Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn một Thiên tộc quỳ gối trước mặt mình thực sự là một cảm giác khó tả.
Trong sáu chủng tộc, Thiên tộc được coi là tộc ưu tú về mọi mặt. Khả năng khống chế ma pháp của họ đứng nhất nhì, sức mạnh cơ thể cũng không hề kém cạnh, tuổi đời thì chỉ đứng sau mỗi Long tộc, thậm chí đến cả bề ngoài cũng được ưu ái rất nhiều.
Bởi vậy mà bọn họ sinh ra đã có tính cao ngạo.
Vốn sinh ra đã có năng lực ưu tú hơn, Thiên tộc chẳng bao giờ để vào mắt những chủng tộc thấp kém hơn mình. Với lòng tự trọng và kiêu ngạo như vậy, làm sao Thiên tộc có thể chịu cúi đầu trước những chủng tộc khác.
Nhìn Lucy, người đứng đầu Thiên tộc, quỳ gối cung kính trước mặt như vậy, Giang Từ càng không biết phải giải quyết chuyện này thế nào.
Dù biết có trả lời như nào thì hắn cũng sẽ luôn thuận theo cậu, nhưng Giang Từ vẫn không biết trả lời sao cho ổn thỏa.
Nhân loại trong mắt Thiên tộc là một chủng tộc chẳng đáng nhắc tới. Con người nhỏ bé lại yếu ớt, căn bản chẳng có gì đáng để chú ý.
Nhưng nếu cậu trả lời rằng cậu ưu ái con người hơn, rằng trong mắt Thần con người có vị trí quan trọng hơn, thì chắc chắn Thiên tộc sẽ đối xử với nhân loại khác hoàn toàn bây giờ.
Không còn là chẳng thèm để ý nữa, bọn họ sẽ chỉ nhằm vào con người, thậm chí sẽ thấy mấy con người yếu ớt này sao mà ngứa mắt.
Thiên tộc tóc bạc nhìn chằm chằm vào Giang Từ. Qua vài giây rồi mà vẫn chưa có câu trả lời cho vấn đề của hắn.
"Thần?" Lucy nhẹ giọng hỏi.
Hệ thống lúc này cũng cực kỳ rối rắm. Có vẻ như ký chủ không biết trả lời sao trước vấn đề này, mà cũng không thể trách Giang Từ được, đây thực sự là một câu hỏi dù đáp thế nào cũng không ổn.
Hay là chọn một câu trả lời tiêu chuẩn, kiểu tôi thích cả hai, hoặc tộc nào trong mắt tôi cũng đặc biệt là được rồi... Như vậy cũng có thể miễn cưỡng cho là công bằng. Tuy sau sẽ còn gặp lại vấn đề hóc búa này, nhưng qua ải đi đã rồi hẵng nói tới sau này.
A508 đang định gợi ý câu trả lời cho Giang Từ, không ngờ đối tượng đã trực tiếp giải quyết vấn đề ổn thỏa --
"Dù cho tôi có thật sự thích nhân loại hơn đi chăng nữa, Lucy đối với tôi không phải còn đặc biệt hơn hay sao?"
Khóe miệng Giang Từ hơi cong lên. Ý cười nhẹ nhàng khiến gương mặt cậu cực kỳ ôn nhu. Đôi mắt hoa đào cong cong, đẹp tới độ khiến người ta khó có thể rời mắt.
(truyện chỉ đăng tại wapd MeanChankhongvui và wp Clair de lune)
Hệ thống ngừng một chút rồi bắt đầu phân tích. Cách giải quyết này không trực tiếp nói vào vấn đề ký chủ thích tộc nào hơn mà lại hướng sang vấn đề cậu ta thích ai hơn.
Phân tích xong, hệ thống kinh ngạc cảm thán.
Tuyệt, cho một trăm điểm!
Thật ra Giang Từ cũng chẳng nghĩ sâu xa đến thế. Cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng "Bởi Lucy là tạo vật đầu tiên tôi tạo ra trong thế giới."
Thiên tộc là chủng tộc được tạo ra đầu tiên, nên tất nhiên Lucy - người đứng đầu Thiên tộc - chính là tạo vật đầu tiên của Giang Từ.
Thiên tộc đang quỳ gối trước mặt Giang Từ nghe vậy run run hạ cánh xuống., hành động khẽ tới độ khó có thể nhận ra. Hắn im lặng không nói một lời, sáu cánh chim từ từ hạ thấp hơn, bày ra trạng thái tự nhiên thả lỏng.
