Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelalune.wordpress.com)
Nhận ra môi mình vừa cọ phải cái gì, Giang Từ hơi hơi mở to mắt, nhanh chóng lui lại.
“Xin lỗi.” Cậu lập tức mở miệng nói.
Giang Từ nói xong lại thấy biểu tình Lucy cũng chưa biến động gì, tên này vẫn cứ trưng ra bộ dáng đạm mạc như bình thường.
Gương mặt tuấn mỹ của Thiên tộc kia nhìn từ góc độ nào cũng hoàn mỹ không tì vết, mà vẻ mặt đạm mạc của Lucy trông có vẻ như không ý thức được cái hôn này, hoặc là hắn không hề có khái niệm gì với việc “Hôn môi”.
Tất nhiên là không phải thế.
Nhưng Giang Từ không biết, cậu chỉ thấy Lucy duỗi tay chạm vào bờ môi nơi bị nhẹ nhàng cọ qua, từ sườn mặt nhìn không ra cảm xúc gì, sau đó nâng mắt nhìn Giang Từ.
“Ngài đã từng làm loại chuyện này với người khác sao?” Lucy bỗng nhiên hỏi vậy.
Hơn nữa nghe có vẻ không giống như chỉ thuận miệng hỏi.
Loại chuyện này?
Giang Từ hơi hơi cảm thấy sự hình dung này cứ bị sai chỗ nào, nhưng phản ứng đầu tiên của cậu là phủ nhận không chút do dự: “Sao có thể.”
Lần này là do không cẩn thận, cậu làm sao có thể làm vậy với người khác được.
Sau đó cậu nghe thấy Lucy tiếp tục hỏi: “Về sau ngài đừng làm vậy với người khác.”
Giang Từ bị nghẹn lại, cậu cảm thấy mình cần phải giải thích chỗ nào đó, nhưng trước ánh mắt thẳng thắn chăm chú của Lucy, cậu không thể không gật đầu trước.
Bởi vì ánh mắt của đối phương hiện tại giống như muốn cậu nhất định phải đáp ứng.
Cứ cho là Lucy chỉ nói ra những điều này với ngữ khí nhàn nhạt, nhưng Giang Từ vẫn nhận ra sự kiên trì nào đó trong ánh nhìn chăm chú của hắn.
Đương lúc Giang Từ gật đầu, cậu thấy Lucy rũ mắt, ánh nhìn vốn đang đối diện với cậu cũng một đường dời xuống.
Sau đó Giang Từ có thể cảm nhận được, tầm mắt Lucy tựa hồ ngừng lại ở trên môi cậu.
Cũng không phải không ý thức được về nụ hôn kia, cũng không phải là không có khái niệm với điều này, mà là khi gương mặt cảm nhận được cảm xúc mềm mại đó, trong lòng Lucy đã xuất hiện một ý tưởng không nên có.
Hắn muốn hôn lên đôi môi vị thần của hắn.
Từ đuôi mắt xinh đẹp cho đến gương mặt, thậm chí là khóe môi và cằm, hắn đều muốn cẩn thận chạm vào.
Phần dục vọng này đã tức khắc bị lý trí áp chế, nhưng khi Lucy nhìn vị thần trước mắt, cái loại suy nghĩ hoàn toàn tương phản với lý trí này lại dễ dàng sống lại trong lòng hắn.
Giang Từ không khỏi đưa tay chạm vào môi mình: “Làm sao vậy?”
Lucy một lần nữa giương mắt lên: “Cảm thấy thật mềm mại.”
Giang Từ: “……?”
Chờ đến khi Giang Từ hiểu được Lucy đang nói về điều gì, cậu đã hỗn độn trong gió một trận.
Đối phương dùng ngữ khí nhàn nhạt nói ra những lời này cứ như chỉ là nói ra tình hình thực tế, nhưng lại khiến cho Giang Từ nghẹn lời không biết nên nói gì mới ổn.
Qua một lát, Giang Từ mới nói: “Đương nhiên rồi, môi của ai mà chẳng mềm mại.”
