Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là một cây dao dưa hấu màu đen bóng, trên thân đao còn phủ lớp mủ và thịt nát, đang chém vào cổ của một con tang thi, lưỡi đao sắc bén gần như chém đứt cả xương cốt, tang thi lập tức ngã trên đất, nói cũng thấy lạ, sau khi con này ngã xuống, lại giống như những tang thi bị đánh rơi đầu ở xung quanh, đều không đứng lên nữa.
Tân Manh nhạy bén chú ý tới điểm này, trong lòng dần hình thành một suy đoán.
Người cầm đao nhanh chóng nhận ra động tĩnh bên ngoài cùng số lượng tang thi đã giảm bớt, lưu loát dừng lại động tác, đi từng bước về phía trước, cảnh giác nhìn ra bên ngoài, vừa lúc cùng với Tân Manh bốn mắt nhìn nhau.
Tân Manh chỉ thấy tầm mắt của đối phương dạo qua một vòng trên mặt mình và Hùng Gia Bảo, dừng lại ở băng tay trên cánh tay của bọn họ, sau đó đẩy gọng kính vàng, mở miệng nói, "Đội hữu?"
Tân Manh gật đầu, để đối phương xác định thân phận của nhau, nhưng không kịp nói nhiều, vì tang thi bị đánh bay lúc trước đã nhanh chóng lại gần đây lần nữa.
Lúc trước người nọ có thể một mình đối mặt với nhiều tang thi mà không bị bao phủ, là bởi vì hắn đứng trước cửa nhỏ nằm bên cạnh cửa xoay, bên trong cửa xoay bị người ta chất rất nhiều đồ vật để ngăn cửa không động đậy, chỉ có cửa nhỏ kia có thể cho một người đi qua, chỉ cần đứng trong đó, cho dù tang thi bên ngoài có nhiều hơn nữa, cũng không thể chen vào trong, người nọ lại có thể lợi dụng động tác linh hoạt hơn so với tang thi mà "đến một người chém một người", tạm thời còn có thể giữ vững trong một khoảng thời gian, thậm chí có thể chậm rãi chém chết toàn bộ tang thi ở đây.
Nhưng cũng không an toàn như vậy, dù sao con người luôn có lúc kiệt sức, hai người Tân Manh đã đến giúp hắn giải quyết khẩn cấp, để hắn có thể thở dốc, Tân Manh nhận thấy rõ ràng, dứt khoát điều khiển xe chạy tới, thân xe vượt ngang qua, chặn trước phòng điều khiển đối diện cửa nhỏ, sau đó hai người nhảy xuống xe, chạy tới cửa.
Kết quả vừa vào cửa, Hùng Gia Bảo suýt nữa vấp bậc thang ngã xuống, Tân Manh đi bên cạnh, vội vàng đỡ lấy tay hắn, kiên quyết kéo hắn lên, thì ra là hắn bị dọa đến chân mềm nhũn, ở bên ngoài còn dùng sức chống đỡ, vừa đi vài bước đã suýt nữa là quỳ, Tân Manh đỡ hắn ngồi dựa vào vách tường, quay đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Bây giờ bọn họ còn đang ở gần cửa xoay, bên trong là đại sảnh lầu một của khu thương mại, diện tích rất lớn, không có nhiều đồ vật cho lắm, chỉ có một vài đồ trang sức linh tinh, bây giờ đã bẩn hề hề, rơi đầy trên đất, còn có một ít thịt thối và xương nát, thi thể rách bươm của mấy con tang thi không đầu, nhưng trong phạm vi có thể thấy được thì không có tang thi còn "sống", coi như an toàn.
"Phần lớn tang thi đã bị tôi dẫn ra ngoài cửa." Người đàn ông đeo kính thở hổn hển, vẻ mặt ghét bỏ nhìn thoáng qua cây dao dưa hấu dính đầy máu hôi thịt rữa, tùy tiện vứt xuống mặt đất, hai tay khoanh trước ngực, chậm rì rì đi tới, từ trên cao nhìn xuống hai người đang ngồi xổm, "Không lâu sau đó tôi có thể chém chết toàn bộ chúng nó."
