Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Tui không biết nên thuần Việt chữ dưỡng thành như thế nào nữa, mọi người hỗ trợ tí nhé).
Lúc này tôi đã có hơi chút khẩn trương, dù sao đây cũng là việc khó tránh khỏi.
Là ai đi chăng nữa, nếu một mình ở trong bóng tối cũng sẽ thập phần không có cảm giác an toàn.
Có thể cảm giác được, tôi là đang ở một nơi tương đối kín gió, yên tĩnh vô cùng, ngay cả tiếng bước chân thật nhẹ thật nhẹ của chính mình còn có thể nghe rõ mồn một.
Tôi cảm thấy rất kì quái, vì sao khi thuyền tiến vào đây một chút cảm giác cũng không có?
Cứ đi về phía trước như vậy chừng năm phút, tôi rốt cuộc cũng thấy được vật thể đầu tiên: một mặt tường.
Bởi vì mỗi giây bên người đều có nguy hiểm rình rập, tôi cũng không để tâm xem mình đã đi bao xa.
Nhưng có lẽ cũng không xa lắm, tôi đi vô cùng vô cùng cẩn thận, tốc độ dĩ nhiên không nhanh.
Mặt tường này cũng rất bình thường, xây bằng gạch, bên ngoài trét một tầng vôi.
Trông hình dáng này rất giống một kho hàng lớn, bất quá không thấy cái cửa nào, tôi đành đi dọc theo chân tường tìm.
Cửa vào cũng không khó tìm, tôi đi chưa bao xa liền thấy.
Thế nhưng làm tôi rất ngạc nhiên là cửa này làm lại rất tinh xảo, trái ngược hẳn với mặt tường bên ngoài.
Tôi sờ sờ, đại khái là cửa phòng trộm mà chỉ có mấy loại chung cư cao cấp mới lắp.
Mặt ngoài còn làm hoa văn giả gỗ.
Tôi rất quen thuộc loại cửa này, nhà tôi đang ở cũng lắp nó.
Tay đặt trên then cửa, tôi bỗng nhiên có chút hơi hoảng hốt, có cảm giác như chính mình ban đêm về nhà ngủ một giấc.
Cửa không khóa, nhẹ nhàng cạch một tiếng, mở ra.
Tôi không dám xông vào ngay, kiên nhẫn đợi chốt lát rồi mới kéo cửa ra, lẻn vào.
Bên trong vẫn không chút động tĩnh.
Bên trong so với bên ngoài càng tối hơn, duỗi tay không thấy năm ngón.
Tôi đem bật lửa đánh lên, nhìn nhìn một chút lại rất ngoài ý muốn.
Ánh vào mắt vậy mà là một cái sô pha cùng với ti vi treo trên tường, có vẻ như đã từng có người ở, cảm giác thực ấm áp.
Tôi nhìn xung quanh một chút, quả nhiên chính là bố cục phòng khách tiêu chuẩn.
Xa xa mơ hồ còn có thể thấy lối đi thông đến những phòng khác, không biết có phải là phòng ngủ hoặc toilet hay không.
Tôi nhìn nhìn, bỗng nhiên trong lòng trào ra một loại cảm giác kì quái.
Đợi cho tôi xác nhận được cảm giác đó là gì liền hoảng sợ.
Căn phòng này, làm thế nào trông có vẻ lại quen thuộc vậy chứ?
Trong nháy mắt tôi còn hoài nghi mình vốn còn chưa rời thuyền mà là trên thuyền bị cái gì đánh ngất đi.
Tôi hiện tại vốn là nằm mơ chưa tỉnh.
Nhưng độ ấm truyền từ bật lửa trên đầu ngón tay lại nói cho tôi biết, đây hết thảy đều là sự thật.
Lúc này tôi cũng chẳng để ý đến cẩn thận gì nữa, vội vàng tra xét toàn bộ phòng.
Trên trán mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt chảy xuống, con mẹ nó, đây chẳng phải chính là nhà tôi sao?!
Khó trách lúc đứng ngoài cửa tôi đã có cảm giác quen thuộc, nhưng cũng đâu để tâm mà theo hướng đó suy xét.
Mẹ nó, đây là tình huống quái quỷ gì đây? Tôi không cam lòng đi xem những phòng khác, thế nhưng tất cả đều là khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Mỗi thứ đồ dùng, một cách bài trí, một cái bình hoa, ngay cả gạt tàn trên bàn trà tôi đều biết.
