Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit & Beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Khó có thể tưởng tượng nổi, Thiên tộc vốn đạm mạc cao khiết như thế mà trên cánh lại dính phải loại vết bẩn này.
Rõ ràng mặt mày biểu tình vẫn toát ra cảm giác cấm dục, nhưng cánh lại dính vết bẩn như vậy làm trên người Lucy xuất hiện một loại hơi thở ái dục cực kỳ có tính tương phản.
Bộ dáng hắn vốn tuấn mỹ vô ngần, trong lúc này lại càng thêm quyến rũ hơn.
Giang Từ mệt mỏi mà ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại liền trợn mắt nhìn cảnh này, không thể không thừa nhận rằng cậu có chút bị quyến rũ rồi.
Đón nhận ánh mắt của cậu, Lucy nhẹ nhàng rũ mi: “...Làm ngài mệt quá sao?”
Thời điểm làm ra loại chuyện khinh nhờn thần này, hắn không hề nghe theo một câu nào trong số những lời thanh niên bảo hắn chậm một chút và linh tinh gì đó với thanh âm đứt quãng.
“Ừ.” Giang Từ không định uyển chuyển đáp lời, cũng không có ý tứ phủ nhận, “Đúng vậy.”
Lucy trầm mặc một lát.
Hình như là quả thật không làm rõ được nguyên nhân, tên Thiên tộc tóc bạc này nhìn chăm chú vào Giang Từ, trần thuật: “Không biết vì sao lại không dừng được với ngài, nhưng thật sự không cố ý làm ngài mệt như vậy đâu.”
Cái gì mà không dừng được với cậu cơ...
Cho dù trấn định đến đâu, lúc này Giang Từ cũng khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên.
Đồng thời Giang Từ lại thấy hắn dùng ngón tay chạm vào khóe môi chính mình: “Là ngài hôn ở đây trước.”
Nguyên nhân chính là do Giang Từ chủ động hôn nên tốc độ lan tràn của màu đen trên cánh chim Thiên tộc mới bỗng nhiên nhanh hơn, thoát ra khỏi sự khống chế.
Giang Từ thấp giọng à một tiếng, cậu quả thật đã làm vậy.
Giang Từ không chán ghét cái tình yêu mà trong mắt người khác là vượt rào quá mức này, không bằng nói là vừa đủ để đả động cậu, làm cho cậu lần đầu tiên tin tưởng rằng mình được yêu.
Lucy chứng thực với cậu: “Điều này đại biểu cho sự yêu thích sao?”
Hôn môi và hôn lên mặt có ý nghĩa khác nhau, Lucy cho là như vậy.
Giang Từ luôn áp dụng thái độ lảng tránh với tình cảm của người khác, tự thân cũng không sinh ra tình cảm yêu thích với ai, nhưng hiện tại cậu rốt cuộc cũng đã nhìn thẳng vào tình yêu của đối phương, cảm nhận được nó một cách tự nhiên và rung động thật sự.
Ý chí của thế giới có một tình yêu vĩnh hằng bất biến đối với Chúa sáng thế. Với thói quen lảng tránh tình cảm của Giang Từ mà nói, cậu có thể tin tưởng vào tình yêu này mà không cần băn khoăn gì cả, họ là định mệnh, là người hoàn mỹ phù hợp nhất của nhau.
Vấn đề duy nhất trong lúc này là, ý chí thế giới đã phân liệt thành sáu quản lý giả, hơn nữa bản thân họ còn không biết điều này, vì thế không chỉ mỗi người đều mang lòng mến mộ với Giang Từ, mà còn tự căm thù lẫn nhau.
Nếu Giang Từ thích thì cậu sẽ hào phóng thừa nhận. Cậu hơi hơi kéo Thiên tộc trước mắt, khi Lucy theo lực kéo mà đến gần, Giang Từ liền dùng khuỷu tay đẩy thân thể lên trước một chút, đem đôi môi của mình dính sát và cọ vào khóe môi đối phương, sau đó lại dịch chuyển sang bên cạnh hôn lên trên môi hắn.
Làm xong chuyện này, Giang Từ mới đáp: “Ừ.”
