Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trans:Trinh.
Beta: Tiểu Hi.
(VicLu25102001)
- ----
Trên mặt Diêm Thanh Thành nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Gia Ngôn đã nhớ ra gì sao?”
“Năm bốn tuổi, ta đổ bệnh một trận, sốt cao mấy ngày liền không khỏi.
Mẫu thân kiệt sức, người lo sợ mọi người không cẩn thận, liền chuyển đến ở phòng ta để tự chăm sóc cho ta, lau người và cho ta uống thuốc, cả ngày lẫn đêm.
Sau khi ta khỏi bệnh, người lại bị nhiễm, sốt đến người rơi vào hôn mê.
Ta thật sự rất sợ, sợ sẽ không gặp được người nữa, sợ sau này sẽ không có ai chơi với ta.
Về sau người đã khỏe hơn, từ trong phòng bước ra, ta thấy người gầy đi nhiều, nhưng vẫn nở nụ cười với ta.”
Nụ cười trên gương mặt Diêm Thanh Thành càng sâu hơn, “Ngày đó ngươi xông lên ôm lấy ta, còn nói một câu vô lý tính trẻ con.”
Gia Ngôn gật đầu, trong mắt hiện lên bối rối: “Tiểu thúc thúc, từ hôm nay trở đi, Gia Ngôn nợ người một mạng.”
Diêm Thanh Thành chống cằm, khẽ nói: “Ngươi họ Diêm, ta cũng họ Diêm, hai chúng ta là huyết thống, tuyệt đối không cần phải nói những câu xa lạ này.”
Gia Ngôn từ từ lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, khóe môi nở một nụ cười dứt khoát: “Đã từng, nàng ấy cũng đã từng nói với ta câu này.”
“Ai?”
Khi câu hỏi thốt ra, trên cánh cửa “bịch bịch” vài tiếng gõ, ngay sau đó, Diêm Dư Trì âm thanh mơ hồ không rõ truyền vào, “Thanh Thành, Thanh Thành ngươi ở đâu, bồi ca ca ta uống chút rượu.
Phụ thân bỏ đi, ngay cả đại ca ta ngươi cũng không để trong lòng, ngươi đã quên rồi sao? Ta ôm ngươi lúc nhỏ, cùng ngươi học chữ, thậm chí đến bây giờ ngay cả ca ca ngươi không nhận ra sao?”
Diêm Thanh Thành thấy hắn đã uống say, sợ nói những lời không hay khiến Gia Ngôn nghe thấy, liền đẩy cửa đi ra ngoài, kéo cánh tay Diêm Dư Trì đi về hướng ngoài viện, đồng thời dặn dò gia nhân chăm sóc tốt cho Gia Ngôn.
Hai huynh đệ xô đẩy nhau đến cửa sân, Diêm Dư Trì dừng lại, hắn khoác một tay lên bả vai Diêm Thanh Thành, tay kia đấm vào vai hắn, trong miệng nói không ngừng: “Diêm Thanh Thành, tiểu tử nhà ngươi thật biết giả vờ, nhiều năm như vậy, thực ra người ca ca này của ngươi đã nhận ra rồi.
Thế nhưng ngươi không nghĩ tới chính mình cũng nhìn nhận người không rõ rồi à, thế mà xem nàng ta là một người tốt như vậy.”
Diêm Thanh Thanh kéo hắn vào trong nội viên, “rầm” một tiếng đóng cửa viện lại, sau đó xua tay trên bả vai xuống, hạ giọng: “Phụ thân vừa đi vài ngày, huynh uống say như vậy, huynh làm sao xứng đáng với ông ấy?”
“Ông ấy lâu nay không thừa nhận đứa con trai như ta.
Ta có say hay không thì có liên quan gì?” Diêm Dư Trì nói ra câu cố chấp, nói xong liền che mặt lại, nhưng nước mắt tuôn trào rơi xuống, chảy theo chiếc cằm gầy gò của hắn ta xuống vạt áo.
Nghe hắn nói như vậy, Diêm Thanh Thành nhất thời mềm lòng, hắn thở dài, nắm lấy vai Diêm Dư Trì đi vào phía nhà, “Được rồi được rồi, ca ca, hôm nay ta sẽ dùng trà thay rượu, bồi huynh là được.”
Sau ba vòng rượu, Diêm Dư Trì đã trở nên rất say, hắn đã uống rất nhiều cùng tâm tình xuống dốc, vì vậy sau vài chén rượu vàng, người không quá tỉnh táo rồi.
Hắn nửa ngồi ở mép bàn, khi khóc khi cười, một ngón tay chỉ vào Diêm Thanh Thành, một tay cầm chung rượu chỉ vẫy đến không còn một giọt.
Hắn nói nhiều nhất là quá khứ của mình cùng với Thúy Quân, họ đã si tình như thế nào và ý định chung thân cùng nhau, họ thường gặp gỡ riêng tư và hắn sẽ chỉ yêu nàng trong suốt quãng đời còn lại của mình, thậm chí còn dự định thành hôn với nàng ấy vào năm sau.
