Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khổng Thâm Phong còn tưởng rằng Lương Sùng sẽ không nhận điện thoại của ông.
Vợ ông – Khang Dĩ Hinh và Khang Mẫn Mẫn tuy là chị em nhưng không thân thiết với nhau lắm. Dù vậy nhưng quan hệ giữa Khang Dĩ Hinh và mẹ bà rất tốt, thường xuyên gọi điện trò chuyện, bởi vậy nên khi bà Khang được Khang Mẫn Mẫn báo tin vui rằng Lương Khởi Triều đã phẫu thuật thành công, thì người con Khang Dĩ Hinh này cũng biết được.
Lúc đó Khổng Thâm Phong đang tản bộ về nhà sau bữa tối dưới ánh nên cùng vợ, nghe Khang Dĩ Hinh tán gẫu với mẹ vợ, từ đôi câu vài lời của vợ mà bắt được những thông tin mấu chốt.
Đợi Khang Dĩ Hinh nói xong, Khổng Thâm Phong lập tức quan tâm: “Anh rể phẫu thuật thế nào rồi?”
“Thành công rồi.” Khang Dĩ Hinh cất điện thoại di động, ngẩng đầu hỏi: “Sao bỗng nhiên ông lại quan tâm đến thân thích nhà tôi thế, tới kỳ mãn kinh rồi à?”
“Thuận tiện quan tâm một chút thôi ấy mà.” Khổng Thâm Phong ngượng ngùng nói.
Khổng Thâm Phong mong nhớ về Ninh Diệc Duy đang đi tìm Lương Sùng, cộng thêm có việc muốn nhờ Lương Sùng giúp, trái lo phải nghĩ một hồi mới quyết định gọi cú điện thoại này cho Lương Sùng.
Vì Lương Sùng trước đây thường để thư ký liên hệ với Khổng Thâm Phong nên lần này Khổng Thâm Phong trực tiếp gọi điện thoại cho Lương Sùng cũng không chắc Lương Sùng có tiếp máy hay không.
Chờ máy gần một phút hơn, Lương Sùng vẫn nhận.
“Khổng giáo sư.”
Âm thanh Lương Sùng trẻ trung, có ôn hòa nhã nhặn nhưng biểu hiện lại xa cách. Khổng Thâm Phong không nhớ rõ Lương Sùng đã từng gọi mình là dượng hay chưa, vì dường như đối với Lương Sùng mà nói, Khổng Thâm Phong – em rể của mẹ còn thua xa Khổng Thâm Phong – giáo sư quan trọng của Ninh Diệc Duy.
Ít nhất thì Lương Sùng sẽ không quyên tiền xây phòng thực nghiệm cho một ông dượng bình thường.
Nghĩ tới đây, lòng Khổng Thâm Phong chùn xuống, ông cực kì không quen ứng đối với trường hợp cầu cạnh người khác như thế này, suy nghĩ chốc lát, ông hỏi Lương Sùng: “Ba cháu có khá hơn chút nào chưa?”
“Vẫn đang quan sát thêm ở ICU.” Lương Sùng ngắn gọn đáp lời.
“Vậy à…” Khổng Thâm Phong kiên trì hỏi “Ninh Diệc Duy đã đến chưa?”
“Đến rồi,” Lương Sùng dứt lời, bổ sung “Cảm ơn ngài đã xin nghỉ thay em ấy, tôi sẽ nhanh chóng đưa em ấy về.”
Âm thanh Lương Sùng có vẻ trống trải, Khổng Thâm Phong đoán anh đang ở bên ngoài: “Cậu và Ninh Diệc Duy ở cùng nhau sao?”
“Phải,” Lương Sùng vẫn khách sáo trả lời như trước “Khổng giáo sư có chuyện gì sao?”
Khổng Thâm Phong cảm thấy Lương Sùng rất khó đối phó, rất khó thương lượng nên càng không biết nói từ đâu, nhất thời im lặng.
Lương Sùng ngược lại rất kiên nhẫn, vẫn đang chờ ông mở miệng, qua chừng một phút, Khổng Thâm Phong cảm thấy không nói tiếp thì không được, ông khó khăn hỏi: “Lương Sùng, cậu và Ninh Diệc Duy… Hiện tại là quan hệ như thế nào?”
Lương Sùng dừng một chút, trả lời Khổng Thâm Phong: “Ngài hi vọng thấy chúng tôi là quan hệ thế nào?”