Đầu tiên là Lucy nhìn chằm chằm Giang Từ - người mới dính sát hôn môi hắn, sau vài giây mới rời tầm mắt, thấp giọng: “Không phải vì muốn ra khỏi nơi này... nên mới làm vậy?”
Lucy hoài nghi là đương nhiên, hắn cầm tù Giang Từ là sự thật, cũng cho rằng Giang Từ sẽ vì vậy mà chán ghét hắn, càng đừng nói đến chuyện hắn dùng bộ dáng cánh chim nhiễm đen đầy dơ bẩn để làm ra chuyện khinh nhờn thần.
Giang Từ nghe vậy cười một chút: “Nếu là vì rời đi mới làm vậy, thì xem như tôi đang gạt anh hả?”
Lucy an tĩnh không nói, một lúc sau mới hỏi: “Là lừa gạt thật sao?”
“Không phải.” trước tiên Giang Từ nghiêm túc phủ nhận, sau đó lại nói, “Tôi quả thật muốn ra ngoài vì muốn gặp mặt giải thích với những người khác, nhưng tôi sẽ không rời đi.”
Đi ra khỏi tòa cung điện này và biến mất là hai chuyện khác nhau, Giang Từ hứa sẽ không rời đi, trong lòng cũng đã nghiêng về quyết định ở lại thế giới này.
Nhưng dù cậu có nói vậy, Lucy cũng không dễ dàng giải trừ ma pháp che giấu đang bao phủ bên ngoài cung điện.
Giang Từ thấy thuyết phục không thành công, tự hỏi một giây, sau đó hôn lên cánh dưới ánh mắt chăm chú của hắn: “Thật sự sẽ không rời đi.”
Cánh chim bị hôn như là rung động một chút, mà thứ tiếp theo Giang Từ chờ được không phải là Lucy giải trừ ma pháp che giấu: cậu lại bị cánh chim khép hờ bao vây một lần nữa.
Nếu hệ thống không tự ẩn giấu bản thân, nó nhất định sẽ bảo Giang Từ không được chạm vào cánh chim Thiên tộc nữa, càng đừng nói tới hôn môi, cứ tự tìm đường chết như vậy mà không bị làm sao thì mới là lạ đó.
Giang Từ không bị làm như vậy, nhưng cậu nhận ra Lucy đang khắc chế khát vọng.
“Dùng tay...” Giang Từ không thể mở miệng nói rõ, chỉ có thể hàm hồ nói: “Cũng được nhỉ?”
Lucy không nói chuyện, trầm mặc rũ mi, Giang Từ quan sát vẻ mặt của hắn, cũng chần chờ hành động trong yên lặng.
Cứ cho là phát tiết dục vọng, cái biểu tình đạm mạc trên mặt Lucy vẫn không hoàn toàn biến mất, nếu nói thay đổi ở chỗ nào thì đại khái là ánh mắt hơi tối xuống, khi Giang Từ cấp rút hành động thì rốt cuộc cũng nghe thấy thanh âm hắn kêu rên. Gần như chỉ một giây sau, Lucy liền ngẩng mặt, đồng thời câm như hến dùng ma pháp giúp Giang Từ sạch sẽ trở lại.
Mấy ngày kế tiếp, Lucy không hề rời khỏi cung điện, hơn nữa mỗi lần đều ở trong đó rất lâu, còn làm cái gì thì không cần nói cũng biết. Nhưng Giang Từ nguyện ý, nên cũng không phải chuyện dễ kể ra.
Chỉ là đối với khả năng Giang Từ có thể rời đi, Lucy vẫn cực độ mẫn cảm cẩn thận, cho nên đến bây giờ Giang Từ vẫn chưa thể dỗ hắn giải trừ ma pháp che giấu phủ trên vách tường cung điện.
Lucy không che giấu cánh chim nhiễm đen của mình, điều này tạo nên một phen xôn xao rất lớn trong Thiên tộc.
Lúc này lại nhìn tòa cung điện bị thiết lập ma pháp che giấu kia, nhóm Thiên tộc rốt cuộc không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ quản lý giả của bọn họ cầm tù thần rồi sao...
Nhưng không ai có đủ chứng cớ chứng minh.