Căn bản là không dùng đến bật lửa cũng dễ dàng tiến đến phòng ngủ.
Phòng ngủ giống nhau, thư phòng cũng giống nhau, ngay cả trong toilet cũng có dao cạo râu điện của tôi ở nhà!
Tôi thật sự đã bị làm cho phát ngốc.
Thật ra thì nếu dựa vào nhà tôi một lần nữa mà làm ra một căn y hệt, lừa gạt người xem cũng không khó.
Đương nhiên là nếu không phải mọi chi tiết đều giống nhau y đúc như thế này! Quả thực làm người khác cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Đầu tiên, tôi là sống một mình, Tần Nhất Hằng cũng sẽ rất ít khi đến.
Tôi cũng chẳng cho ai vào nhà mình khảo sát làm gì, vậy tin tức là từ đâu tới?
Tiếp theo, tôi là chủ căn nhà này, nhưng muốn tôi dẫn dắt một đám nhân công phục chế lại nhà mình, e rằng không thể.
Huống chi là người khác?
Nghĩ một chút, tôi bỗng nhiên nhớ ra.
Ngày trước chồng nội san của tập đoàn* Hoành Đạt cũng là vô duyên vô cớ xuất hiện ở nhà tôi.
(*Có ai còn nhớ tập đoàn bất động sản Hoành Đạt có ông chủ là Viên Trận - chủ đầu tư của cái khu đô thị nửa đêm đi phè phỡn không?)
Khả năng khi đó bọn họ còn tiện thể mang người vào nhà tôi điều tra kĩ càng, có lẽ còn chụp rất nhiều hình ảnh làm tư liệu, sau đó trở về căn cứ vào đó mà phục chế ra nơi này?
Nghĩ kĩ lại cũng có chút không đúng, đó đều là chuyện rất lâu về trước.
Sau đó đồ vật trong nhà cũng thêm không ít thứ, lẽ ra nơi này không nên có mới đúng! Vừa nãy tôi cũng đã đặc biệt lưu ý qua, nơi này cùng với lúc tôi rời nhà là giống nhau như đúc.
Lòng thầm nói,xem ra tôi không thể trở về nhà nữa rồi.
Mẹ nó, có ai lại đồng ý ở trong một cái nhà mà nhất cử nhất động đi tiểu hay tắm rửa thậm chí móc cứt mũi cũng bị người ta lôi ra xem xét đâu? Dù sao cũng không phải là tôi.
Xem ra, nếu có lúc tôi tìm không thấy mấy cái điều khiển từ xa này nọ chắc người này vừa liếc mắt đã có thể tìm thấy.
Nhưng suy cho cùng, tôi lại chẳng phải là minh tinh tai to mặt lớn gì, nhất định phải giám thị tôi đến mức này sao? Rốt cuộc làm vậy là vì mục đích gì?
Tôi nhìn ngôi nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, trong đầu đưa ra đủ thứ giả thuyết.
Trên đời sẽ không tự nhiên xuất hiện một vấn đề, sau lưng khẳng định luôn có một mục đích nào đó.
Tôi không biết dựng một chỗ như thế này cần phí bao nhiêu công phu, khẳng định cũng chẳng nhẹ nhàng chút nào cả.
Như vậy mục đích của đối phương là gì?
Nghĩ một chút, tôi có một suy đoán.
Có lẽ cũng giống như ngôi nhà có trận cửu tử trấn chân long mà lúc trước tập đoàn Hoành Đạt mang chúng tôi đi kia, đồng dạng là đồ phục chế.
Chẳng lẽ có người muốn luyện tập tìm đồ ở nhà tôi? Đợi đến lúc luyện đi, luyện lại thành thạo rồi mới thực sự phá cửa vào nhà thực thi?
Hiện tại cũng chỉ có đáp án này là có thể chấp nhận.
Tôi hút một điếu, người bình tĩnh đi không ít.
Hiện tại không phải là thời điểm để cân nhắc việc này, chờ đến một ngày sự việc được vạch trần, hết thảy mọi chuyện đều sẽ được công bố.
Trước mắt tìm được Bạch Khai mới là quan trọng nhất.
Hút một lúc, thấy phía trước đã không còn chỗ nào có thể đi, tôi lại phải theo cửa ra bến tàu.
Mặt tường này rất dài, dựa theo diện tích có lẽ cũng không chỉ có một căn, e rằng sẽ còn cửa khác.
