Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những cái tình ái kia, Lục Nhi làm sao hiểu được, tâm tư nàng đơn giản,
chỉ nghĩ là có thể sống tốt qua ngày, chăm lo trước sau, có trượng phu
làm ấm giường là được.
Trịnh Tuân đương nhiên không giống nàng.
Trong quá khứ, thời gian vui vẻ nhất của nàng là ở bên cạnh Trịnh Tuân
cùng chăm vườn. Trịnh Tuân cái gì cũng đều biết, hắn lại cao hơn nàng,
khi lúa chín, hắn sẽ dắt nàng lên núi hái cây trái.
Nhưng những điều này có là gì, nàng đã không còn bận tâm đến nữa, có
một số việc phức tạp quá nàng lại không muốn nghĩ nhiều.
Trịnh Tuân nhìn Bàng Lục Nhi: “Lục Nhi, ở trong mộng, sau khi nàng
qua đời ta không cưới ai cả.”
Lục Nhi ngỡ ngàng, hỏi ngược lại: “Hả? Vì sao?”
Thời nay, người ta không câu nệ chuyện quả phụ hay góa vợ tái giá. Nói
ra thì có vẻ khó nghe, nếu không phải nàng tự mình trải qua những điều
tồi tệ này, thì giả sử Trịnh Tuân có mất, nàng cũng không vì hắn mà thủ
cả đời.
Cho nên lời của Trịnh Tuân làm Lục Nhi ngơ ngẩn.
Vì cái gì?
Là vì nàng sao? Cũng không hoàn toàn như vậy, trong mộng hắn cũng đã
có ý tìm một thê tử khác, lần đầu là vì tâm tư của Hi Hòa đế, vả lại hắn
cũng không muốn cưới nữ tử của cao môn quyền thế.
Sau này, hắn gặp được tiểu cô nương của Ngô gia, hắn hoàn toàn dập tắt
tư tưởng kia, cũng là vì nàng.
Trịnh Tuân thở dài, nếu mà buông tay nữ nhân này hắn sợ là cả đời này
hắn sẽ sống không yên. Nhưng nếu ngày đó không ký công văn, hắn vẫn
là người ở rể của Bàng gia, đây không phải là mong muốn của hắn.
Thần sắc Trịnh Tuân phức tạp nhìn Lục Nhi: “Lục Nhi, bất luận thế nào
ta cũng chỉ muốn chăn ấm nệm êm với một mình nàng thôi.”
Lục Nhi nhìn chữ khắc trên bia mộ mà không nói lời nào. Chữ kia là khi
Bàng lão gia qua đời, nàng hợp táng ông chung với mẫu thân, Trịnh
Tuân viết chữ, thợ thủ công khắc theo.
Trịnh Tuân sớm đã cho phu xe về trước.
Lúc trở về hắn ngồi cùng xe với Lục Nhi, Nguyên Nhi uống sữa không
lâu tã lại ướt đẫm. Lúc trước Lục Nhi có Trương thẩm giúp đỡ chăm sóc
nó, hiện giờ nàng làm không quen, Trịnh Tuân bắt tay vào giúp nàng.
Tiểu gia hỏa không phối hợp, sắp vào đông mà sau khi thay tã, mặc lại
quần áo cho nó thì giữa trán hai người đã đổ mồ hôi.
Lục Nhi cảm thấy buồn cười: “Chăm sóc tên tiểu tử này còn mệt hơn
nuôi mười con heo con.”
Trịnh Tuân cũng nhìn nàng cười, hắn phá lệ trêu ghẹo nàng: “Không phải
nàng còn chờ Nguyên Nhi cho nàng một chức cáo mệnh phu nhân sao,
mấy con heo kia có cho nàng được không?”
“Lục Nhi, đầu tháng sau ta phải đi rồi, hai người có đi với ta không?”
Trịnh Tuân đã ở trấn Tây Bình Nhạc năm tháng rồi, vốn hắn định rời đi
sớm, chỉ là lúc ấy bụng Lục Nhi đã lớn, sợ nàng chịu không nổi bôn ba.
Lục Nhi gật đầu: “Đi, nơi này ở lại cũng không có ý nghĩa gì, sau này
Nguyên Nhi còn bị người ta nói xấu nữa.”
Hắn giống trống khua chiêng là làm lễ tắm ba ngày cho Nguyên nhi như
vậy, nếu hai mẹ con nàng không đi theo, sợ rằng cả đời này của Nguyên
Nhi đều sống trong sự nghi ngờ của bọn người kia.
Nàng đi cùng Trịnh Tuân, thứ nhất trên người nàng có bạc, đủ để hai mẹ
con nàng sống cả đời, tìm một nơi khác làm lại cuộc đời. Thứ hai, nàng
chưa bao giờ ra khỏi huyện, lại mang theo Nguyên Nhi, cô nhi, quả phụ
một thân một mình đi đường không an toàn.
Nhưng nàng cũng không định sẽ đi cùng Trịnh Tuân lên kinh thành.
“Căn nhà ở làng Đại Trại kia nàng không cần lo lắng, ta đã nói chuyện
với Lí Chính, không ai dám chiếm của nàng đâu, còn về Kiều thị kia, sau
này bà ta sẽ lãnh những tội nghiệt bà ta gây ra.”
Buổi chiều về tới thị trấn, Trịnh Tuân trở về phòng trọ lấy đồ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");