"Hay đó, người anh em, cậu cũng quá lợi hại rồi!" Hùng Gia Bảo ngốc hồ hồ giơ ngón tay cái lên với hắn, Tân Manh lại nhạy cảm nghe ra sự ngạo mạn và cao cao tại thượng giấu sâu trong đó, nhưng mà xem qua cách ăn mặc tinh anh của người đàn ông này, đoán chừng thân phận cũng không thấp, xem tình huống vừa rồi thì thân thủ cũng không kém, chắc là người có địa vị cao.
Hùng Gia Bảo ngồi dưới đất hai chân mềm nhũn, miệng lại không nhàn rỗi, đầu tiên là tự giới thiệu qua một lần, lại thuận tiện giới thiệu tên Tân Manh, chỉ thiếu điều hỏi tình huống của đối phương, xưng huynh gọi đệ với nhau.
Người đàn ông đẩy đẩy kính mắt, đối mặt với Hùng Gia Bảo nhiệt tình quá mức, ý tứ không rõ mà cười, "Tôi là Đổng Tu, chủ tịch tập đoàn thương mại Cửu Châu ở X thị là cha của tôi, hiện tại tôi đang đảm nhiệm chức vụ quản lý thị trường ở công ty, chắc các người đã nghe qua tập đoàn Cửu Châu nhỉ?"
Hùng Gia Bảo hơi há hốc mồm, đương nhiên hắn đã nghe qua, trùm xí nghiệp của X thị, gần như mỗi ngày đều lên TV, không nghĩ tới vị đội hữu mới này lại có xuất thân lớn như vậy!
Tân Manh rũ mí mắt, không có tiếp lời, ngược lại hỏi, "Có thể để tôi xem thông tin trên tấm thiệp của anh được không?"
Hình như do không có được sự tôn kính nịnh nọt như hắn mong muốn nên Đổng Tu có chút bất mãn. Nhưng nhìn quần áo phổ thông trên người Tân Manh, nghĩ phỏng chừng cậu chỉ là một người dân thấp kém, chỉ sợ ngay cả tin thời sự kinh tế cũng chả xem. Hắn lại cảm thấy mất hứng, rút ra tấm thiệp từ trong túi quần tây, ném cho cậu như đang bố thí, Tân Manh không để bụng, nhận lấy rồi lật ra mặt sau, nhìn thấy mặt trên có viết:
【 Quái vật rất ngoan cường, mọi người thúc thủ vô sách (không có biện pháp), dù có bổ đôi thân thể của nó, chỉ cần có thể nhìn thấy bộ dáng của ngài, nghe được âm thanh của ngài, ngửi được hương vị của ngài, nó sẽ dùng hết khả năng để đi tới chỗ ngài, xé rách da thịt ngài, uống máu của ngài. 】
【 Sau đó biến ngài thành đồng loại của nó. 】
"Ngọa tào! Sao tôi cứ có ảo giác đây là thư tình vậy?!" Hùng Gia Bảo hô to gọi nhỏ, cuối cùng lại bị lời nói của mình làm cho run rẩy cả người.
"Thì ra là vậy, trên này có nói, nghe và ngửi thấy, đều phải dùng đến bộ phận trên đầu, có thể nói là nếu đầu còn tồn tại, tang thi sẽ không thể chết, mặt khác, nếu có thể chém đứt đầu của bọn nó, là có thể hoàn toàn gϊếŧ chết chúng nó..." Tân Manh nhìn tấm thiệp độc thoại.
Đổng Tu hất cằm liếc cậu một cái, "Nhìn không ra, cậu cũng không ngốc lắm."
