Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lương Sùng cúp máy, xoay người liền biến mất khỏi màn ảnh phát sóng trực tiếp.
Ống kính máy quay lia đi nhiều lần vẫn không tìm thấy Lương Sùng. Âm thanh người củ trì cũng giật mình: “Nghi thức còn chưa kết thúc, chương trình hội nghị là do chủ tịch phát biểu, mà Lương Sùng tiên sinh hình như đã rời đi từ cửa hông rồi, điều này không hợp lệ thường cho lắm.”
Ống kia chuyển lên đài chủ tịch, Khang Mẫn Mẫn bên cạnh Lương Khởi Triều đi tới mép đài.
Lương Khởi Triều chậm rãi bước lên bục, đè thấp micro xuống thử âm.
“Hế, gọi điện thoại xong liền đi rồi,” nam sinh xem phát sóng trước đó muốn mua xổ số đang uể oải suy sụp, nghe thấy người chủ trì nói Lương Sùng rời sân, bỗng chốc lên tinh thần, thần sắc thay đổi chóng vánh, hớn hở nói: “Đi làm gì vậy nhờ.”
“Chắc là tới tìm cậu đấy,” nữ sinh ngồi đối diện cậu ta đang chuyên tâm nhìn vở ghi chép trong tay đột nhiên ngẩng đầu, liếc màn hình rỗng tuếch một cái, nói “Tới xem thử đàn em năm ba hệ tài chính có cống hiến được nhiều ít gì cho trường cũ hay chưa.”
“Đàn chị à,” nam sinh ngả lưng về sau liên tục xua tay “Em sai rồi mà, đừng dọa em chứ.”
Ninh Diệc Duy chờ Lương Sùng đón không có gì làm, Chu Tử Duệ thì bị đồ án cả một ngày làm cho đầu váng mắt hoa không nuốn làm gì hết, hai người gọi thêm một phần đồ ăn vặt, ngồi một bên nghe lén các sinh viên tài chính thảo luận về dự án thu mua kia, nghe đến say sưa ngon lành, còn đặt trên mạng mấy quyển sách kinh tế nhập môn ngay tại chỗ.
Sau nửa tiếng, Lương Sùng gửi tin nhắn cho Ninh Diệc Duy: “Tôi ở cổng Tây, em ra đi.”
Ninh Diệc Duy chào tạm biệt với Chu Tử Duệ, nhấc túi laptop đi ra ngoài. Cậu vừa đi được một đoạn thì chạm mặt Lương Sùng từ cổng Tây tiến vào.
Lương Sùng cùng dáng vẻ trong phát sóng trực tiếp vừa nãy không giống nhau mấy.
Anh cởi áo khoác âu phục, mặc áo sơ mi quần tây mang giày da, vò vò mớ tóc vốn đã cố định bằng keo xịt, có lẽ là để hiện ra vẻ tùy ý một chút mới có thể giấu giữa người bình thường.
“Ninh Diệc Duy” Lương Sùng cũng nhìn thấy Ninh Diệc Duy, anh dừng bước, đứng cách cậu ba mét, cằm khẽ nâng lên, nói với Ninh Diệc Duy: “Sao em đi chậm thế.”
Thấy Ninh Diệc Duy không nói lời nào, Lương Sùng sải bước đến trước mặt Ninh Diệc Duy, nhéo nhéo mặt cậu rồi nhanh chóng buông ra.
“Còn dám ngây ra đấy.” Lương Sùng nói
Anh so với Ninh Diệc Duy cao lớn hơn nhiều, lúc nhéo mặt Ninh Diệc Duy cũng phải cúi đầu.
Ninh Diệc Duy ngẩng mặt lên đối diện với Lương Sùng. Ánh mắt Lương Sùng rất chi là kiêu ngạo, còn có vẻ không có ý tốt, nhìn Ninh Diệc Duy như có gì đó mờ ám, khiến Ninh Diệc Duy vô cớ bắt đầu tâm hoảng ý loạn.
“Em đâu có.” Ninh Diệc Duy nhỏ giọng mà phủ nhận.
Ninh Diệc Duy dời mắt liếc qua nơi khác, đột nhiên cảm thấy trái tim mình như một quả cầu có động lượng đàn hồi bị đặt trong chiếc hộp kín, đều đặn mà va chạm vách hộp rồi đàn hồi, lặp đi lặp lại, lẽ ra sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
Mà Lương Sùng là người thay đổi động lượng đàn hồi của quả cầu kia, là trùm cuối phản diện, anh khiến quả cầu nhỏ kia trở nên không tuân theo quy luật nữa, làm nó cứ tới tới lui lui trong lồng ngực Ninh Diệc Duy, không ngừng nghỉ mà còn hỗn độn nhảy ầm lên.
