Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả: Lila
Tình chấp là một sự cố chấp không dễ dàng có thể buông xuống, cũng là ngọn nguồn của mọi khổ đau. Nếu con người có thể xem nhẹ được nó thì cuộc sống sẽ không phải mệt mõi, bôn ba như thế.
Cuối cùng thì Lệ Nhã Tịnh mua được bình hoa này với giá 390 vạn, điều này cũng đồng nghĩa với việc khoảng thời gian yên ổn của gia đình Tề Minh Viễn sẽ không còn lâu nữa.
Cô nghĩ theo đà này có lẽ Di Giai không thể tìm được món đồ phù hợp trong buổi đấu này rồi nhưng không ngờ tiếp theo lại là một cái vòng tay màu xanh bằng ngọc lục bảo có niên đại gần 100 năm, được định giá khởi điểm là 10 vạn mỗi lần giơ bản không được ít hơn 2 vạn.
Lúc Di Giai giơ bảng với giá 12 vạn thì có một cô gái cũng giơ bảng, lập tức kêu 20 vạn rồi nhìn sang các cô cười khinh khỉnh, đầy vẻ xem thường. Nếu cô nhìn không nhằm thì cô gái này là Phùng Kỷ Loan bạn thân của Lệ Nhã Tịnh, các cô chọc gì cô ấy sao? Thái độ kiểu gì vậy?
Di Giai tức giận vừa đưa bảng vừa nói với cô
“Phùng Kỷ Loan này đúng là dai như đĩa đói, lúc nào cũng kè kè muốn đi theo anh Cảnh Quân còn chưa nói, bây giờ còn muốn dành quà với tớ. Tớ với cô ta không đội trời chung, dù có bị anh hai đánh chết tớ cũng phải mua được cái vòng này.”
Cô không nói gì chỉ nhìn bảng của Phùng Kỷ Loan và Di Giai liên tục đưa lên, lúc lên đến 40 vạn thì Phùng Kỷ Loan đã có dấu hiệu chần chừ, không quyết, nhưng Lệ Nhã Tịnh sau khi thấy cô cũng ở trong nhóm Di Giai thì quay sang nói nhỏ gì đó làm cô ta như được tiêm thêm thuốc mà liều mạng đưa bảng, còn mạnh miệng hô giá
“50 vạn”
Cô nhíu mày níu tay Di Giai lại, muốn chơi sao, được bà cô đây chơi với các người, rồi đưa bảng lên hô
“100 vạn”
Sau khi nghe cô kêu giá, hai cô bạn kế bên chỉ biết trố mắt nhìn đầy ngạc nhiên, xong Di Giai mếu máo lấp bấp nói
“Lâm Lâm, nếu Phùng Kỷ Loan vẫn giơ bảng thì cậu đừng kêu giá nữa, tớ…tớ không cần nữa, lần này không phải chỉ anh hai đánh chết tớ đâu, cha mẹ cũng sẽ không tha cho tớ mất.”
Cô cười nói “Tớ có nói là sẽ mua sao? Yên tâm đi, sẽ có người thay chúng ta mua cái vòng này.”
“110 vạn” Đúng là đoán không sai, Lệ Nhã Tịnh sao có thể để người khác nghĩ bản thân không bằng Lệ Lâm cô. Chờ người chủ trì chuẩn bị gõ lần thứ ba chốt giá thì cô lại giơ bảng nhìn sang Lệ Nhã Tịnh với đôi mắt đầy ý cười nói
“200 vạn”
Di Giai toát mồ hôi nắm chặt tay cô không dám nói gì, chỉ cầu mong Phùng Kỷ Loan và Lệ Nhã Tịnh tiếp tục ra giá. Lệ Lâm lần này thật sự vì cô mà chơi quá lớn rồi. Hồi lâu sau, Lệ Nhã Tịnh vẫn cứng rắn đưa bảng, gằng giọng nói
“210 vạn” Cô cười không tiếp tục tranh nữa, một cái bình hoa đầy tà khí 390 vạn cộng với vòng tay lục bảo đáng lý ra chỉ khoảng 70 80 vạn nhưng lại mua đến 210 vạn, hôm nay Lệ gia đúng là lỗ to rồi.”
Di Giai thở phảo nhẹ nhõm trừng cô nói “Lâm Lâm, có tiền cũng không thể chơi như vậy đâu, tim tớ sắp rớt ra ngoài rồi.” buồn rầu nói “Với lại tớ nghĩ không mua được gì tặng mẹ của anh Cảnh Quân ở đây đâu.”
“Yên tâm, nếu không mua được gì sáng mai tớ dẫn cậu đến khu buôn bán đồ cổ ở gần tiệm phong thủy của Lệ gia.”
Món đồ đấu giá cuối cùng là một khối đá thô mọi người vẫn chờ đợi được định giá 100 vạn và mỗi lần giơ bảng không được ít hơn 10 vạn khiến ai cũng phải hút khí giật mình, cô dùng linh lực đặc biệt của bản thân thâm dò vào phiến đá kia xem xem bên trong là loại ngọc gì mà lại được định giá ban đầu đến 100 vạn. Khi cô cảm giác được bên trong là một khối hồng ngọc có chứa nhiệt độ, thậm chí còn lất phất nhiều tia âm dương chi khí của đất trời thì rất hứng khởi.
Loại ngọc này không chỉ có mỗi công dụng là đông ấm hạ mát. Khi cô tu luyện, mà có nó bên cạnh thì sẽ giúp cô phần nào chữa trị sự thiếu hụt của linh hồn, nhanh chóng hồi phục được linh lực như lúc xưa. Mua về tạc một tượng Phật nhỏ để trong phòng tư nhân ở quán trà, nhằm tăng thêm linh khí lưu động trong gian phòng cùng vài phần huyền bí và trang trọng, cũng tiện lúc cô tu luyện linh lực. Phần đá dư ra thì làm một cái vòng tay hoặc đôi khuyên tai nhỏ cũng không thành vấn đề.