Khổng Thâm Phong thấy cuộc nói chuyện này sắp tiến hành không được nữa.
Lương Sùng không thấy Khổng Thâm Phong lên tiếng, bỏ thêm một câu: “Ngài còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì —”
“Có!” Khổng Thâm Phong ngắt lời Lương Sùng, sắp xếp lại suy nghĩ, nói “Là thế này.”
“Ta muốn nhờ cậu giúp ta lấy một ít tóc của Ninh Diệc Duy.” Khổng Thâm Phong bỗng nhiên phân vân không biết cú điện thoại này của mình là đúng hay sai.
Nhưng ông đã nghĩ rồi, Lương Sùng là người thích hợp nhất để biết chuyện này. Lương Sùng là thân thích của Khang Dĩ Hinh, cũng có quan hệ đặc biệt với Ninh Diệc Duy, Lương Sùng xem trọng Ninh Diệc Duy, mà hơn nữa là Lương Sùng rất đáng tin cậy.
Dù hiện giờ không nói thì khi sự thật được vạch trần, Lương Sùng cũng sẽ là người biết sớm nhất, chẳng bằng cho Lương Sùng hay trước, vừa có thể được giúp đỡ vừa có thêm một đồng minh.
Vậy nên có khó mở miệng đi nữa thì Khổng Thâm Phong vẫn ép mình nói.
Vạn sự khởi đầu nan, yêu cầu xong, Khổng Thâm Phong cảm thấy thoải mái tự nhiên hơn rất nhiều.
Lương Sùng hỏi Khổng Thâm Phong “Ngài cần tóc em ấy để làm gì?”, Khổng Thâm Phong thuận thế đem những phát hiện của ông nói cho Lương Sùng nghe từng cái một.
Lúc bắt đầu, Lương Sùng còn đề ra vài nghi vấn, càng về sau càng một mực trầm mặc.
Từ chuyện ảnh gia đình Khang Dĩ Hinh bắt đầu, đến làm giám định DNA của Khổng Tống, cuối cùng là cái chết của Thư Mộng.
Ông nói xong đầu đuôi câu chuyện, Lương Sùng im lặng đã lâu mới hỏi: “Thế nên ngài hoài nghi Ninh Diệc Duy là con trai ruột của ngài?”
“Đúng vậy,” Khổng Thâm Phong vội vàng nói “Cho nên ta muốn xét nghiệm DNA, cậu sẽ giúp ta chứ?”
Lương Sùng ngưng hai giây, nói: “Không thể.”
“… Tại sao?”
“Khổng giáo sư,” Lương Sùng vừa nghĩ ngợi vừa hỏi, tốc độ nói chậm hơn so với lúc thường một ít “Dù cho Ninh Diệc Duy và ngài có quan hệ máu mủ, vậy thì đã sao? Ngài muốn em ấy nhận tổ quy tông?”
Không đợi Khổng Thâm Phong trả lời, Lương Sùng tiếp tục hỏi: “Ngài nói với dì chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa,” Khổng Thâm Phong nghe Lương Sùng nhắc đến chuyện này, thấy hơi đau đầu “Cậu cũng biết dì của cậu đấy, đối với Khổng Tống khá là…”
“Vậy đã chuẩn bị nói cho dì chưa?” Lương Sùng đại khái không có hứng thú nghe Khổng Thâm Phong nói về tính tình Khang Dĩ Hinh, thiếu lễ phép hơn so với khi nãy mà ngắt lời Khổng Thâm Phong, tiếp tục hỏi vấn đề mình muốn biết.
Khổng Thâm Phong xác thực nghĩ tới việc này, ông cho rằng nếu kết quả xét nghiệm DNA cho thấy Ninh Diệc Duy thực sự là con trai ruột của mình thì Khang Dĩ Hinh có quyền được biết, nên Khổng Thâm Phong nói: “Đương nhiên phải nói rồi, nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra nói thế nào thôi.”
“Nói thế nào không quan trọng, ngài có thể khống chế tình hình của dì không?”
Khổng Thâm Phong không nói năng gì.
Hai người im lặng giây lát, Lương Sùng nói với Khổng Thâm Phong: “Ninh Diệc Duy hiện tại sống rất tốt, ba mẹ nuôi của em ấy cũng rất tốt với em ấy.”
Khổng Thâm Phong muốn nói gì đó, nhưng Lương Sùng bỗng nhường bước, nói: “Thế này đi, Khổng giáo sư, ngài đem mẫu thử xét nghiệm của ngài cho tôi, tôi sẽ cho phòng xét nghiệm là giám định.”
