳnh Lam vừa rồi, Cao Khôn chẳng mấy khi xúc động như vậy.
Nhưng hai chữ ‘Huỳnh Lam’ của anh lại khiến cho hai người ở đây có cảm giác như đang nằm mơ, đặc biệt là Chu Chí Thành, vẻ mặt hắn trong chớp mắt vặn vẹo một cái, nhưng nhờ khả năng diễn xuất của mình, hắn rất nhanh ổn định lại được cảm xúc.
Trong đầu liên tục xoay chuyển, hắn có thể chú ý tới sắc mặt chẳng mấy tốt đẹp gì của Hạ Tuấn Đồng, hơn nữa thái độ này với Cao Khôn, Chu Chí Thành không biết giữa hai người này có vấn đề gì, nhưng hắn cần biết được việc này.
Chu Chí Thành nhìn về phía Hạ Tuấn Đồng, cũng nói câu kia “Tôi cũng tìm Huỳnh Lam”
Chu Chí Thành ánh mắt chợt lóe, hắn nói với Cao Khôn “Được thôi, anh theo tôi trước đã, nhưng mà anh…” Hắn nhìn về phía Hạ Tuấn Đồng “Hậu trường hơi lộn xộn, cứ từ từ đã.”
Hạ Tuấn Đồng nổi giận, trong giới ai là không biết tình tình của gã, vị này chẳng dễ hầu đâu.
“Sao anh ta có thể đi vào mà tôi lại phải chờ?” Gã xuýt nữa phun ngay ra câu cậu mắt chó chẳng lẽ không nhận ra tôi sao?
Còn Chu Chí Thàn chỉ nói “Anh ta là trợ lý bên Ánh Sáng”, sau đó còn xác nhận với Cao Khôn “Có phải không? Chắc vẫn là thực tập sinh nhỉ?”
Cao Khôn ngừng lại, không nói gì.
Thế nhưng lời này hiển nhiên triệt để khiến Hạ Tuấn Đồng nổi khùng, quả nhiên tên này đến tranh cơm với gã, Hạ Tuấn Đồng ném một ánh mắt sắc như dao về phía Cao Khôn, rồi bỗng nói.
“Mày? Mày là cái gì vậy? Thực tập sinh? Cũng xứng!”
Cao Khôn nhướng mày.
Chu Chí Thành khẽ nhếch môi.
Hạ Tuấn Đồng lại nói “Đừng cho là tao không biết thằng oắt mày định làm gì, định chơi tao đó hả, mày ở đâu ra thế? Mày tưởng chỗ mày ngồi chắc lắm rồi ha? Ha, nực cười!”
Nói xong, gã nhìn từ đầu tới chân Cao Khôn một cái, chỉ thấy quần áo của người này chẳng biết là hiệu gì, trên vạt áo còn dính đủ loại dầu mỡ, đôi giày kia vừa bẩn vừa cũ, viền giày còn hơi bong tróc.
Hạ Tuấn Đồng lấy chiêu Trác Diệu vừa dùng với gã lúc nãy ra, quát “Cho mày ba giây, nhanh cút cho tao, từ ổ chó nào chạy tới đây vậy, nếu không tao cho mày ăn đủ.”
Chu Chí Thành thấy vẻ mặt nhăn nhó của Cao Khôn, còn Hạ Tuấn Đồng bên cạnh vẻ mặt như bị người ta giẫm phải đuôi, trong lòng cũng biết ngay sẽ có kết quả như vậy, hắn hả hê lắm, đang định thêm mắm dặm muối hai cậu, chợt nghe thấy giọng nói sau lưng.
“Anh bảo… ai cút đi cơ?!”
Mọi người kinh ngạc, đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Lý Huỳnh Lam tay đút túi quần đứng phía sau, quần áo vẫn chưa kịp thay, còn trên mặt thì cực kỳ lạnh lẽo.