Tân Manh cũng không tức giận, từ trong túi lấy ra tấm thiệp của mình và Hùng Gia Bảo đưa cho Đổng Tu, nói hết phân tích lúc trước của hai người, Đổng Tu cầm tấm thiệp nhìn một lúc lâu, nhưng vẫn không nói gì.
"Chúng ta tìm thứ gì ăn trước đi, bữa sáng cũng chưa ăn, tôi sắp chết đói rồi." Hùng Gia Bảo nghỉ ngơi một lát, bình tĩnh lại rồi xoa xoa cái bụng trống rỗng xẹp lép, đồ ăn Tân Manh tìm về đã bị hai người ăn hết sạch từ tối qua, sáng sớm chỉ uống một hớp nước, trên đường lại gặp kinh hách, còn đói hơn so với bình thường, hắn đỡ tường đứng lên, chờ mong nhìn quanh đại sảnh khu thương mại, "Anh Đổng, nơi này có chỗ nào có thức ăn không vậy?"
Hình như là được một tiếng "Anh Đổng" kia của hắn lấy lòng, sắc mặt Đổng Tu hòa hoãn lại, nhưng nghĩ đến cái gì, sắc mặt chuyển thành xanh mét, tay chỉ về thang cuốn xuống phía dưới, "Dưới lầu có một siêu thị, nhưng cửa lớn bị người khác khóa lại, nếu các người muốn ăn gì đó, trước hết hãy nghĩ cách thuyết phục cô ta mở cửa ra đi."
"Còn có người khác ở trong này?" Tân Manh cả kinh.
Đổng Tu cười lạnh một tiếng, phun ra hai chữ, "Đội hữu!"
Hùng Gia Bảo vẫn không rõ tình huống cho lắm, "Nghĩa là còn có một người đội hữu khác ở trong này sao? Anh ta ở trong trong siêu thị, không ra khỏi cửa? Anh Đổng không nói tình huống hiện tại với anh ta sao?"
Đổng Tu có chút tức giận, sao hắn lại chưa nói, hắn còn chưa từng gặp qua người nào bệnh nặng như vậy được không! "Ai biết cô ta nghĩ gì, lúc tôi tới đây cô ta đang ở gần đây, cả hai đều trốn vào trong khu thương mại, kết quả tôi bị tang thi đuổi theo, còn cô ta thì trốn vào trong siêu thị! Được rồi, dù sao cũng là phụ nữ, tôi cũng không so đo, kết quả sau đó càng hay, tôi hỏi trên thiệp của cô ta viết cái gì, cô ta cũng không thèm nói cho tôi biết, tôi nói muốn đi vào siêu thị lấy đồ ăn, cô ta trực tiếp khóa cửa lại! Tôi đứng bên ngoài gọi như thế nào cũng chẳng thèm phản ứng, quả thật là một tên, thần, kinh!"
"Phụ nữ* sao?" Hùng Gia Bảo gật đầu, biểu tình hiểu rõ, "Có phải là bị dọa hay không?"
* Do Đổng Tu dùng từ "cô ta" (她/tha), mà từ 她 lại dùng cho cả nam lẫn nữ (có thể dịch là "cô ấy" hay "anh ấy"), HGB không biết người ĐT đang nói là nam hay nữ, nên đoạn trên kia mới gọi là "Anh ta" và đoạn trên thì hỏi như vậy.
"Cô ta sợ cái rắm!" Đổng Tu hung tợn phủ định, "Người như cô ta vậy, âm trầm khủng bố, y như Sadako (*) vậy, tóc tai dài ngoằng, nhìn người khác qua khe tóc, còn đáng sợ hơn tang thi, không hù chết tang thi là hay lắm rồi."
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, nên đi xuống thì vẫn phải đi xuống, ba người đều đói bụng, sau này còn phải ở đây chờ những đội hữu khác, không biết phải mất bao nhiêu thời gian, phải chuẩn bị đầy đủ thức ăn.