“Có cái gì khác nhau sao?” Khổng Thâm Phong khó hiểu hỏi.
“Tôi muốn là người đầu tiên biết kết quả, nếu ngài muốn làm giám định máu mủ với Ninh Diệc Duy thì giao mẫu thử của ngài cho tôi.”
Giọng điệu của anh nghe vào vô cùng độc tài, Khổng Thâm Phong chưa kịp phản đối thì Lương Sùng đã nói: “Cứ giao cho thư ký của tôi, cô ấy sẽ liên hệ với ngài ngay.”
Khổng Thâm Phong hoàn toàn bó tay, đồng ý với Lương Sùng.
Lương Sùng trở lại phòng khách, thấy Ninh Diệc Duy nằm trên sô pha. Hai mắt Ninh Diệc Duy nhắm nghiền, đôi môi đỏ hồng, dù chẳng bị ai liếm mút cũng đỏ đến mức như đã làm chuyện gì rồi. Lương Sùng đến gần, sờ lên gương mặt Ninh Diệc Duy một cái, trầm thấp gọi: “Thế này là đang ngủ à?”
Ninh Diệc Duy đang cố gắng giả vờ ngủ, cậu nghe thấy tiếng Lương Sùng nói chuyện nên giả vờ càng hăng say, trong miệng cứ như nói mê mà “ưm” một tiếng, vươn mình sang trái muốn quay vào lưng ghế mà ngủ, chỉ là chưa kịp quay thì bị Lương Sùng ấn về, khôi phục tư thế nằm ngửa.
“Không phải đang ngủ thật đấy chứ,” thanh âm Lương Sùng gần ngay bên tai Ninh Diệc Duy, anh gọi “Nhóc nô lệ.”
Âm sắc êm tai, nội dung lại chẳng hay ho gì.
“Nhóc nô lệ” là biệt danh từ nhiều năm trước, Ninh Diệc Duy cũng sắp quên mất.
Có lần Lương Sùng trước mặt một người bạn sai bảo Ninh Diệc Duy thay anh làm này làm nọ, người bạn kia nói Ninh Diệc Duy cứ như nhóc nô lệ của Lương Sùng. sau khi Lương Sùng nghe thấy chẳng những không suy nghĩ lại mà còn yêu thích biệt danh ‘nhóc nô lệ’ này, xem như gọi yêu mà gọi Ninh Diệc Duy thật lâu.
Mãi đến khi suýt bị Khang Mẫn Mẫn nghe thấy mới không gọi tiếp nữa.
“Nhóc nô lệ, đấm lưng cho tôi.” Lương Sùng còn nói.
Ninh Diệc Duy không để ý tới anh, giả vờ như bị làm phiền, ngọ nguậy đầu. Cậu hất tay lên khoảng không hai lần, chợt cảm giác trên má có người chạm lên.
Lương Sùng nắm lấy đốt ngón tay Ninh Diệc Duy, không cho Ninh Diệc Duy lộn xộn, dùng ngón cái chạm lên cằm Ninh Diệc Duy, rồi chạm lên đôi môi cậu, gọi tiếp một tiếng: “Nhóc nô lệ.”
Ninh Diệc Duy thật muốn nhảy dựng lên không cho phép Lương Sùng gọi cậu như vậy nữa, nhưng cậu đang giả vờ ngủ không thể lộ ra sơ sót được, không thể làm gì khác hơn là thê thảm nhận lấy sỉ nhục, nằm yên không nhúc nhích.
Lương Sùng vuốt ve khuôn mặt Ninh Diệc Duy, Ninh Diệc Duy cảm giác Lương Sùng hẳn là đang nhìn mình, nửa ngày qua đi, Lương Sùng mới kề sát vào tai Ninh Diệc Duy, gọi cậu: “Duy Duy.”
Mặt Ninh Diệc Duy nháy mắt đỏ hồng lên, tim đập nhanh đến nỗi muốn nhảy khỏi lồng ngực, ngay sau đó có một hơi thở ấm áp phả vào mặt, Lương Sùng hôn lên môi cậu, ngậm lấy môi dưới Ninh Diệc Duy, dùng răng nhẹ nhàng day cắn, Lương Sùng không dùng lực mạnh, khiến Ninh Diệc Duy thấy hơi ngứa, và rất nóng.