Sau đó, hắn trầm giọng hỏi: "Đối với ngài, tôi rất đặc biệt sao?"
Giang Từ gật gật đầu.
Tạo vật đầu tiên.
Giang Từ cảm thấy, như vậy cũng có thể coi là đặc biệt hơn đi.
Như đang dùng ánh mắt để khắc họa lại người trước mặt, tầm mắt Lucy đi từ mái tóc đen của người thanh niên ấy tới đôi mắt xinh đẹp, cuối cùng ngừng lại ở đôi môi mỉm cười cong cong của cậu.
Thần đẹp vô cùng.
Lucy chẳng bao giờ thèm nhớ bộ dạng của một nhân loại nào, kể cả người đứng đầu nhân loại. Nhưng Giang Từ là một ngoại lệ.
Cho dù Thần xuất hiện trong hình dạng con người, Lucy vẫn cảm thấy ngài thật cao quý.
"Động tác mà ngài vừa làm với Hạ Á, có thể làm lại với tôi không?"
Ban đầu Giang Từ có chút sửng sốt, không hiểu đối phương đang nói tới cái gì. Sau khi hồi tưởng mới nhớ ra, hắn chắc đang nói tới động tác xoa đầu.
Cái này thì dễ.
Giang Từ không suy xét liền vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc bạc của Thiên tộc trước mắt.
Xúc cảm trên tay hơi lạnh, cảm giác như đang sờ vào một tấm vải lụa quý báu.
Sau khi được đáp ứng yêu cầu, Lucy cũng không có ý định hỏi thêm Giang Từ điều gì, kể cả việc cậu có thích nhân loại hơn hay không.
Giang Từ sắp xếp lại những thông tin đã biết, sau đó nghỉ ngơi chỉnh đốn trước khi quyết định ra ngoài ngắm thành phố này.
Hệ thống chỉ nói những gì chung nhất, còn cụ thể cậu phải tự tìm hiểu.
Tìm hiểu về Thiên tộc là bước đầu tiên.
Lucy hỏi "Ngài có cần người dẫn đường không?"
Giang Từ liền nghĩ tới bộ ba anh em nọ: "Hiện tại nhóm Hạ Á có rảnh không?"
Thiên tộc xây dựng Arceni là một thành phố lơ lửng giữa thành Thiên Không, điều khiển nguồn năng lượng trung tâm của cả tòa thành này.
Thành Thiên Không phồn hoa và tráng lệ, được xây dựng với lối kiến trúc cổ điển. Nhưng ngoài kiến trúc ra thì cái gì cũng mang hơi thở hiện đại. Thậm chí, Giang Từ còn phát hiện một vài thứ còn hiện đại hơn cả thế giới thực của cậu.
Chỉ riêng nguồn năng lượng trung tâm điều khiển cả tòa thành thôi cũng đã là một phát minh vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật trong thế giới thực của cậu.
Giang Từ có thể đoán được thế giới này đã hiện đại tới thế nào.
"Ngài có thích thành phố này không?" Ba anh em nhà Horion được gọi đến để dẫn đường cho Giang Từ hiện đang đi cạnh cậu. Hạ Á hỏi xong liền không thể giấu được sự chờ mong cùng kiêu ngạo của mình, "Hiện tại chúng ta đang ở tầng cao nhất của Arceni. Thành phố này còn có tầng trung và một tầng dưới cùng, chỉ cần ngồi lên thang máy là có thể đi xuống."
Tầng cao nhất là khu dân cư và khu hành chính, tầng giữa là khu thương nghiệp, còn tầng dưới cùng là viện bảo tàng, thư viện linh tinh,... gọi chung là nơi công cộng.
"Ừm, thích lắm.", Giang Từ trả lời kiểu tiêu chuẩn.
Thực ra cậu cũng không hề nói dối. Chỉ cần có chút thẩm mỹ đều sẽ bị thu hút bởi sự mỹ lệ của thành phố này.
Lúc Giang Từ trả lời câu hỏi cũng cảm nhận được ánh mắt từ khắp nơi nhìn về phía cậu. Có Thiên tộc nào muốn bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy Thần sau khi biết tin người muốn đi thị sát thành phố của họ chứ?
Muốn nhìn thấy Thần là khát vọng bản năng của tạo vật.
Nhưng những Thiên tộc này cũng không dám tiến lại quá gần, chỉ dám đứng từ xa vui sướng nhìn. Bởi họ hiểu nếu họ cứ thế chạy đến trước mặt Thần sẽ chặn đường của Thần mất.
Bọn họ không cho phép mình vô lễ như vậy.