Lucy không đáp lại ngay, hắn an tĩnh nhìn Giang Từ vài giây, sau đó kéo tay cậu chạm vào môi của hắn: “Tôi cũng vậy sao?”
Cái cảnh tượng này nếu rơi vào mắt người khác chắc sẽ là Thiên tộc tóc bạc đang hôn lên đầu ngón tay thanh niên.
Ngón tay Giang Từ minh xác chạm vào cánh môi hơi lạnh mềm mại kia, nhưng chết người hơn là, cậu còn ấn nhẹ trong vô thức.
Lucy đối với điều này cũng không chống cự, chỉ duy trì tư thế này chờ đợi Giang Từ trả lời.
Tuy rằng không phải chủ động chạm vào, nhưng hành động ấn nhẹ kia cũng khiến Giang Từ hơi chột dạ: “Ừ.”
Ngay khi vừa đáp lại, Giang Từ đã rút tay về.
“Ngủ đi.” Giang Từ thuận miệng nói.
Lucy thuận theo mà khép mắt lại, mặc dù hắn không hề buồn ngủ chút nào.
Ánh mắt Giang Từ chuyển qua xác nhận tình huống của mười mấy quả trứng rồng, đưa tay mò mò vỏ trứng của mấy quả trong đó, nhẹ giọng nói nhỏ: “Các em cần phải cố gắng nỗ lực hơn nữa đó.”
“Nỗ lực thêm chút nữa là có thể phá vỏ ra ngoài rồi.”
Vì để kích phát bản năng tạo vật nhiều hơn như lời hệ thống nói, Giang Từ lại bổ sung thêm một câu: “Ta cũng muốn gặp các em.”
Giang Từ đợi chờ, nhưng mấy quả trứng vẫn an tĩnh, không hề xuất hiện phản ứng rõ ràng nào.
Giang Từ cũng không nóng nảy, không hiểu vì sao nhưng cậu lại tin rằng tất cả những quả trứng này đều có thể thuận lợi phá vỏ chào đời.
Làm xong những việc này, cậu nằm thẳng chợp mắt, dần dần đi vào giấc ngủ.
Cũng đúng lúc này, ở nơi Giang Từ không nhìn thấy, có mấy quả trứng rồng bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa.
Giang Từ ngủ rất mau, nghe thấy hô hấp cậu dần dần nhẹ nhàng chậm chạp, Lucy liền mở to mắt.
Nằm ở một nơi gần Giang Từ như vậy, Lucy khó có thể ngủ nổi.
Giấc ngủ cũng không quá quan trọng với hắn nên hắn liền trợn mắt nhìn Giang Từ ngủ ở bên cạnh.
Thanh niên trong giấc ngủ trông càng nhu thuận hơn lúc tỉnh táo, ánh mắt xinh đẹp nhẹ nhàng khép lại, thoạt nhìn như dù có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không bị cậu từ chối.
Mặc dù cậu không hề làm gì cả nhưng vẫn khiến Lucy bị dụ dỗ đến mê muội.
Nên nhắm mắt cắt đứt cái cảm giác này hay tiếp tục mở to mắt nhìn, Lucy không chút do dự chọn cái sau.
Nhìn thẳng đã khiến hắn bị dụ dỗ đến khó kìm nổi, mà lúc này Giang Từ lại cố tình quay mặt về phía sườn bên kia của hắn.
Gương mặt dán dựa vào thứ gì đó làm Giang Từ vô thức cọ cọ lên nó.
Đó là cánh của Lucy.
Lucy hạ mắt, không nhìn ra bất cứ biến hóa gì từ vẻ mặt của hắn, nhưng hầu kết lại lăn lộn lên xuống một chút, chứng minh hắn cũng không phải hoàn toàn không bị lay động.
“Ngô thần.” Hắn thấp thấp mà gọi, cũng như đang nhắc nhở chính mình.