May là vách hòm rất dày, chỉ có Ninh Diệc Duy biết quả cầu nhỏ kia nhảy nhót loạn xạ thế nào, cậu vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Bây giờ em đi nhanh cho anh xem này.”
Dứt lời “xoẹt” một cái chạy chậm về trước, lại bị Lương Sùng túm trở về.
“Được rồi, đừng chạy lung tung,” Lương Sùng ôm vai Ninh Diệc Duy, cố định cậu lại, nghiêm cấm không cho chạy.
Ninh Diệc Duy bị Lương Sùng ôm vào ngực, câu được câu không tự hoàn thiện lý luận về quả cầu nhỏ của mình, bước dọc theo đường đi bộ, cùng Lương Sùng đến cạnh xe.
Vào trong xe rồi Ninh Diệc Duy mới nhớ tới, cậu hỏi Lương Sùng: “Anh ăn tối chưa?”
Lương Sùng liếc Ninh Diệc Duy một cái, khởi động xe, tức giận nói: “Bây giờ mới nhớ hỏi tôi ăn hay chưa à.”
“Vậy nghĩa là ăn rồi.” Ninh Diệc Duy nói xong khá là đắc ý híp mắt cười, cảm giác mình gỡ hòa được một lần.
Lương Sùng vươn tay, đốt ngón tay không nhẹ không nặng gõ trán Ninh Diệc Duy một cái, nói: “Tôi ăn tạm bên ngoài hội trường rồi.”
Anh thẳng hướng tây thành phố mà chạy, Ninh Diệc Duy đợi xe ra khỏi nội thành mới kìm không được mà hỏi: “Anh đưa em đi đâu thế?”
Lương Sùng nhìn bảng chỉ đường màu xanh lam, rẽ phải ở ngã ba, chạy qua con đường núi quanh co ở Tây Sơn thành phố D, lành lạnh hỏi ngược lại Ninh Diệc Duy: “Em không phải đặc biệt thông minh sao, tôi đi đâu cũng không nhìn ra.”
Ninh Diệc Duy bị nghi ngờ trí thông minh, lựa chọn im lặng không nói lời nào.
Qua thêm mười phút, Ninh Diệc Duy lại nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc là đi đâu vậy?”
Lương Sùng liếc nhìn cậu, vừa mới hé môi, Ninh Diệc Duy dối lòng mà thừa nhận trước: “Em thực sự dốt nát lắm!”
Lương Sùng bị Ninh Diệc Duy chọc cười, vươn bàn tay vò vò tóc Ninh Diệc Duy: “Dẫn em đến công trường, địa chỉ khu giảng dạy mới cũng không nhận ra à.”
“Há,” Ninh Diệc Duy không thoát khỏi ma trảo của Lương Sùng, nép ở trên ghế, qua chốc lát, vừa ra chiều đáng thương vừa hỏi: “Công trường gì cơ?”
Đằng trước có ánh đèn lác đác, hẳn là đèn của công nhân làm việc trên công trường. Lương Sùng đánh vô-lăng, chạy dọc ra khỏi đường núi, hướng ánh điện xa xa chạy tới.
Đường đến công trường vẫn chưa hoàn thiện nên vô cùng gập ghềnh xóc nảy, Ninh Diệc Duy ngồi lắc lư trên ghế nảy lên nảy xuống chừng nửa phút, Lương Sùng mới dừng xe.
“Rốt cục là công trường gì thế?” Ninh Diệc Duy cho là vừa nãy Lương Sùng không nghe nên kiên nhẫn hỏi lại.
“Công trường thi công phòng thí nghiệm dưới lòng đất của Khổng giáo sư.” Khuôn mặt Lương Sùng trong bóng tối, Ninh Diệc Duy không thấy rõ nét mặt anh, nhưng nghe giọng nói Lương Sùng dường như mang theo sự bất đắc dĩ, “tuần trước em nói trong điện thoại là rất muốn đi xem, quên rồi sao?”
Ninh Diệc Duy ngẩn người, bỗng chốc tỉnh ngộ nói với Lương Sùng: “Dù tới rồi chúng ta cũng không vào được.”
“Hôm nay tuy là chỉ được nhìn ở ngoài, nhưng sẽ có ngày em dẫn anh vào tham quan mà.” Cậu an ủi Lương Sùng.