Mà sau khi nghe thấy Giang Từ nói thích nơi này, người dân nơi đây còn vui sướng hơn nữa.
"Arceni" ở trong ngôn ngữ của họ có nghĩa là "Lễ vật dâng lên Thần".
Thần nói thích lễ vật của họ, đó chính là lời khen ngợi tuyệt nhất.
Giang Từ nhìn xung quanh. Thật sự có rất nhiều Thiên tộc đang tụ tập ở đây. Cậu không thể đáp lại tất cả mọi người, chỉ có thể cong khóe miệng mỉm cười với họ.
Nụ cười của Thần hấp dẫn ánh mắt họ như lực hút của Trái Đất với vật thể, không thể kháng cự được. Bọn họ không thể ngừng dõi theo nơi Thần đi qua.
(truyện chỉ đăng tại wapd MeanChankhongvui và wp Clair de lune)
Giang Từ chỉ tùy tiện đứng đó thôi cũng đã đủ làm bọn họ cảm thấy mỹ mãn.
Tuy vậy, dù Giang Từ có thể vượt qua ải Lucy, nhưng cũng không thể ngăn các Thiên tộc khác khoanh tròn, tô đậm, khắc sâu hai chữ "Nhân loại" trong lòng.
Trong thâm tâm ghi rõ hai chú ý về nhân loại --
① Về sau nhất định phải để ý bọn họ
② Lũ nhân loại thật đáng ghét
Giang Từ tạm thời chưa đi xem tầng trung và tầng dưới cùng của thành phố. Cậu ngẩng đầu nhìn hàng trong nửa trong suốt đang bao phủ tòa thành, hỏi: "Đó là hàng rào phòng ngự sao?"
"Đúng ạ." Hạ Duy giải thích cặn kẽ, "Hàng rào chủ yếu chống đỡ các loại thiên tai như gió lớn hay các thiên thạch, hoặc những ngày thiên tai đại họa do các nguyên tố không ổn định. Để làm được vậy cần phải định kỳ truyền năng lượng ma pháp để duy trì hàng rào phòng ngự được ổn định."
"Ngoài hàng rào phòng ngự, năng lượng trung tâm điều khiến cả tòa thành cũng cần phải cung cấp ma pháp. Lucy đại nhân đã cung cấp ít nhất nửa nguồn năng lượng để duy trì tất cả. Có một năm khi thiên tai diễn ra triền miên, cả hàng rào phòng ngự của thành Thiên Không đều do một mình Lucy đại nhân cung cấp ma pháp."
Khi Hạ Duy nói ra những điều này, trên mặt ba anh em hiện rõ sự tôn kính và sùng bái với Lucy.
Nhưng khác với sự tôn kính với Thần là xuất phát từ bản năng, đối với Lucy, nó xuất phát từ sự kinh sợ trước sức mạnh của hắn.
Có lẽ bởi nụ cười mỉm ôn nhu này mà cậu mới có thể cùng cấp bậc với Lucy trong thành Thiên Không nhỉ.
"Chỉ có một mình Lucy duy trì, không phải trọng trách quá lớn sao...?" Giang Từ hơi nhíu mày.
Hạ Á không chút do dự nói: "Lucy đại nhân lợi hại cực kỳ!"
Nói xong liền tự hào bổ sung: " Lucy đại nhân chính là tạo vật hoàn mỹ nhất của ngài."
Tạo vật đầu tiên của Thần, cũng là tạo vật hoàn mỹ nhất do Thần tạo nên --
Trong mắt Thiên tộc, Lucy vẫn luôn là sự tồn tại đẳng cấp vậy đó.
Kể cả vẻ ngoài hay năng lực đều không ai có thể sánh bằng. Nói về Lucy chỉ có thể dùng hai chữ "hoàn mỹ" để miêu tả. So sánh với năm người đứng đầu còn lại, Thiên tộc vẫn nhất trí rằng Thần thiên vị Lucy nhất.
Bởi vậy trong suy nghĩ của Hạ Á cũng như các thiên tộc khác, Lucy không có gì là không làm được. Chỉ cần có Lucy, Arceni sẽ vĩnh viễn ở đó, trên trời cao, và không một trận thiên tai nào có thể phá hủy thành phố của họ.
Giang Từ nhẹ nhàng chớp mắt.
Nguồn năng lượng cho hàng rào phòng ngự cần phải cung cấp hàng ngày nên có rất nhiều Thiên tộc cùng nhau duy trì. Dù sao, vách tường này cũng bao toàn bộ thành Thiên Không, nên nguồn năng lượng ma pháp cần dùng là rất lớn.