Nhưng Giang Từ lại làm trầm trọng thêm. Tựa như là cảm thấy gương mặt cọ được thứ mềm mại, cảm giác thoải mái nên cậu lại tiếp tục chậm rãi cọ cọ, thậm chí là có khuynh hướng chôn cả mặt vào.
Đương nhiên trong lúc đó, đôi môi của cậu cũng chạm vào cánh của đối phương, khi vô ý cọ chạm lại giống như cố tình mút hôn.
Hôn vào cánh của Thiên tộc thực ra mà nói là một cách rất hữu hiệu để gây nên những xao động. Cánh của họ cực kỳ mẫn cảm nên hành động này càng dễ khơi nên ái...dục trong Thiên tộc hơn.
Mi mắt của Lucy khép hờ, hắn cố gắng mím môi nhẫn nại.
Nhưng mà Giang Từ cứ như nhất quyết phải đánh vỡ chiếc mặt nạ đạm bạc của hắn, hô hấp của cậu phả nhẹ vào cánh của đối phương, mà vì cứ cọ xát không chịu yên nên môi cũng từng chút từng chút hôn đó.
Cậu quả thực đã khiến chiếc mặt nạ đạm mạc xuất hiện vết rách.
Nếu hiện tại Giang Từ vẫn tỉnh hẳn là có thể nhìn thấy ánh mắt Lucy hơi tối xuống, đây không phải là bộ dáng mà hắn vẫn treo lên thường ngày.
Thiên tộc khó có thể bị dụ dỗ bởi vì tình cảm của họ rất nhạt.
Nhưng Giang Từ khi đang ở trong trạng thái vô thức xác thực đã thành công dụ dỗ Thiên tộc tóc bạc bên người.
“Ngô thần.” Trong tiếng gọi trầm thấp, Lucy đem cánh phủ lên người Giang Từ.
Như vậy cũng coi như là đã dùng cánh để khóa thanh niên lại, biểu tình Lucy hơi khôi phục một chút, cảm giác chiếm hữu không tự biết nào đó bị khơi leen đã giảm bớt một chút.
Căn bẳn không một Thiên tộc nào có thể ngủ được khi cánh chim bên trái cứ liên tục được hôn và cọ nhẹ âu yếm như vậy.
Nhắm mắt lại sẽ làm xúc giác càng thêm mẫn cảm nên Lucy chỉ có thể luôn chăm chú nhìn Giang Từ.
Sau đó, trong ánh nhìn thành kính và chăm chú lâu dài đã dần dần xuất hiện lay động.
Giống như bị một vật vô hình kéo lấy, mà trong lúc đó lý trí của hắn vẫn luôn cố gắng lôi hắn trở về. Nhưng có vẻ như cuối cùng lý trí đã chịu bại trận trước thứ vô hình kia, lay động trong ánh mắt hắn bỗng ngừng lại.
Lucy tới gần thanh niên đang bị hắn dùng cánh bao vây lại, tầm mắt di chuyển qua lại trên từng tấc gương mặt cậu, vài giây sau, hắn cúi đầu nhẹ nhàng đặt môi lên bên má thanh niên một chút.
Trật tự mà hắn luôn tuân theo đã xuất hiện từng đứt gãy nhỏ ngay trong thời khắc này.
Ngày hôm sau Giang Từ tỉnh ngủ mở mắt ra, nhìn thấy cánh chim thuần trắng phủ trên người làm cậu hơi ngớ người, quay đầu lại phát hiện mình còn đang gối đầu lên cánh bên trái của Lucy.
“Tôi...sau khi ngủ lộn xộn quá sao?” Giang Từ quyết đoán mà tìm vấn đề trên người mình.
Nếu không sao lại có cái cục diện này?
Thậm chí Giang Từ còn nghĩ, có phải cậu không quen ngủ mà không có chăn nên mạnh mẽ lôi cái cánh của người ta ra để đắp hay không.
Hình ảnh này làm Giang Từ giật mí mắt điên cuồng.
Nhưng hiện thực thường khó khăn hơn tưởng tượng nhiều lắm.
