Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Alo, tôi là Lệ Lâm xin hỏi ngài tìm ai?"
Một giọng nam trầm thấp trả lời cô
"Là tôi" cô nghi ngờ hỏi lại
"Phạn Giai Triết"
"Ừm, tôi nghe A Minh nói em muốn đi bắt người thầy pháp kia."
"Ừm, có vấn đề gì sao?" Cô biết ngay mà, cho tên kia đến đây mang tiếng là giúp đỡ nhưng thật ra là muốn giám sát cô. Hay cho đôi chủ tớ, kẻ tung người hứng này.
"Cũng không có gì, chỉ hỏi xem em có cần sự giúp đỡ hay không?" Tự nhiên lại tốt bụng như vậy, tự động ôm việc vào người để đến giúp cô sao. Nghĩ cô ngốc đến nỗi tin anh ta là người tốt à. Cô nghi ngờ nói
"Anh lại muốn cái gì? Cứ nói thẳng đừng có loanh quanh như đàn bà con gái thế."
Qua điện thoại cô nghe thấy anh thoáng cười rồi trả lời "Cũng không muốn gì, dạo này tôi cũng đang tìm một người thầy pháp. Nên sẵn muốn đến xem thử."
Cô liền nhấn mạnh nói "Xem thử? Phạn đại thiếu gia quá rãnh rỗi rồi phải không, phải chăng công ty sắp phá sản rồi nên không có việc gì để làm? Hay là ma quỷ trên đời đã cải tà quy chính hết rồi? Tôi đối phó với một tên thầy pháp đã đủ mệt, anh đừng có mà đến giúp vui."
"Vị hôn thê, có phải em có thành kiến gì với tôi không?"
"Anh nói xem" cô hỏi lại
"Thôi được, tôi nói thật với em, người em đang tìm rất có thể là phản đồ của sư môn mà tôi vẫn luôn muốn bắt, nếu đúng người thì em không cần phải ra sức. Tôi sẽ tự bắt người trở về."
Vậy nếu không đúng người thì tên này sẽ bàng quang đứng xem đúng không. Đúng là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Không đúng người thì mặc kệ, còn nếu đúng thì cướp người, Cô cau có trả lời
"Hay cho đôi chủ tớ nhà anh, bây giờ tôi có thể nói không đồng ý sao?"
Đầu giây bên kia chợt cười to rồi nói
"À, rất tiếc phải nói với em là không được."
Cô bực bội cúp máy, không muốn nói nhiều với con cáo già Phạn Giai Triết này chút nào nữa. Cô thật sự rất mâu thuẫn, rõ ràng dáng người của anh ta làm cô có một cảm giác quen thuộc đến lạ, nhiều khi nhìn bóng dáng đó cô cũng sẽ có cảm xúc bi thương, mất mát và kèm thêm một chút cô đơn. Dù cho Phạn Giai Triết dùng A Minh giám sát cô, hay khi anh ta bá đạo muốn cô phải theo ý mình thì cảm xúc của cô ngoài hơi bực một chút lại không hề tồn tại một tia tức giận nào, thậm chí còn có chút vui vẻ trong lòng. Tồn tại ở thế giới này biết bao lâu rồi mà bây giờ cô mới biết mình thích bị ngược như thế.
—————————//—————————
Cô ngồi bên trong cố gắng tu luyện linh lực của bản thân, chờ đến hơn 8 giờ tối. Thấy được Hi Văn lại xuất hiện, lại lặp lại việc tự sát, tuy cô ấy vẫn buồn vẫn khóc than nhưng bây giờ sâu trong ánh mắt đã lấp loáng ẩn chứa một ánh sáng buông bỏ oán niệm, đây chính là thứ ánh sáng của sự giải thoát. Đúng là nguồn kim quang ấy thật sự đã giúp Hi Văn được rất nhiều. Cô mỉm cười chào cô ấy, thật ra chờ đến giờ này là vì cô muốn xem nhân viên của quán trà này có người nào ngoại lệ nghe được âm thanh của Hi Văn khi cô đã giăng kết giới hay không. Cảm thấy mọi chuyện đều đã đâu vào đấy, cô cũng nên về lại ký túc xá rồi.
Về đến nơi thì cô thấy Di Giai và Kha Nguyệt đang bàn luận chuyện gì đó.
"Có chuyện gì sao?"
Di Giai trả lời cô
"Lâm Lâm bọn tớ đang nói về chuyện trường mở lễ hội sau khi thi xong, câu lạc bộ của Kha Nguyệt định là sẽ mở một quầy hàng tư vấn tâm lý về học hành, tình cảm..."
Kha Nguyệt cũng tiếp lời "Còn câu lạc bộ của Di Giai thì mở một quầy xem bói, khá thú bị đó. Mà hình như cậu cùng Di Giai chung một câu lạc bộ phải không."
"Kha Nguyệt, tớ nói cậu nghe Lâm đại mỹ nhân vốn là gia nhập câu lạc bộ huyền ảo của chúng tớ nhưng mà số lần cậu ấy xuất hiện trong hai năm qua thì đếm không hết một bàn tay."
Cô cười nói "Di Giai cậu nói như vậy thì bây giờ tớ nên tham gia hay vẫn là không tham gia đây?"
"A..a nói vậy là cậu muốn tham gia thật sao" Di Giai đi đến nắm tay cô hỏi
"Ừm, mình cũng khá rãnh không có chuyện gì làm. Đến xem một chút cũng được."
"Vậy thì hay quá, câu lạc bộ chúng ta có nhiều kiểu xem bói cho mọi người có thể lựa chọn theo sở thích của bản thân. Tớ đã nhận việc xem Tarot."