Ninh Diệc Duy nhắm mắt nên không thấy được gì, chỉ cảm thấy toàn thân bị Lương Sùng sờ hết, vừa lo lắng vừa ngượng ngùng, rốt cuộc cựa quậy, khuỷu tay đè bàn tay Lương Sùng lại thoát khỏi bàn tay tà ác kia, rồi lại tiếp tục vờ như mình vừa mới bị đánh thức, ngáp dài một cái, dụi dụi mắt nhìn Lương Sùng: “Em ngủ mà, anh làm gì thế hả?”
Lương Sùng sửng sốt, cười cười với Ninh Diệc Duy, nói: “Em nói xem tôi làm gì?”
“Anh không biết là giấc ngủ đối với sức khỏe là vô cùng quan trọng sao hả,” ánh mắt Ninh Diệc Duy liếc loạn xạ, mạnh miệng nói “Anh gọi điện thoại lâu quá nên em mới ngủ một lát, vừa ngủ lại bị anh đánh thức đấy.”
Nhìn rõ gương mặt Lương Sùng, Ninh Diệc Duy thấy ánh mắt anh mang theo ý tứ hàm súc và điều gì đó không muốn cho ai biết.
“Vậy à?” Lương Sùng nói, cảm giác bí hiểm kia cũng biến mất.
Ninh Diệc Duy không nghĩ nhiều, thận trọng gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Lương Sùng ‘ừ’ một tiếng, đột ngột đưa tay bóp hai má Ninh Diệc Duy, không chút lưu tình đâm xuyên Ninh Diệc Duy: “Đừng giả vờ nữa, em ngụy trang còn kém lắm.”
Lương Sùng lấy di động ra, cho Ninh Diệc Duy xem một video rõ ràng là quay khuôn mặt lúc ngủ của Ninh Diệc Duy.
Trong video, đôi mắt Ninh Diệc Duy nhắm tít lại, đôi môi sốt sắng mím chặt, dù Ninh Diệc Duy không muốn thừa nhận nhưng thực sự trông rất giả.
“Xem tiếp không?” Lương Sùng nói, ấn nút phát, Ninh Diệc Duy thấy video chạy, bàn tay thuộc về Lương Sùng giữ lấy cằm cậu. Âm thanh Lương Sùng vang lên “Nhóc nô lệ.”
Sau đó lông mi Ninh Diệc Duy trong video run lên một cái.
Ninh Diệc Duy tự cho mình một cái đánh giá công bằng: thực sự không có thiên phú chút nào, sau này không nên giả vờ ngủ nữa.
Video còn tiếp diễn, ngón cái Lương Sùng vuốt nhẹ khóe môi Ninh Diệc Duy, đôi môi Ninh Diệc Duy có chút ướt át, bị Lương Sùng xoa xoa, thoạt nhìn tình sắc đến độ khiến Ninh Diệc Duy tê cả da đầu.
“Đừng phát nữa chứ,” Ninh Diệc Duy không nhịn được cắt ngang Lương Sùng “Anh xem cái này làm gì, mau xóa đi!” cậu muốn vươn tay xóa video, không ngờ xui xẻo khiến video trượt trên thanh tiến độ, phát ra nội dung đoạn sau.
Hình ảnh trên màn hình di động biến thành màu đen, ống kính đại khái là bị Lương Sùng để trên ghế sô pha, mà âm thanh hôn môi được truyền ra từ loa điện thoại, tiếng nước ướt át vô cùng, vốn là Ninh Diệc Duy đang tâm hoảng ý loạn, nghe thấy mình bị Lương Sùng hôn đến thất thần, phát ra tiếng nức nở, đầu óc “phựt” một tiếng, hơi nóng từ xương quai xanh lan hết lên mặt.
Lương Sùng đại khái cũng nghe thấy, anh buông Ninh Diệc Duy ra, tua lại video, dường như muốn nghe lại một lần. Ninh Diệc Duy phản ứng lại, ngay lập tức trách cứ Lương Sùng: “Mau xóa đi cho em!” rồi dùng tư thế tự – cho – là sét đánh không kịp bưng tai trưng ra tư thế xạ thủ, rốt cục ở thời khắc kích động, lớn gan mà nhỏ giọng mắng: “Sao anh lại biến thái vậy chứ!” Ngay cả mép di động còn chưa sờ tới đã bị Lương Sùng chặn tay lại. Lương Sùng cúi đầu nhìn Ninh Diệc Duy, nhẹ giọng mà trầm thấp hỏi lại: “Thế này mà gọi là biến thái à?”