“Không có.” Lucy trả lời như vậy.
Mà hệ thống cũng lập tức trả lời: “Ngài hôn cánh của người ta rồi.”
Vừa mới ngồi dậy, biểu tình Giang Từ hơi cứng đờ: “?”
Hệ thống quả thực không còn luyến tiếc gì với cuộc sống này nữa, dùng một loại ngữ khí khô cằn nói: “Sau đó người ta còn hôn lên mặt ngài.”
Ý thức Giang Từ trong lúc ngủ không còn quá sinh động nên hệ thống cũng không thể đối thoại với cậu được.
Kể cả có thể đối thoại, hệ thống cũng không có năng lực biết trước tương lai, chờ sự tình phát sinh rồi mới ngăn cản thì cũng không thay đổi được gì.
Cho nên hệ thống thật sự sống không còn gì luyến tiếc.
Giang Từ cũng không biết nên nghe kỹ câu nào hơn, vì cả hai câu đều mang đến lượng tin tức quá lớn.
Cuối cùng Giang Từ vẫn cảm thấy câu sau quan trọng hơn chút: “Ngươi nói là Lucy?”
Nghe ngữ khí Giang Từ có vẻ không quá tin tưởng, hệ thống chết lặng đáp: “Hệ thống cũng không tin nổi mà.”
Ký chủ của nó rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, có thể khiến cho một Thiên tộc cao khiết làm ra cái sự tình này... Đạo hạnh cũng cao quá rồi.
Cũng không phải là vụ hôn môi, mà là rõ ràng đối phương biết đối tượng là “Thần” nhưng vẫn cứ làm vậy, điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách đạm mạc tự chủ của tên quản lý giả Thiên tộc này.
Thấy hệ thống khẳng định một lần nữa, Giang Từ im lặng.
Lucy hôn mặt của cậu, là vì hắn đối với cậu……??
Điền không ra từ phía sau, Giang Từ không phải là hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia, nhưng suy xét đến tính cách của Lucy, lại nghĩ rằng có một phần là do bản năng của tạo vậy nên cậu cũng không quá chắc chắn.
Trong cái nhìn của Giang Từ, bởi vi Lucy biểu hiện quá mức lạnh lùng nên cậu rất khó tưởng tượng đến khả năng hắn có thể thích một ai đó.
Thích là một loại tình cảm cực kỳ nhiệt liệt nên rất khó có thể nảy sinh trong tính cách quá mức lạnh nhạt của Lucy, Giang Từ nghĩ vậy.
Nhưng nếu chỉ dùng bản năng yêu thích của tạo vật với thần sáng thế để giải thích cho việc hắn hôn mặt cậu là chưa đủ thuyết phục.
Giang Từ hiện tại đã rơi vào trạng thái mơ hồ không thể xác định như thế đó.
“Ngài không cần hoài nghi.” Hệ thống mệt mỏi, “Hệ thống cảm thấy, tâm tình của Ivy và Hắc Long đối với ngài cũng không khác lắm đâu.”
Giang Từ hơi co rút khóe mắt: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
Ban đầu, cảm xúc của Ivy đối với cậu còn rất mâu thuẫn, sau bao nhiêu nỗ lực mới dần dần chuyển biến thái độ, cho phép cậu tiếp cận đó thôi.
Nói đến Noyce, Hắc Long thích tới gần cậu thì cũng không sai, nhưng rõ ràng đây chỉ là hành vi bản năng của hắn.
Hệ thống cảm thấy ký chủ nhà mình không hề ý thức được chút nào về cái tính vô tình câu dẫn người ta của bản thân, mà có khi cậu còn chẳng ý thức được diện mạo của mình thuộc đẳng cấp nào luôn ấy.
Đại đa số sinh linh có trí tuệ cao cấp đều là sinh vật thị giác, mà nếu đem vẻ ngoài của Giang Từ đi phân tích theo số liệu thì vừa đúng là loại có thể dễ dàng nhận được hảo cảm của người khác nhất.