Quả nhiên, tiếp tục dọc theo chân tường đi một đoạn, tôi liền phát hiện một cái cửa khác.
Cửa này có vẻ đã rất cũ xưa, là kiểu cửa kép, bên trong một phiến cửa gỗ, bên ngoài là lớp cửa sắt, nhìn cứ như là đi thăm tù.
Cửa sắt bên ngoài đã rỉ sót không ít, dù sao nơi này cũng gần biển, rất ẩm ướt.
Sắt lại rất dễ rỉ, nhìn qua cũng không biết đã có từ bao giờ.
Tôi lấy tay thử một chút, cửa không khóa.
Tôi hít sâu một hơi, đẩy cửa sắt ra.
Đang định tiếp tục mở cửa gỗ, tay tôi bỗng khựng lại.
Không biết có phải do tác dụng tâm lí hay không, tôi lại có một loại cảm giác, phía sau có người đang nhìn qua mắt mèo, nhìn chằm chằm tôi!
Tôi theo bản năng tắt bật lửa đi, cũng không dám thở mạnh nữa.
Vừa nãy từ trên thuyền xuống cũng không ít người, lẽ nào tất cả đều tập trung ở bên trong?
Vừa nãy tuy tôi có mang theo ánh sáng, nhưng từ vị trí mắt mèo khẳng định không thể thấy rõ mặt tôi, đương nhiên cũng sẽ không mở cửa.
Tình hình thành ra thế này, ai có thể nhìn ra tới là người hay quỷ chứ?
Tuy rằng cách một cánh cửa, nhưng tôi lại có cảm giác như đang đối mặt giằng co với người bên trong vậy.
Tôi suy nghĩ một chút, quyết định không gõ cửa.
Bên trong là địch hay bạn cũng không biết, mù quáng như vậy chẳng khác gì đem sói vào hang cọp.
Tôi dứt khoát ẩn sang một bên, cố ý lại đánh bật lửa.
Hẳn người bên trong sẽ không nhịn được mà mở cửa ra xem.
Như vậy bất luận đối phương là ai, tôi đều xem như có một ít chủ động.
Chạy trốn cũng kịp, mà xông vào cũng có thể.
Tôi đợi một chốc, quả nhiên người bên trong kìm nén không được.
Thanh âm đối phương cẩn thận vặn mở cửa truyền đến, tiếp theo chậm rãi mở ra một khe nhỏ.
Trong lòng tôi không khỏi khẩn trương, dựa theo kịch bản của mấy phim kinh dị tới nói, ló đầu ra chắc chắn là khuôn mặt một nữ quỷ vô cùng đáng sợ.
Chân tôi đã căng ra, chuẩn bị bất cứ lúc nào tung ra một cú đá thật đẹp.
Nhưng đợi cửa mở ra chút nữa, tôi thở dài.
Bên trong có ánh sáng! Đã có ánh sáng thì không cần biết là ai, ít ra cũng là người sống.
Tay cầm bật lửa đã muốn phỏng, qua vài giây, cửa rốt cuộc mở ra.
Bên trong xuất hiện bóng người, không đợi tôi kịp phân rõ là ai đã nghe thấy người nọ cười một tiếng, nói, Tiểu Khuyết nhi ngoan, baba đem cửa mở rồi này, con có muốn vào hay không, muốn vào hay không?
Thanh âm này cùng phong cách quá quen thuộc, mẹ kiếp, là Bạch Khai.
Tôi thiếu chút nữa nhảy dựng lên hoan hô, tình cảnh này.
Tôi nói, anh ở chỗ này định làm *kim ốc tàng kiều đấy à? Mẹ nó ở trên thuyền sao anh không đợi tôi một lát!
(*Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp.
Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng được biết đến như lời định ước phu quân đối với nguyên phối thê tử.
Dựa theoHán Vũ cố sự: Giao Đông vương nhoẻn cười đáp: [Được ạ! Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con sẽ cho đúc nhà vàng để nàng ở] - Wikipedia).
Bạch Khai thở dài một tiếng, nói, trước anh đừng vội, căn phòng kia anh đã đi qua sao?
Thấy tôi gật gật đầu, y lại nói, thế thì, hoan nghênh tới tham quan Bạch phủ, vào nhà nhớ đổi dép lê!
Tôi đi theo Bạch Khai vào phòng, đèn đều bật sáng.
Mắt nhất thời còn chưa kịp thích ứng.
Chốc lát sau tôi mới bắt đầu đánh giá ngôi nhà vừa tới.