Giang Từ cảm thấy, dù cho Lucy có mạnh tới đâu thì cũng không thể dễ dàng hoàn thành trọng trách này được.
"Hiện tại Lucy đang ở đâu?" Cậu nhìn Hạ Á hỏi.
Hạ Á nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngài ấy chắc là đang trong phòng điều khiển trung tâm của hàng rào phòng ngự. Trước khi ngài hạ xuống Arceni một ngày, đã có thiên thạch va chạm vào hàng rào phòng ngự. Có lẽ Lucy đại nhân muốn truyền thêm ma pháp vào lớp phòng ngự này."
Giang Từ nghe xong liền nhanh chóng ra quyết định: "Vậy nhờ các em dẫn tôi qua đó."
Hạ Á nhanh chóng đồng ý, sau đó túm theo hai anh trai của mình vui vẻ dẫn đường cho cậu.
Giang Từ bước lên phía trước, sau đó ngẩng đầu nhìn không trung. Theo như lời của hệ thống thì khi cậu bước vào thế giới này, những trận thiên tai nghiêm trọng sẽ dần dần ít đi...
Thành phố này được bảo vệ rất tốt nên mới có thể giữ được vẻ phồn hoa, tráng lệ đến như này. Giang Từ có thể tưởng tượng ra, thế giới bên ngoài thành Thiên Không hẳn đã phải chịu rất nhiều thiệt hại.
Không biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể trở lại như cũ.
Sau khi tới phòng điều khiển trung tâm, Giang Từ bảo với nhóm Hạ Á không cần phải đi theo cậu nữa. Ba Thiên tộc nhỏ tuổi có chút thất vọng, nhưng giây tiếp theo lại lắp bắp nói "Cảm ơn ngài đã đưa lễ vật này đến với Thiên tộc".
"Bầu trời......màu lam, cả ánh sáng nữa. Tất cả đều thật xinh đẹp". Tất cả các Thiên tộc xấp xỉ tuổi bọn họ trong trường đều cảm thấy như vậy.
Những điều này đều do thần mang đến, bọn họ nhất định phải cảm tạ mới được.
Giang Từ sờ đầu bọn họ: "Về sau không trung sẽ luôn có màu lam, trừ những lúc trời mưa."
"Thật sao?!" Đôi mắt của ba anh em sáng lên.
Giang Từ mỉm cười: "Ừ."
Chờ ba anh em rời đi, Giang Từ mới tới phòng điều khiển trung tâm. Hình như Lucy không cho ai qua lại khu vực này, trên đường đi Giang Từ không gặp thêm Thiên tộc nào khác.
Truyền năng lượng cho lớp phòng ngự là một chuyện rất tốn thời gian. Lucy đặt tay trái lên khối kim loại nổi kia cũng phải tầm một giờ rồi. Năng lượng ma pháp của hắn không ngừng bị rút ra.
Bình thường một người Thiên tộc chỉ có thể duy trì trong khoảng mười phút. Đối với họ, việc ma pháp bị rút ra liên tục cũng chẳng thoải mái gì.
Cánh chim là nơi chứa đựng toàn bộ ma pháp của Thiên tộc. Khi phần năng lượng này bị rút ra, cánh chim sẽ vô cùng đau đớn. Hơn nữa, cánh chim còn là nơi mẫn cảm nhất của Thiên tộc, chỉ một chút đau đớn cũng có thể bị nhân lên gấp ngàn lần.
Nếu mười phút truyền năng lượng chỉ hơi nhói nhói, vậy một giờ sẽ là đau đớn đến tột cùng.
Tuy vậy, gương mặt của Thiên tộc khi được tạo ra lại không có nhiều cảm xúc lắm. Ánh mắt họ nhàn nhạt, vì vậy khó có thể biết được họ đang đau đớn hay không.
Đáng ra, dù Lucy không biểu hiện gì, nhưng các Thiên tộc khác cũng sẽ hiểu hắn đang đau đớn đến thế nào. Tuy vậy, chẳng có Thiên tộc nào chú ý tới chuyện này.
Họ như một lẽ hiển nhiên bỏ qua việc quan tâm tới đau đớn của hắn
Có lẽ là bởi trong tiềm thức của Thiên tộc, Lucy là một sự tồn tại hoàn toàn khác biệt.
Chỉ riêng bề ngoài thôi đã là cả một sự khác biệt lớn. Các Thiên tộc khác đều có tóc vàng, mắt xanh, và mạnh nhất cũng chỉ đến bốn cánh.