Lương Sùng không để ý tới cậu, chợt có ánh đèn chớp lóe, vài người cầm đèn pin đi về hướng này. Lương Sùng nhấn mở cửa sổ xe, người đàn ông đội nón bảo hộ dẫn đầu gọi anh: “Lương tổng! Ngài đến rồi.”
“Xuống xe.”Lương Sùng mở cửa xe, thấy Ninh Diệc Duy không động đậy, nghiêng đầu ra lệnh cho cậu.
Hai người xuống xe, gió núi hơi lớn,Ninh Diệc Duy đứng gần kề Lương Sùng, cùng những người kia tiến vào công trường. Lương Sùng tự tay đeo nón bảo hộ cho Ninh Diệc Duy, giám đốc dẫn đầu hạng mục mở đèn công trường lên, các bóng đèn chằng chịt thắp sáng cả sườn núi.
Ninh Diệc Duy đầu tiên quan sát các loại xe công trình và vật liệu xây dựng chất thành đống, tiếp đó mới chú ý tới cái hố bầu dục cực lớn cách đó không xa, xung quanh miệng hố là một vài giàn giáo, bên trong cũng được chiếu sáng, biên giới là vách tường trơn nhẵn.
Lương Sùng cho giám đốc hạng mục đi nghỉ ngơi, tự mình đưa Ninh Diệc Duy đến gần mô hình phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
“Lớn thế,” Ninh Diệc Duy ngó nghiêng dáo dác, tâm tình kích động nói: “Hóa ra tập đoàn của anh nhận thi công!”
“Là tôi quyên tiền,” Lương Sùng bình tĩnh nói “Em không xem tin tức kinh tế tài chính thì tốt xấu gì cũng theo dõi tin tức trường học chứ.”
“Em có xem tin tức kinh tế tài chính mà.” Ninh Diệc Duy phản bác “Đâu có nói anh quyên tiền cái này.”
“Xem tin tức kinh tế tài chính thật à?” Lương Sùng ôm cánh tay nhìn cậu.
Ninh Diệc Duy ngẩn người, chột dạ nói: “Em vừa xem anh phát sóng trực tiếp hôm nay, người chủ trì chẳng chuyên nghiệp chút nào, cứ nói linh ta linh tinh.”
“Em còn biết chuyên nghiệp hay không sao,” Lương Sùng nắm cánh tay Ninh Diệc Duy kéo cậu lại gần không cho nhích ra xa “Chiều nay tôi phát sóng trực tiếp nhiều đài truyền hình như vậy, em nói thử xem, đài truyền hình kia có biểu tượng gì?”
“Logo hình học bất quy tắc màu xanh lam,” Ninh Diệc Duy ra vẻ thấu hiểu mà xỏ xiên “Anh ký kết xong gọi điện thoại cho người ta, người chủ trì nói anh gọi cái gì, cái gì mà phu nhân tương lai, vô cùng hóng chuyện.”
Lương Sùng nghe xong thì nhíu mày, dường như muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Ninh Diệc Duy quan sát sắc mặt Lương Sùng, nghĩ đến cuộc tranh chấp ngắn ngủi với mẹ lúc sáng, trong phút chốc muốn nói lại thôi.
Lương Sùng phát hiện được, hỏi cậu: “Muốn nói gì?”
Ninh Diệc Duy ngước mắt nhìn Lương Sùng, chớp mắt một cái, hỏi anh: “Anh sẽ kết hôn à?”
Lương Sùng nhìn chằm chằm Ninh Diệc Duy một hồi, tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Em quản cũng nhiều nhỉ.”
“Em chỉ hỏi thôi.” Ninh Diệc Duy nói
Lương Sùng trả lời như vậy, ước chừng là sẽ.
Gió lớn từ hướng tây bắc thổi qua, Ninh Diệc Duy cảm thấy lạnh vô cùng, cậu nói với Lương Sùng: “Em lạnh quá.”
Cậu hi vọng Lương Sùng có thể mình một chút, Lương Sùng lại chỉ nói: “Tôi vào xe lấy áo khoác, hay là muốn về?”
Ninh Diệc Duy không trả lời, cậu đứng đó vài giây, mới quyết định bước lại gần ôm lấy eo Lương Sùng, mặt tựa vào vai anh, sau đó lập tức buông ra, lui về sau một bước.
“Chúng ta về nhà đi” Ninh Diệc Duy cũng không sao giải thích được hành vi của mình, hoảng hốt nói: “Tháng sau em muốn tới xem nữa, khi đó sẽ mặc nhiều áo hơn.” Lương Sùng không nói nhiều, chỉ nói: “Được.”