Hiện tại là ngày thứ ba, Giang Từ chưa bao giờ gặp cảnh dỗ người nào ba ngày mà không thành công, nếu không phải lo lắng tình huống bên ngoài, thì thật ra cậu cũng không ngại cái hành động khuyết thiếu cảm giác an toàn mà không cho cậu ra khỏi đây của Lucy.
“Ký chủ...” Hệ thống thật cẩn thận cất giọng, “Ngài có khỏe không?”
Ý chí thế giới này đang nhiễu loạn, công năng truyền tống phải chịu ảnh hưởng cũng đã mấy ngày rồi vẫn chưa nâng cấp xong, điều này làm hệ thống rất chột dạ.
Lúc trước nó nói cái nhiệm vụ này đến là đơn giản nhẹ nhàng, còn cam đoan với Giang Từ, kết quả lại xuất hiện điều ngoài ý muốn, tất nhiên nó sẽ chột dạ.
Trạng thái Giang Từ cũng không hoảng loạn như hệ thống tưởng tượng: “Ừ, không cần lo cho ta.”
“Ngài không cần miễn cưỡng!” Hệ thống lập tức nói, “Lần ngoài ý muốn này là trách nhiệm của chúng tui, về sau nhất định sẽ bồi thường.”
Giang Từ thoáng cạn lời, cậu phát hiện ra dù là Lucy hay là hệ thống đều cho rằng cậu rất không tình nguyện khi bị cầm tù.
Bao gồm thời điểm Lucy làm chuyện này với cậu, đại khái là cảm thấy cậu bị cưỡng ép nên dù cậu chủ động đáp lại cũng vẫn là như vậy, nhưng Giang Từ thật sự nguyện ý.
Hiển nhiên ngoại trừ bản thân Giang Từ, ai cũng không muốn bị như vậy.
Các quản lý giả vì cảm nhận được sự luân chuyển của thần vị mà tìm đến Ash, hai bên cũng đã trải qua một phen giao thủ và giằng co, rốt cuộc nhất trí cùng một mục tiêu mà thẳng tiến tới Arceni.
Bọn họ cũng không hoàn toàn tin tưởng lời Ash nói, Ash nói Giang Từ có khả năng bị Lucy cầm tù ở Arceni, chuyện này bọn họ sẽ tự mình đi xác nhận.
“Nếu đây là lời nói dối để kéo dài thời gian, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận.” Ivy cực kỳ lạnh nhạt mà hừ một tiếng, không hề che giấu địch ý với Ash.
Ash bình tĩnh nói: “Không cần lãng phí thời gian ở chỗ ta.”
Khả năng Giang Từ bị cầm tù là phỏng đoán của Ash, hắn có cùng nỗi lo với những người khác.
Không giống những người cần Ash hòa giải, Hắc Long có được năng lực phi hành nhanh nhất đã bay tới Arceni từ rất sớm, hiện tại đã tới nơi.
Giang Từ ngồi trên ghế ở ban công thấy Hắc Long bay tới hướng này bằng hình thể thu nhỏ, khi tiến vào Arceni không hề bị bất kỳ Thiên tộc nào phát hiện. Nó phá ra một lỗ hổng trên ma pháp che giấu ở vách tường ngoài cung điện.
“Noyce.” Giang Từ mới đứng dậy từ trên ghế, đã thấy hình thể Hắc Long bắt đầu biến lớn, sau đó cậu bị nó dùng ma pháp long ngữ chuyển dời tới trên lưng nó.
Giang Từ tức khắc cảm thấy không ổn, cậu ý thức được Hắc Long này muốn dẫn cậu rời đi, nhưng nếu cậu không nói lời nào mà đã ra khỏi nơi này thì nhất định sẽ càng phiền toái hơn.
Nhưng khi Giang Từ ý thức được điểm này, Hắc Long đã chở cậu vỗ cánh bay đi, Arceni nhanh chóng lùi xa trong tầm nhìn của cậu.
Giang Từ nhanh chóng lên tiếng: “Chờ chút đã, Noyce.”
Hắc Long chở Giang Từ nghe thấy lời cậu nói, nhưng cũng không dừng lại. Hắc Long chở cậu một mạch về Long Đảo, Giang Từ lại một lần nữa bị đưa tới kho tàng cất chứa đầy tài bảo kia.