Nhưng Lucy là tóc bạc, mắt mang hai màu vàng xanh, còn có sáu cánh.
Đương nhiên vẻ ngoài cũng chỉ là một trong những lý do mà thôi.
Căn bản là khi Thần tạo ra một người đứng đầu, người đó chắc chắn sẽ có được sinh mệnh vĩnh hằng. Lucy còn có sức mạnh áp đảo như vậy, nên trong mắt Thiên tộc, hắn mạnh chẳng khác gì Thần.
Từ suy nghĩ Lucy là một người toàn năng, những Thiên tộc khác không xem hắn giống với bọn họ.
Nếu Lucy và một người khác cùng đổ bệnh, mọi người sẽ chỉ chăm sóc người kia, thậm chí có khi còn không biết Lucy bị bệnh.
Nếu Lucy và một người khác cùng gặp nguy hiểm, mọi người sẽ chỉ nghĩ cách cứu người kia, còn Lucy có thể tự mình vượt qua được.
Dù cho có sinh mệnh vĩnh hằng thì hắn cũng chỉ là một Thiên tộc như bọn họ. Hắn cũng có tình cảm, cũng suy nghĩ giống họ.
Lucy không phải là không để ý chuyện này, chỉ là hắn tập quen dần với nó mà thôi. Nhưng đôi khi hắn vẫn hy vọng --
Trên đời này, liệu sẽ có người nhìn hắn?
Liệu sẽ có người không do dự lựa chọn hắn?
"Lucy." Giang Từ bước qua cánh cửa cuối cùng, liếc mắt đã thấy Thiên tộc tóc bạc đang đứng trước một cỗ máy rất lớn.
Vừa nghe thấy tiếng Giang Từ, Lucy liền dừng vận chuyển năng lượng ma pháp.
Hắn đi tới trước mặt cậu, quỳ gối xuống: "Vì sao ngài lại đến đây?"
Giang Từ trả lời: "Chỉ định nói với anh rằng sắp tới sẽ không gặp nhiều thiên tai nữa đâu. Anh làm công tác phòng ngự cũng không cần vất vả như trước nữa, vậy nên đừng làm việc quá sức."
"Có thể nghỉ ngơi nhiều hơn, không sao hết." Giang Từ nói.
Nghe thấy cậu nói vậy, Thiên tộc tóc bạc im lặng trong chốc lát, rồi mới đáp lại: "Vâng".
Lucy dùng ma pháp chế tạo ra một chiếc ghế tựa để Giang Từ ngồi lên: "Chỉ một chút nữa là xong rồi, xin ngài hãy chờ tôi một chút".
Giang Từ chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ngồi xuống. Cậu đành phải ngồi xem Lucy quay lại vị trí cũ, đặt bàn tay lên tấm kim loại kia.
Chờ thêm vài phút, Lucy mới trở lại trước mặt cậu, nửa quỳ hỏi: "Tôi có thể dựa vào ngài ngủ một chút hay không?"
Giang Từ không nghĩ Lucy sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Ở ngay đây sao?
Trong tư thế như này luôn hả?
"Nhưng như vậy cũng không thoải mái lắm đâu." Giang Từ chần chừ đáp, nhưng khi phát hiện người kia kiên trì chờ cậu đồng ý, cậu đành ấp úng nói, "Nếu anh muốn vậy..."
Những lời này ý là cậu đồng ý rồi.
Giang Từ ngồi trên ghế trong khi Lucy quỳ trên đất, thấp hèn dựa đầu lên đầu gối của Thần.
"Ngô thần." Lucy dùng âm thanh nhỏ xíu gọi cậu.
Tuy vậy, Giang Từ vẫn nghe thấy. Cậu sờ tóc đối phương theo bản năng.
(truyện chỉ đăng tại wapd MeanChankhongvui và wp Clair de lune)
Thần thiên vị mình sao?
Lucy thực sự không biết.
Những Thiên tộc ở Arceni đều nói hắn là tạo vật hoàn mỹ nhất của Thần, rằng Thần thiên vị hắn.
Lucy nghĩ, là như thế này sao?
Thần thiên vị hắn.
Yêu......
Là như thế nào?
Là trong vô số tạo vật, Thần chỉ liếc mắt nhìn hắn, cũng sẽ chỉ chọn một hình hắn sao?
Bởi vì muốn biết đáp án, Lucy mới đưa ra yêu cầu này, lần lượt thử xác nhận xem phần thiên vị này có thật sự là dành cho hắn hay không.
-------Hết chương 3-------