Có lẻ do nó chỉ là khối đá thô nên những người ngoài giới đấu đá vẫn khá vân phân không biết có nên mạo hiểm hay không, nếu mua về cắt ra mà bên trong không có ngọc, hoặc chỉ là loại bình thường thì sẽ lỗ nặng. Lúc này có một người đàn ông giơ bảng nói
“150 vạn” Tiếp theo sau là hàng loạt các bảng giá giơ lên
“160 vạn”
“180 vạn”
“210 vạn”
…
Di Giai xuýt xoa nói “Đúng là lắm tiền nhiều của, một khối đá thô mà dám chơi lớn như vậy, chẳng may bên trong không có gì thì mất trắng rồi.”
Kha Nguyệt nhìn Di Giai đầy ghét bỏ nói “Đại tiểu thư, cậu đừng làm như nhà cậu thật nghèo được không? Dù gì Đàm gia cũng là một trong 10 gia tộc giàu có nhất Bắc Kinh, cậu không thấy mất mặt sao?”
“Ây…đó là tiền của Đàm gia, không liên quan đến mình. Từ nhỏ cha mẹ và anh hai đã nói không thể ỷ y vào gia đình, cậu có biết mỗi tháng tiền tiêu vặt của mình chỉ có 1 vạn, có ai làm đại tiểu thư mà khổ như mình không?” Di Giai ai oán nói
“Bớt có than khổ, tiền tiêu vặt của mình còn không bằng một nửa của cậu, muốn mua một đôi giày cũng không đủ tiền.” Kha Nguyệt cũng hùa với Di Giai than vãn tiền tiêu vặt quá ít. Lúc này Phạn Giai Long lại chen vào góp vui
“Nguyệt Nguyệt, em muốn mua cái gì, anh dẫn em đi mua.” Rồi lấy ra một cái thẻ đen đưa cho Kha Nguyệt nói “Hay em cầm cái thẻ này muốn mua gì thì mua, đừng để bản thân quá cực khổ.”
Kha Nguyệt liếc xéo không thèm nhìn cũng không thèm cầm cái thẻ Phạn Giai Long đưa sang làm người em chồng này của cô ngượng ngùng rút thẻ lại, bỏ vào lại trong ví.
Kha Nguyệt lại tiếp tục cùng Di Giai trò chuyện, còn quay sang cô trêu chọc
“Lệ tiểu thư của chúng ta mạnh dạng giơ bảng như vậy chắc mỗi tháng tiền tiêu vặt không tệ đâu nhỉ?”
Cô cười vui vẻ đáp lời
“Trước năm 18 tuổi thì tiền tiêu vặt mỗi tháng của mình bằng Di Giai”
Di Giai ngạc nhiên hỏi “Không phải chứ Lâm Lâm, không lẽ lên đại học mỗi tháng cậu được 10 vạn sao? Nếu không sao có thể gan dạ giơ bảng đến vậy?”
“Cậu đang mơ sao, mỗi tháng tớ chỉ có 2 vạn thôi. Cậu nghĩ tiền là giấy sao, 10 vạn đó, chứ không phải 10 đồng đâu.” Cô hết lời để nói với Di Giai rồi, dù sao Lệ gia cũng chỉ là trung lưu, chắc do cũng có đôi chút hổ thẹn với khối thân thể này nên cho cô mỗi tháng 2 vạn xem như bồi thường mà thôi. Nhưng cái họ lấy được thì lại không đơn giản như vậy, cái này có khác nào thả con tép bắt con tôm. Số tiền này mà không tận dụng cho thoải mái thì có phải cô quá khờ rồi không?
Lúc nghe cô nói tiền tiêu vặt mỗi tháng chỉ có 2 vạn thì Di Giai đưa ngón tay cái lên với cô bảo
“Quá lợi hại, thế mà cậu có thể giơ bảng hô giá 200 vạn, đủ gan dạ, nếu lúc đó Lệ Nhã Tịnh đổi ý không mua thì sao?”
“Với số tiền đó, chị ta chắc chắc sẽ mua” Nói rồi cô lại nổi hứng trêu chọc Di Giai
“À, mà nếu chị ta không cần nữa thì cậu có quà tặng mẹ của Diệp Cảnh Quân, càng tốt mà”
Di Giai trợn mắt nói “Cậu có giết chết mình cũng không đào ra nổi 100 vạn chứ nói gì đến 200 vạn”
Lúc này người chủ trì buổi đấu giá hô “630 vạn lần hai” làm cô không kịp trả lời Giai Di mà vội đưa bảng lên nói
“650 vạn” Lúc này không chỉ Di Giai cùng Kha Nguyệt giật mình mà Lệ Nhã Tịnh cũng quay sang nhìn cô đầy khó hiểu, cả hai anh em Phạn Giai Triết cũng thế. Thật sự thì không phải bất kì người nào có linh lực đều có thể biết được bên trong khối đá thô này có ngọc quý, nếu không thì tất cả mọi người trên thế giới đều sẽ theo đạo sĩ học về linh lực rồi, cần gì phải tân tân khổ khổ kiếm tiền chứ.
Cô cũng chỉ là trong lúc vô tình biết được linh lực của bản thân khá đặt biệt, không chỉ có thể xem tiền kiếp của người khác mà còn có thể cảm nhận được bên trong những khối đá thô có tồn tại những loại ngọc chứa linh khí hay không, nếu chỉ là ngọc bình thường không có tia linh khí nào thì cô cũng sẽ không cảm nhận được.