Lúc đi trên đường, Giang Từ đã nói với Noyce nguyên nhân của việc luân chuyển thần vị, chỉ là Hắc Long chưa từng đáp lại.
Vừa mới đáp đất, Giang Từ đã thấy đối phương biến về nhân hình bước tới gần cậu, cảm giác bị ép tới gần làm cậu lui một bước theo bản năng, vừa đúng giẫm lên viên đá quý lăn long lóc liền trượt chân ngã ngồi lên bảo vật.
Vừa mới ngồi ổn định, Giang Từ thấy Noyce tiến sát tới bên gáy cậu, làm như chó con mà ngửi ngửi khí vị trên người cậu, khi ngửi được khí vị của những người khác liền đặc biệt không vui.
“Vì sao ta không được.” Hắc Long thấp giọng, “Mà hắn lại có thể?”
Từ trên người cậu, Noyce có thể nhận thấy một cách rõ ràng mùi hương thuộc về một tên Thiên tộc khác, cũng không phải chỉ là loại mùi hương lưu lại khi tiếp xúc chân tay bình thường mà rõ ràng đến nỗi giống như là một loại đánh dấu.
Giang Từ bị hỏi đến cứng họng, bị dựng đồng đỏ tươi nhìn chăm chăm, cậu liền tự hỏi phải đáp lời như thế nào: “Không phải là anh không được...”
Trước kia Giang Từ chỉ có thể ngẫu nhiên mà mơ hồ cảm giác được tính tương tự đặc biệt nào đó trên người các quản lý giả, mà sau khi biết bọn họ là 1 phần phân liệt của ý chí thế giới, thực tế là cùng một người, sự tương tự vốn không rõ ràng này đột nhiên trở nên sắc nét hơn.
Đặc biệt là khi cậu bị bọn họ nhìn chăm chú, ví dụ như hiện tại.
Giang Từ cũng không biết phải nói thế nào, nếu là cùng một người, vậy thì hành vi của Hắc Long hiện tại không phải là đang tự ăn dấm của bản thân à...
Không giải thích được.
Mà Hắc Long lại biến thành em bé mười vạn câu hỏi vì sao, hắn nhanh chóng truy hỏi: “Không phải là không được, tức là có thể đúng không?”
Giang Từ không tìm được điểm sai trái gì trong logic của đối phương, rối rắm một lát mới gật đầu.
Gật đầu một cái, Giang Từ bị Noyce cúi đầu hôn môi, con Hắc Long này tuy rằng không hiểu phương thức xã giao bình thường của các chủng tộc khác, nhưng hắn biết mình cần phải làm gì để khiến hơi thở của mình lấn át hết hơi thở của người khác trên người Giang Từ.
“Ta không thích ngài có khí vị của người khác.” Hắc Long trần thuật rất là bản năng, “Ta muốn chỉ có ta.”
Giang Từ không nghe thấy mấy lời này của hắn, đáp rằng: “Đây là mùi sữa tắm thôi.”
Noyce phủ định nói: “Không phải.”
Nói xong hắn liền tiến thân về phía trước, Giang Từ buộc lòng phải ngửa người ra sau, kết quả chỉ có thể nằm lên bảo vật.
Tư thế này không tốt lắm, Giang Từ cố gắng chịu đựng cảm giác cộm cộm dưới lưng: “Anh nói cho mọi người là tôi đang ở đây trước đã, nếu không mọi chuyện sẽ càng lúc càng loạn mất.”
Hắc Long nghiêng đầu với cậu: “Bây giờ không được.”
Phải chờ hắn đánh dấu xong đã.
Dục vọng chiếm hữu của Long tộc đối với bảo vật mãnh liệt đến nỗi có chút đáng sợ, trước đây Giang Từ đã luôn đối mặt với một con Hắc Long dịu dàng ngoan ngoãn, Noyce quá nghe lời cậu, thế cho nên cậu chưa bao giờ gặp cái trường hợp nào mà nó như cái trường hợp này.
Mà một khi đã cho phép, Giang Từ liền nằm lên trên một đống tài bảo lộn nhộn liểng xiểng dưới đất.