Lần này ba người quyết định để Hùng Gia Bảo mở đường, Tân Manh phụ trách khuyên bảo, Đổng Tu cầm dao dưa hấu chuẩn bị tiến hành "Uy hiếp bằng vũ lực". Bọn họ xuống thang cuốn theo thứ tự, thấy được cánh cửa thủy tinh bị đóng kín ở bên trong.
Hùng Gia Bảo xông lên, trực tiếp dùng sức đập mạnh lên cửa, "Này! Người đẹp, mở cửa đi!"
Tân Manh nhìn chằm chằm mười mấy vết dao chém mơ hồ có thể thấy được trên cửa thủy tinh, lại nhìn cây dao dưa hấu trong tay Đổng Tu, Đổng Tu thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, "Tôi nghĩ thử xem có thể đập vỡ cửa thủy tinh đi vào hay không, kết quả đây là cửa thủy tinh dày có thể chống đạn, đập không vỡ."
Tân Manh gật đầu, không nói gì.
Lại nhìn vào trong, không biết từ khi nào, ở giữa những giá để hàng lặng yên xuất hiện một cái đầu màu đen, im hơi lặng tiếng, dưới ánh sáng u ám không nhìn thấy ngũ quan, lại liên tưởng tới "Sadako" trong lời nói của Đổng Tu lúc nãy, làm Hùng Gia Bảo bị dọa hết hồn, trong nháy mắt nhảy tới sau lưng Tân Manh, rùng mình rụt cổ, "Ôi mẹ ơi! Chú, chú em, cô ta giao cho cậu, anh đây sợ nhất là nữ quỷ, nữ quỷ!"
Tân Manh dở khóc dở cười, thị lực của cậu tốt hơn một chút, nhìn là biết kia không phải là nữ quỷ, rõ ràng là một người phụ nữ, nói đúng hơn là một cô gái, cô gái kia cũng không lớn tuổi, xấp xỉ Tân Manh, trên người mặc bộ đồng phục đại học màu xanh đậm, một đầu tóc dài vừa đen vừa thẳng, tóc mái trên trán hình như hơi dài quá, chắn gần hết đôi mắt, lại đứng ở nơi thiếu ánh sáng, mới tạo ra cảm giác trên đầu chỉ có màu đen mà không có ngũ quan.
Nhưng cho dù mắt của Tân Manh rất tốt, nhưng do tư thế đứng, cô gái hơi cúi đầu, tóc rũ xuống phía trước, che khuất hơn nửa mặt, bởi vậy ngay cả cậu cũng nhìn không rõ diện mạo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy làn da tái nhợt, cái cằm thanh tú cùng đôi môi xinh xắn, thần sắc của đối phương rất âm trầm, cho dù không nhìn thấy ánh mắt của cô, cũng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt u ám tối tăm ngay dưới tóc mái.
Hình như có chút đáng sợ nha...
Trong lòng Tân Manh cũng có chút hồi hộp, nhưng vẫn tiến lên vài bước, đứng sát vào kẽ hở giữ hai cánh cửa, ôn nhu nói với cô gái bên trong, "Xin chào, tôi là Tân Manh, là đội hữu của cô, tin rằng cô cũng đã nhìn thấy nội dung trên tấm thiệp kia, chúng tôi không biết phải rời khỏi trò chơi khủng bố này như thế nào, nhưng mà phải đồng lòng hợp lực mới có thể thăng cấp, cô cũng muốn trở lại thế giới thực nhỉ?"
Âm thanh mềm mại ôn hòa của thiếu niên dễ khiến người ta có thiện cảm, mang theo ấm áp đầu mùa hạ, không tự giác thả lỏng bản thân, giống như cảm giác Tân Manh đem lại cho người khác.
Cô gái không nói chuyện, chỉ dời ánh mắt lên trên người Tân Manh, vẫn âm u như cũ, khiến người bị nhìn chằm chằm phải lạnh đến tận xương cốt, nhưng Tân Manh lại nhạy cảm thấy được hình như cô gái đang quan sát kỹ chính mình?