Sạch sẽ, xinh đẹp, hơn nữa còn thích cười.
“Với tính cách của Ivy, điều có thể làm anh ta trở nên thẳng thắn chỉ có sự yêu thích mãnh liệt.” Hệ thống đã phân tích xong từ lâu rồi, “Hảo cảm của tạo vật đối với thần thiên nhiên cũng không thể khiến cho một con cự long tự nguyện trở thành vật sở hữu của ngài đâu.”
Hệ thống không cần lý giải trên phương diện tình cảm, phân tích trên phương diện hành vi cũng đủ để tiến hành phán đoán.
Giang Từ nghe xong thì ngồi lặng người hồi lâu, lúc này gần chỗ cậu có một quả trứng rồng lay động rất khẽ, Giang Từ chú ý tới, tầm mắt cậu lập tức bị hấp dẫn nhìn qua.
Quả trứng này đại khái là quả khỏe mạnh nhất trong mười mấy quả trứng bị bệnh, nó rất nỗ lực mà rung động một chút, lại động một chút, xem hướng đi tựa như muốn lăn tới bên Giang Từ.
Dù chỉ di chuyển được khoảng cách nhỏ xíu nhưng đã khiến Giang Từ cảm thấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Cậu ôm lấy quả trứng rồng này, dùng tay sờ sờ vỏ trứng lại cảm nhận được sự đáp lại rõ ràng hơn hôm qua một chút.
Để có thể phá vỏ sinh ra nhìn thấy Giang Từ, những quả trứng nho nhỏ này thật sự đã nỗ lực hơn rất nhiều.
“Ngài rất thích Long tộc sao?” Lucy hỏi cậu.
Vì mười mấy quả trứng không thể thuận lợi nở ra này mà đặc biệt qua đêm ở đây.
Giang Từ nghe thấy thanh âm trầm thấp của Lucy, lại nghĩ đến sự việc phát sinh đêm qua mà hệ thống nói, biểu tình khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên.
“Thích.” Giang Từ trả lời, “Nhưng không phải tôi cũng thích Thiên tộc sao?”
Biểu tình tự nhiên, Giang Từ hòa hoãn thanh âm nói: “Không cần so sánh.”
Lucy an tĩnh một hồi, thực ra hắn cũng không định so sánh hai chủng tộc với nhau. Sở dĩ hỏi như vậy là muốn thông qua đó có thể gián tiếp biết được cái nhìn của thần với các quản lý giả khác.
Hiện tại Giang Từ hơi mẫn cảm với cái từ “Thích” này, cậu không hoàn toàn tiếp thu lời hệ thống nói nhưng cũng có suy nghĩ đi nghiệm chứng thật giả.
Đem trứng rồng bế lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống, Giang Từ thả chậm hô hấp một hơi mới hỏi Lucy: “Ngày hôm qua vì sao anh lại nói không muốn tôi làm loại chuyện này với người khác?”
Không đợi đối phương đáp lại, Giang Từ đã hỏi tiếp: “Nếu tôi làm vậy với người khác thì anh sẽ rất để tâm sao?”
Giang Từ chỉ là đưa ra giả thiết nhưng lại lập tức thấy Lucy trở nên lạnh mặt, thoạt nhìn cực kỳ băng giá, giống y như lúc hắn hỏi Giang Từ về việc này vào tối qua.
Lucy còn chưa nói một chữ nào nhưng Giang Từ đã nhận được đáp án từ phản ứng của hắn: Hắn cực kỳ để tâm.
Lucy không trả lời vấn đề trước bởi vì khó có thể trả lời, nhưng đối với vấn đề sau, hắn rũ mắt nói: “Rất để ý.”
“Loại chuyện này...” Lucy dừng một chút, hiểu rõ định nghĩa của nó, “Hôn môi.”
Sau khi Giang Từ nghe được cái từ kia liền không tự chủ được mà chớp mắt.
“Hy vọng ngài chỉ làm với tôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Mệt mỏi mệt mỏi mệt mỏi.
---------Hết chương 18----------