Điều này thật sự rất vất vả, không chỉ bị bảo vật làm cộm, còn bởi vì khó có thể được thỏa mãn dục vọng của Long tộc.
Bảo vật khó có thể trở thành một chỗ chống đỡ ổn định, mỗi lần Hắc Long động đậy một chút trong lúc đánh dấu thì những bảo vật này đều sẽ va chạm vào nhau hoặc lăn xuống đất, bởi vậy những âm thanh thanh thúy liên tục phát ra.
Tiếng vang thanh thúy không hề gián đoạn và thanh niên đang bị hưởng dụng trên đống tài bảo liên tục phát ra âm thanh thấp thấp đan vào nhau, tựa như một khúc nhạc làm mê lòng người.
Chờ đánh dấu xong, Noyce lại dí sát vào bên gáy Giang Từ mà nhẹ nhàng ngửi ngửi, lúc này Hắc Long rốt cuộc đã thỏa mãn vui sướng mà híp lại đôi dựng đồng.
Dục vọng chiếm hữu được thỏa mãn làm cự long trở nên vô cùng nghe lời bảo vật, Noyce làm theo lời Giang Từ bảo hắn, báo cho những quản lý giả khác biết việc cậu đang ở chỗ này.
Từ khi phát hiện không thấy Giang Từ đâu, biểu tình của Lucy đã lạnh băng mười phần.
Nhưng ít nhất không phải Giang Từ chủ động rời đi, nên Lucy chỉ nhằm vào Noyce dám chạy đến Arceni mang cậu đi mất.
Giang Từ chỉ muốn gặp mặt đông đủ nói rõ mọi chuyện, việc luân chuyển thần vị còn dễ giải thích, nhưng còn việc cả sáu quản lý giả cùng là một người... Đến giờ Giang Từ vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết.
Sự tình càng ép càng gần (?), chưa kịp đợi những quản lý giả khác đến trước mặt, Giang Từ bỗng nghe thấy hệ thống vô cùng hưng phấn nói với cậu: “Công năng truyền tống đã được nâng cấp xong rồi, hệ thống đã thành công định vị hai thế giới một lần nữa.”
Giang Từ còn chưa kịp cảm thấy cao hứng thì lại nghe hệ thống nói tiếp: “Nhưng mà vì là phiên bản mới nhất, nên có xác suất rất nhỏ sẽ phát sinh tình huống không ổn định.”
Tình huống mà hệ thống nghĩ tới là một phần ngàn vạn khả năng, ước tính xác suất bằng không, cơ bản là không cần lo lắng.
Nhưng ngay sau khi hệ thống vừa dứt lời được vài giây, Giang Từ đã được tự mình trải nghiệm cái xác suất một phần ngàn vạn này.
Công năng truyền tống tự khởi động.
Làm đối tượng mục tiêu, Giang Từ đã một lần nữa trải nghiệm cảm giác trước mắt bỗng tối đen, ý thức gián đoạn y như lần trước khi mới tới thế giới này.
Đến khi mở mắt ra một lần nữa, trước mắt Giang Từ đã là... căn phòng ngủ quen thuộc trong thế giới gốc.
Cậu đang nằm trên giường.
Ý thức được tình huống này, Giang Từ lập tức ngồi dậy: “Hệ thống?!”
Hệ thống còn cuống hơn cả cậu: “Vừa rồi công năng truyền tống đã tự khởi động.”
“Có thể truyền tống tôi về lại ngay không?” Giang Từ nắm chặt chăn, “Càng nhanh càng tốt.”
Hệ thống: “…… Ít nhất là ba ngày sau.”
Giang Từ nhớ rõ hệ thống từng nói rằng tốc độ dòng chảy thời gian của hai thế giới là khác nhau, một ngày ở thế giới gốc tương đương với vài thập niên ở thế giới kia.
Nếu là ba ngày sau, thì thế giới bên kia đã qua mất gần một trăm năm rồi.
Giang Từ khó có thể tưởng tượng, nếu cậu đột nhiên biến mất như vậy, nhóm Lucy sẽ có phản ứng như thế nào.
----------Hết chương 34---------