"Tarot, không nhận ra Đàm đại tiểu thư cũng biết xem bói nha." Cô cười trêu chọc cô ấy
Di Giai chống tay, hất mặt lên đầy tự tin nói "Hớ, Lâm Lâm đừng xem thường nhau vậy chứ. Có cần Đàm đại sư ta đây coi cho ngươi một quẻ xem khi nào thì vận đào hoa tới không?"
"Vậy trước khi Đàm đại sư xem tình duyên cho ta thì nên đi gặp Phạn Giai Triết thương lượng xem ta có thể hồng hạnh xuất thường không nha." Haha muốn xem tình duyên cho bổn cô nương, có gan như vậy thì nên đi xem cho tên thối nam nhân kia đi.
Sau khi nghe cô nói thì Di Giai không cười nữa, nhăn nhó nói "Lâm Lâm, cậu học xấu, tớ biết cậu và anh ta sau khi tốt nghiệp sẽ thành hôn. Nhưng tên kia ngay cả lễ đính hôn còn không đến, làm cậu thành trò cười của cái giới thượng lưu ở Bắc Kinh này. Sao cậu còn nhắc tới anh ta làm gì."
Cô rầu rĩ nói "Đúng là anh ta làm tớ có chút xấu hổ, nhưng đính hôn cũng đã đính hôn, cha mẹ chồng cũng đã nhận, ván đã đóng vào thuyền. Bây giờ có thể hủy hôn sao? Cậu muốn tớ bị cha mẹ nuôi đánh chết?"
"Haizz, tội nghiệp tiểu Lâm Lâm nhà ta, ngoan, bản tiểu thư che chở cậu, nếu Phạn Giai Triết dám ức hiếp cậu tớ kêu anh tớ xử hắn" Di Giai trượng nghĩa nói
"Được, về sau nô tì xin nhờ Đàm tiểu thư che chở." Sau khi nói xong thì cả cô và Di Giai đều cười sặc sụa. Nhưng Kha Nguyệt thì lại đầy khó hiểu nói
"Lâm Lâm, cậu...đính hôn rồi?"
Cô nhìn cô ấy gật đầu rồi nói
"Đúng là có chuyện này, nhưng cậu không cần quan tâm, đối với mình chỉ cần tự do là được, yêu hay không cũng không quá quan trọng." Nói rồi cô nhìn Kha Nguyệt cười. Lúc này Di Giai lại chen ngang nói
"Đừng nói đến mấy chuyện mất vui này nữa, Lâm Lâm nè, cậu sẽ đảm nhiệm xem nói kiểu nào đây? Hay là xem tử vi đi. Lệ Nhã Tịnh sư tỷ ban đầu muốn xem về phong thủy nhưng khả năng xem khi không đến tận nơi là khá khó nên đã đổi thành xem tử vi rồi. Chị ấy cũng sẽ đến tham gia."
Sao cô lại quên mất có Lệ Nhã Tịnh trong câu lạc bộ vậy. Bây giờ nói không đi liệu còn kịp không? Haizz, cô nói
"Tớ không xem, chỉ đến giúp vui thôi"
"Như vậy sao được? Nhân lực đang thiếu lắm cậu có biết không?"
"Tớ mặc kệ, cùng lắm thì tớ phụ giúp việc vặt thôi. Tớ không biết xem gì đâu."
Di Giai nghe cô nói không biết xem gì cũng không ép cô nữa. Cô cùng Di Giai và Kha Nguyệt nói thêm về chuyện quầy hàng một lát rồi mạnh ai về giường người ấy đi gặp Chu Công, ngày mai các cô có chung tiết tâm lý khách hàng buổi sáng. Kha Nguyệt thì học chuyên về tâm lý, Di Giai và cô lại học về tài chính nên ngoài mấy tiết học về tâm lý khách hàng ra thì rất ít khi có tiết học chung với nhau.
Khi lên giường cô dùng thần thức liên hệ với huyết ngọc để nói chuyện với Lộ Nghiên
"Nghiên Nghiên, tình hình bên em và A Minh có gì không?"
Lộ Nghiên trả lời cô "Lúc tối khi Bội Sam và Lục Kiến về nhà thì gây gỗ một trận lớn xong thì Lục Kiến bỏ đi ra ngoài. Còn Bội Sam thì gọi điện cho ai đó, em nghe cô ta la lối trong điện thoại là bùa không linh nghiệm, rồi còn bảo là lừa đảo này kia. Cuối cùng thì em nghe cô ta nói ngày mai sẽ đến chỗ người thầy pháp để xem như thế nào?"
"Tốt lắm, em và A Minh cứ việc theo dõi cô ta, đến nơi thì hai đứa ở ngoài thôi, đừng vào trong. Chúng ta không rõ được người thầy pháp này tài giỏi tới đâu nên tốt nhất hai đứa nên tránh gặp mặt ông ta."
"Dạ, em hiểu rồi, em sẽ nói lại với tên xấu xí kia." Xong rồi thì cô cũng ngắt liên lạc với Lộ Nghiên. Cô thật không hiểu tại sao Lộ Nghiên và A Minh cứ gặp là sẽ cãi nhau không ngừng, đúng là đôi quỷ oan gia mà. Sau này chắc cô sẽ đau đầu dài dài. Tốt nhất lần sau nếu gặp Phạn Giai Triết thì kêu anh ta đem A Minh về, phần cô đã hứa cho A Minh sẽ không quỵt một chút nào. Cô thật sự không thích ồn ào náo loạn một chút nào.