Nhưng khi nói, hắn vừa chuyển mũi nhọn, quay lại oán trách Tương Trinh, hai người từ lúc bắt đầu là một sai lầm, Tương Trinh “hoàn mỹ” đến mức hắn phải kiếp sợ, luôn không thấy tự nhiên như lúc ở cùng Thúy Quân.
Hắn hối hận khi thành hôn với Tương Trinh, nếu không có cuộc hôn sự này, thì Thúy quân và phụ thân đã không chết thảm thế này.
“Vậy trước khi thành hôn, sao huynh lại không nói điều này với phụ thân? Phụ thân không phải là người không hiểu chuyện.
Nếu huynh không đồng ý cuộc hôn sự này, ông ấy sẽ không bao giờ ép buộc huynh.” Diêm Thanh Thành cau mày dùng ngón trỏ cùng ngón cái xoa xoa mép ly.
Diêm Dư Trì cười lạnh, bả vai run run vài cái, “Đương nhiên ông ấy sẽ không ép buộc ta, nhưng ông ấy sẽ thất vọng về ta.
Thanh Thành, ngươi biết không? Từ nhỏ đến lớn, ta sợ nhất là vẻ mặt thất vọng của phụ thân, ngoài mặt thì không nói nhưng bên trong lại khinh người gấp trăm lần.
Thanh Thành, ngươi có thể nói ta nhát gan, nhưng ngươi phải hiểu cho ta, ta là con trai trưởng của Diêm gia, gánh nặng của ta nặng hơn so với ngươi.
Ta rất đau lòng, người ta yêu là Thúy Quân nhưng ta lại không dám nói với ông ấy rằng ta muốn lấy nàng ấy.
Ta không yêu Tương Trinh nhưng lại không dám xúc phạm phụ thân.”
Hắn gục xuống bàn mà khóc, “Thúy Quân, nàng đã trải qua nhiều đau khổ, sau ngần ấy năm ở cạnh ta, nàng đã chết rất thảm.
Ngươi có biết không? Nàng ấy là một nữ nhân rất tốt, rất tốt, nàng chưa bao giờ trách móc ta, còn luôn thuyết phục ta đối xử tốt với Tương Trinh.
Một khoảng thời gian trước, khi Gia Ngôn bệnh, nàng đi khắp nơi tìm đại phu và thuốc, sợ rằng Gia Ngôn sẽ không qua khỏi...”
“Gia Ngôn bệnh cũng không phải do nàng ấy, tại sao nàng lại phải cảm thấy có lỗi như vậy?” Diêm Thanh Thành có chút khó hiểu.
“Gia Ngôn ngày ấy đi thả diều, khi trở về đã vô tình phát hiện chuyện ta và Thúy Quân”, Diêm Dư Trì nhìn chén rượu lẩm bẩm, “Nó bị dọa sợ, bỏ chạy, Thúy quân và ta không đuổi theo kịp...!cho nên nó đã bị té xỉu, Thúy Quân luôn cảm thấy nàng phải có trách nhiệm...”
“Ta một mực không hiểu rõ Gia Ngôn tại sao lại đột nhiên té xỉu, vốn dĩ là thế.” Diêm Thanh Thành tỉnh ngộ, nghĩ lại, lại chần chừ hỏi: “Đại ca, nhiều năm như vậy, lẽ nào chuyện của huynh và Thúy Quân lại không bị ai phát giác?”
Diêm Dư Trì cười lớn, “Ngươi có thể nói do bọn ta đã lừa gạt thật tốt, cũng có thể nói Tương Trinh ngây thơ quá, chẳng qua, nhiều năm như vậy, quả thực nàng ta còn không biết bên cạnh ta còn có một nữ nhân khác.”
Nói đến đây, Diêm Dư Trì lại châm cho mình một chén rượu, lúc Diêm Thanh Thành không kịp ngăn cản, uống một hơi cạn sạch, không còn một giọt.
Uống xong, hắn lảo đảo đứng lên, nhếch miệng hướng về Diêm Thanh Thành cười nói, “Sau này người duy nhất có thể dùng ngôi nhà này chỉ có huynh đệ ta, Thanh Thành, trước đây ta đã làm sai điều gì, đừng để trong lòng, nếu ngươi vẫn không muốn tha thứ cho người đại ca này, thì ta sẽ xin lỗi ngươi ở đây.”
Hắn nói liền muốn cúi người xuống, Diêm Thanh Thành vội tiến lên đỡ hắn, nhẹ nhàng nói: “Đều là người nhà, như vậy ngược lại thành xa lạ rồi.”
Diêm Dư Trì thuận thế đỡ lấy hắn, dùng lực ôm trên vai hắn, “Thanh Thành, ta vậy mà có một đệ đệ như vậy.
Sau này dù là làm ăn hay việc khác, ngươi đều phải giúp đỡ ta rất nhiều, hai ta huynh đệ một lòng, dù có khó khăn thế nào cũng...cũng có thể vượt qua.”
Nói xong, hắn vẫy vẫy tay với Diêm Thanh Thành, gọi vài người hầu theo bên mình đang đứng ở cửa đỡ hắn tự mình đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Diêm Thanh Thành đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, mím đôi môi khô khốc, định nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không thể nói ra được..