- Nguyễn Phương Ngọc: cô là người Mỹ gốc Việt, năm mười tám tuổi mới trở về Việt Nam, bắt đầu một cuộc sống mới.
- Đỗ Bảo Nam: anh chưa từng coi trọng người phụ nữ nào, tất cả với anh chỉ là trao đổi, trừ người mẹ yêu quý và một cô gái...
- Trần Thanh Nhàn: cô từ bé đã phải chịu khổ cực, mang trong mình suy nghĩ đố kỵ, người khác có gì tốt hơn cô mà lại được sống trong nhung lụa?
- Phan Tú Ngân: cô chỉ muốn cuộc sống an nhàn thôi, không sai, nhưng cách để cô đạt được điều đó thì sai mất rồi.
Đôi lời: Mình vốn biết khả năng viết của mình không tốt, đây lại là câu chuyện viết về tình cảm, đề tài không mới. Kết hợp hai điều đó lại, bản thân mình đã thấy câu chuyện này không nên ra đời. Nhưng nó lại đang hiện hữu trước mặt mọi người, là vì một lời hứa. Mình mong rằng mình sẽ thực hiện được đến cùng lời hứa ấy và chỉ cầu sao khi mọi người đọc xong không cảm thấy nó quá tệ, chỉ “tệ” là được rồi. Rất hi vọng mọi người cho mình ý kiến để câu chuyện từ “quá tệ” lên mức “tệ”. Mình thật sự cảm ơn rất nhiều.*cúi đầu*