Nghe ý tứ của Bạch Khai, trong phòng này nhất định là phục chế nhà y.
Tôi chưa từng tới nhà Bạch Khai, tự nhiên cũng sẽ không có cái loại cảm giác quỷ dị như vừa nãy.
Nhìn chung quanh một chút, phòng trang hoàng không tệ, đồ đạc bài trí cơ bản đều là màu nhạt hoặc lấy màu trắng làm chủ đạo, cùng một loại với phong cách thời trang của y.
Diện tích nhà y lớn hơn nhà tôi một chút, phòng khách ngoại trừ bày biện ở ngoài, còn có một góc đặt một chiếc rương lớn.
Tôi tò mò đi qua nhìn.
Rương bố trí một cái giả cảnh, có cỏ, có cây, có núi giả, cũng có nước.
(Pha lê rương là gì nhỉ?)
Tôi hỏi Bạch Khai, cái này cũng giống với nhà anh sao? Đây là chậu cát mèo à?
Bạch Khai nói, con mẹ nó, anh bị say tàu phải không? Rời thuyền quên đem não theo à? Đây là chỗ ở của quắc quắc hồi trước! Ông đây vì muốn biết chân tướng mà đem quắc quắc bán đi, anh không khóc thì thôi, ít ra cũng phải lạy một cái chứ!
Tôi chẳng hơi đâu cùng Bạch Khai nói chuyện tào lao, thầm nghĩ quắc quắc ăn ở cũng chẳng kém người lắm, này có thể coi là một cái biệt thự đi?
Nghĩ lại mới nhớ, tôi hỏi Bạch Khai, người kia đâu? Anh không phải đuổi theo hắn sao?
Bạch Khai chỉ tay vào phía trong, bĩu môi.
Một lúc sau liền thấy người nọ đi ra.
Đến lúc này tôi đã có thể nhìn kĩ mặt hắn.
Hắn cũng không còn một bộ dạng vô biểu tình nữa, nhưng tựa hồ có chút uể oải.
Tôi hướng người nọ gật gật đầu, hắn cũng ừ một tiếng, ngồi xuống sô pha.
Hiện tại xem xét, Bạch Khai cùng người nọ tựa hồ đứng trên cùng một trận tuyến, cũng không biết khi tôi không ở bên hai người đã hàn huyên cái gì.
Hiện tại cũng không đúng lúc đặt câu hỏi, tôi cũng ngồi xuống đốt một điếu thuốc, hỏi Bạch Khai, này phòng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Bạch Khai nhìn nhìn người nọ, hỏi câu xác nhận không? Thấy hắn gật đầu, liền hướng tôi nói, Tiểu Khuyết, anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đấy!
Tôi nói thao, làm sao mà giống sắp công bố tôi mắc bệnh vậy?
Bạch Khai lại nói, căn phòng này hoàn toàn là dựa vào nhà của chúng ta để phục chế, một chút cũng không sai sót.
Nói vậy căn phòng vừa nãy anh đi qua, nếu tôi đoán không sai hẳn là nhà anh đi?
Tôi gật gật đầu.
Vậy đúng rồi, người làm căn phòng này vẫn luôn ở đây làm huấn luyện.
Nơi này nói trắng ra cũng là sân huấn luyện.
Tôi hỏi, huấn luyện gì cơ? Quét tước vệ sinh? Luyện tập sống sao cho tốt? Mẹ nó không phải là huấn luyện năng lực phục hồi nguyên trạng đi?
Huấn luyện làm thế nào ở trong nhà của chúng ta, giết chúng ta...!Bạch Khai hút một điếu,kế hoạch của bọn họ là tìm cách biến nhà chúng ta thành nhà ma.
Editor có lời muốn nói:
Trong lúc lướt mạng Trung Quốc tìm kiếm thông tin phim, tui mới ngơ ngác nhận ra.
Thật không ngờ bộ truyện tui tùy tiện lựa chọn để edit đầu tay lại là một bộ nổi tiếng thế này?!
Ôi, bỗng nhiên thấy áp lực quá.
Tui không hay xem phim Hoa ngữ lắm nên đọc mà chẳng nhớ tên diễn viên gì, hihi.
Trailer ghim ở trên mọi người nhé.
Tâm trạch liệp nhân, chúng tôi đợi các bạn~
P/S:Chốt lịch đăng là cuối tuần nhé!
Hết quyển 3 chương 6:Kế hoạch dưỡng thành nhà ma.