Lòng phòng bị thật là kinh người.
Lúc này Đổng Tu mới lạnh lùng nói, "Tuy rằng chỉ cần có một người thăng cấp, cho dù cô trốn ở trong này vẫn có thể đi vào trò chơi kế tiếp, nhưng nếu bọn tôi đều chết đói, chỉ còn lại mình cô, không phải sẽ bị nhốt ở trong này, một nơi không có thiên lý như vậy, không thấy được mặt trời, không có người sống nào khác, đến lúc đó, đợi cô ăn hết thức ăn trong này rồi, cũng sẽ chết đói như chúng tôi mà thôi!"
Cô gái híp mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Đổng Tu, hoàn toàn là loại thái độ cự tuyệt lạnh tanh.
"Ngươi!" Đổng Tu khó thở, một tay giơ lên dao dưa hấu, muốn chém lên trên cửa thủy tinh, khiến Tân Manh phải vội vàng chạy đến ngăn cản.
"Đừng kích động, tôi sẽ khuyên nhủ cô ấy." Tân Manh kêu Hùng Gia Bảo giữ chặt lấy Đổng Tu, tự mình lại gần cánh cửa. Hùng Gia Bảo nhìn thấy Đổng Tu đang hùng hổ thì có chút kinh sợ, nhưng nghĩ lại bên trong là một cô gái nhỏ, hơi một tí lại huơ dao trước mặt người ta thì không thích hợp cho lắm, vẫn kiên trì "không tiếc mạng sống" ôm chặt cánh tay của Đổng Tu, Đổng Tu ghét bỏ đẩy hắn ra, nhưng cũng không vung dao lên nữa.
Tân Manh tận lực khiến cho biểu hiện của mình càng thêm vô hại và đáng tin, tiếp tục khuyên cô gái, "Chẳng lẽ cô không muốn trở về thế giới thực sao? Ngẫm lại bạn cùng học với cô, còn có cha mẹ của cô, người quan tâm cô, nếu bọn họ không gặp được cô nữa, chắc hẳn sẽ rất thương tâm?"
Không biết bị câu nói nào làm cho xúc động, cô gái sửng sốt, ánh mắt lóe lên một chút, bị Tân Manh nhạy cảm phát giác được, cuối cùng trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm, nâng tay nhẹ nhàng phủ lên trên cửa thủy tinh, "Hiện tại chúng tôi đang suy nghĩ biện pháp rời đi, cô không muốn nói chuyện với bọn tôi cũng không sao cả, lúc rời khỏi có đi cùng chúng tôi hay không cũng tùy cô, chúng tôi sẽ không bắt cô làm chuyện gì, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng tôi không bị đói chết, mở cửa cho chúng tôi được không? Chúng tôi chỉ lấy thức ăn, sẽ không thương tổn đến cô."
Ánh mắt của cô gái dừng lại trên mặt Tân Manh hơn nửa ngày, sau đó đột ngột chuyển lên trên người Đổng Tu.
Giải thích:
(*) Yamamura Sadako: Là một nhân vật trong phim, chuyển thể từ bộ cùng tên của tác giả Suzuki Koji. Từ nhỏ, Sadako đã mắc chứng "Tinh hoàn nữ hóa". Một lần đến thăm bố ở bệnh viện, Sadako khống chế một người mắc bệnh đậu mùa đi cưỡиɠ ɠiαи mình, khống chế ý niệm để hắn đẩy mình xuống giếng cạn. Trong giếng cạn, Sadako dùng oán niệm khi còn sống để chế tạo lời nguyền rủa, phong ấn trong băng ghi hình, người nào xem qua băng ghi hình, 7 ngày sau sẽ tử vong hoặc sinh sản. [các bạn muốn tìm hiểu thêm thì google thẳng tiến:v] Hình minh họa cho Sadako:
*Chương trước quên chú thích, cửa xoay đây: