Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không nói đến Trịnh Tuân hiện đang là Trạng Nguyên, nhà bình thường
có mấy nam nhân chịu vào trong bếp.
Hoàng thị nói: “Trạng Nguyên gia đúng thật yêu thương thê tử, không
phải nói chứ ta đã đỡ đẻ cho nhiều nhà rồi nhưng vẫn chưa thấy ai giống
Trạng Nguyên ngài.”
Lại quay sang Bàng Lục Nhi đang nằm trên giường nói: “Phu nhân đã vỡ
nước ối rồi, tuy là không đau nhưng không thể xuống giường đi lại, tử
cung một lúc nữa mới mở, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, tránh cho
đuối sức.”
Lục Nhi làm sao ngủ được, bụng nàng cách một lúc lại đau quặn thắt
từng cơn, nhưng nàng có thể chịu đựng được.
Chỉ nhắm mắt nằm đó, nàng nói với Trịnh Tuân: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Nói chung là, chốc nữa sinh con rồi hắn không thể ở lại canh giữ.
Trịnh Tuân không đi, hắn giúp nàng vuốt lại chăn đệm.
Miệng Hoàng thị hay nói linh tinh nhưng lại dày dạn kinh nghiệm, tính
toán rất chuẩn, Lục Nhi đến nửa đêm mới bắt đầu chuyển dạ.
Lục Nhi khom người nằm trên giường, đau đến mức sắc mặt trở nên
trắng bệch, hai bên thái dương thấm ướt mồ hôi, nàng cắn chặt vào áo
mà thấp giọng nức nở, không nghe rõ là gì.
“Lục Nhi.” Trịnh Tuân gọi nàng.
Lục Nhi làm gì còn tâm trạng nghe ai nói gì.
Hoàng thị hô lớn: “Trạng Nguyên gia, ngài đừng ở đây vướng víu nữa,
mau xuống bếp chuẩn bị nước ấm đi, sắp sinh rồi.”
Trịnh Tuân xuống bếp đun hai nồi nước ấm.
Mẫu thân Lục Nhi sinh được sáu người con, tuy không thể nuôi lớn
nhưng lúc sinh mọi việc đều thuận lợi.
Nàng giống mẫu thân, sinh cũng rất nhanh, từ lúc bắt đầu đau đớn cho
đến khi sinh chỉ mất hai canh giờ, vừa lúc trời hừng sáng.
Trịnh Tuân đứng đợi ở trong viện, cơn gió mát lạnh thổi đến, hắn chợt
nghe trong phòng truyền đến tiếng khóc của trẻ con.
Ngay sau đó, Hoàng thị ở bên trong ngẩng đầu nói vọng ra: “Trạng
Nguyên gia, ngài yên tâm, chúc mừng Trạng Nguyên gia, phu nhân sinh
được tiểu Văn Khúc Tinh! Mẫu tử đều bình an!”
Trịnh Tuân nhìn sắc trời phía đông đã ửng hồng, liền thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Tuân vào trong phòng.
Hoàng thị thu mọi thứ dọn phòng, Lục Nhi nằm ở trên giường, đầu nằm
nghiêng. Đứa trẻ nàng vừa sinh ra, Hoàng thị lau sạch sẽ rồi dùng tã lót
bọc lại.
“Phu nhân không sao, chỉ là mệt quá nên ngủ rồi.” Hoàng thị thấy ánh
mắt hắn, vội nói.
Hoàng thị đưa hài tử cho hắn nhìn: “Trạng Nguyên gia, ngài nhìn xem,
công tử rất xinh đẹp, lớn lên nhất định sẽ giống ngài, tóc cũng nhiều. Ta
đã bồng trên tay trên dưới một trăm hài tử, chưa thấy đứa trẻ nào sinh ra
lại đẹp đến vậy, ngài nhìn cái miệng nó này…”
Trịnh Tuân tay chân lóng ngóng tiếp nhận hài tử, hắn chăm chú nhìn tiểu
gia hỏa này một lát, tóc quả thật như Hoàng thị nói, lớn lên sẽ không tồi,
nhưng làn da nhăn nheo này…Xinh đẹp hay không chưa nói tới, nhìn
mãi mà vẫn chưa thấy nó giống ai.
Tâm tình hắn có chút phức tạp.
Trong mộng kia hắn cũng có hài tử, nhưng đều là những đứa trẻ lớn đến
năm sáu tuổi hắn nhận ở “Bệnh Phường” về, nhập vào gia phả, để tôi tớ
trong nhà hầu hạ, nhiều lắm mỗi tháng hắn sẽ hỏi đến việc học của bọn
chúng.
Nhưng đứa trẻ này không giống vậy, nó là cốt nhục của hắn và Lục Nhi.
Trong mộng kia, sau khi Lục Nhi chết hắn thủ tang ba năm, cũng không
phải là không có ý định cưới xin. Tả thượng thư hứa gả thứ nữ cho hắn.
Việc này chưa công khai thì hắn đã bị Hi Hòa Đế triệu qua, Hi Hòa Đế đi
trước một bước để hắn ra ngoài thành làm việc, Tả Thượng thư kia lại là
người của Lưu Thừa tướng.
Lưu Thừa Tướng là người tiên đế giữ lại, sớm hay muộn cũng ở phe đối
lập.
Trịnh Tuân hiểu ý tứ hoàng đế, một mình rời đến huyện khác, từ đầu đến
cuối hắn chỉ đi một mình.
Trong huyện kia, hắn tạm thời làm chủ. Ngô cử nhân ở đó có nữ nhi độ
tuổi cập kê, Trịnh Tuân đã hai mươi mấy, cùng hàng với hắn, nữ nhi qua
vài năm nữa có thể đến làm mai.
Ngô Cử nhân thấy hắn có ý buông lỏng, vội tìm cơ hội cho hai người gặp
mặt. Hắn nhìn qua tiểu cô nương kia chỉ thấy có chút quen mắt, rất hợp
với ý hắn.
Hắn vừa mới có ý nghĩ đó, ban đêm liền mơ thấy người xưa.
Nữ nhân thân thể mềm mại đứng ở cây cổ thụ ngẩng đầu nhìn hắn:
“Trịnh Tuân, có phải ngươi muốn rước dâu?”
Tóc nàng cột lỏng lẻo, mặt mày nhăn nhó. Trịnh Tuân lúc này mới phát
hiện, tiểu thư Ngô gia kia chẳng phải có vài phần giống nàng sao?
Giống Bàng Lục Nhi của làng Đại Trại
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");