Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba ngày sau, như Bạch Thanh Ẩn dự đoán, Trình Kỳ Uyên cùng phu nhân Quý Yên Nhã đến dân trạch nơi bọn họ đang ngụ tạm. Mặc dù là Bạch Thanh Ẩn đích thân ra cửa nghênh đón bọn họ, nhưng là Trịnh Kỳ Uyên cùng phu nhân căn bản không hề để ý đến hắn, vừa nhìn thấy nhi tử Trịnh Trường Tiếu, cả ba người liền đóng cửa mặc kệ Bạch Thanh Ẩn bên ngoài, ngồi ở trong phòng hàn huyên một trận.
Bạch Thanh Ẩn biết chuyện của bản thân mình cùng Bạch Ngưng Sương khiến cho hai vị trưởng bối phi thường khó chịu, cho nên cũng rất là thức thời ở gian ngoài kiên nhẫn chờ đợi, không có nửa câu oán hận.
Trong phòng, Trịnh Kỳ Uyên cùng phu nhân nhìn thấy Trường Tiếu vẫn bình an đứng trước mặt mình, không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đều ôm lấy nhi tử thật lâu không nói được lời nào.
“Nghe được tin tức ngươi chết thì, thực khiến cho hai chúng ta suýt nữa bị dọa chết, cũng may Bạch—— cái tên tiểu tử họ Bạch kia lập tức phái người đến cho chúng ta biết tin tức ngươi vẫn còn sống, bằng không phụ thân với mẫu thân ngươi, khụ… thật không biết nên làm cái gì bây giờ a.”
Đắm chìm trong vui sướng một lúc lâu, Trịnh Kỳ Uyên mới buông Trường Tiếu ra, cảm khái mà nhìn nhi tử ngoại trừ sắc mặt có hơi tái nhợt một chút, mặt khác thoạt nhìn đều không tệ lắm.
“Chuyện kia đã qua rồi đừng nhắc lại nữa, nhi tử còn sống khỏe mạnh là tốt rồi.” Quý Yên Nhã lúc ấy khổ sở mà khóc đến suýt nữa cả hai mắt đều mù, hiện tại nhìn thấy Trường Tiếu, tâm tình tựa như vừa mất đi rồi có lại, giống như vẫn sợ hãi lại không thấy được Trường Tiếu nữa, cứ mãi cầm tay Trường Tiếu không buông.
“Hảo, hảo, không đề cập, không dệ cập tới nữa. Lại đây hài tử, để cho phụ thân nhìn, hảo hảo mà nhìn.”
Trường Tiếu ngoan ngoãn đứng để phụ thân tỉ mỉ nhìn mình, còn thường thường lộ ra nụ cười, chọc cho phụ mẫu cũng bất giác cười theo.
“Hài tử này, vẫn là tinh nghịch như vậy.”
Quý Yên Nhã cười, nhịn không được điểm điểm trán Trường Tiếu.
Trường Tiếu nhe răng cười, tiếp đó lại hỏi vấn đề mà nãy giờ y vẫn thắc mắc.
“Phải rồi, phụ thân, mẫu thân, Sương tỷ tại sao không đến?”
Lời của y khiến chi hai vị trưởng giả nhất thời đọng kết tươi cười, lại nhìn nhau, cuối cùng Trịnh Kỳ Uyên mới bất đắc dĩ thở dài, nói “Ai, Sương tỷ của ngươi… đã xuất gia làm ni!”
“Cái gì?” Trường Tiếu khiếp sợ nhìn phụ mẫu “Ngưng Sương tỷ xuất gia, làm sao lại như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Kỳ Uyên lại thở dài một tiếng “Lúc trước Sương nhi để ngươi quay về Tô Châu, lại không nghĩ đến khiến ngươi gặp tai họa bất ngờ như vậy, Sương nhi đem hết thảy tội lỗi đều quy cho bản thân, nhất thời nghĩ không xong, liền quy y Phật môn, xuống tóc xuất gia.”
“Tại sao lại như vậy?” Tường Tiếu nhất thời luống cuống tay chân, nói năng cũng trở nên lộn “Chuyện này hoàn toàn không thể trách Sương tỷ a, thế sự khó liệu, ai có thể lường trước sẽ xảy ra chuyện gì đâu? Hơn nữa, nhi tử không phải đã không có chuyện gì hay sao? Có nói cho Sương tỷ chưa? Để nàng trở lại a!”
“Thật ra, chúng ta khi vừa nhận được tin tức liền lập tức phái người thông tri Sương nhi, chỉ là…” Quý Yên Nhã nóid dến đây, liền bất giác rơi nước mắt “Chỉ là Sương nhi vẫn không chịu trở về, còn phái người giao cho chúng ta ba phong thư, một phong là cho chúng ta, một phong đưa cho ngươi, phong còn lại, là cho Bạch Thanh Ẩn.”
Trịnh Kỳ Uyên nhân lúc thê tử nói, từ y tụ rút ra ba phong thư, cầm lấy phong thư viết tên Trường Tiếu giao cho y.
“Phong thư viết cho chúng ta… Sương nhi bảo rằng cô phụ chúng ta dưỡng dục chi ân là bất hiếu của nàng, nàng nguyện ý kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp chúng ta…” Trịnh Kỳ Uyên nói đến đây thì, thê tử bên cạnh yên lặng lau lệ, nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Trường Tiếu, lại tiếp tục nói “Sương nhi bảo, rời đi trần thế đi vào Phật môn rồi, nàng hiểu ra được rất nhiều, cũng cảm thấy cuộc sống như vậy mới hợp với chính mình, bảo chúng ta không cần lo lắng, nàng sẽ mỗi ngày kiền thành vì chúng ta cầu phúc, nguyện chúng ta đều hạnh phúc an khang.”
Trường Tiếu vẫn đợi phụ thân nói cho hết lời, mới vội vã mở ra phong thư trên tay, nội dung thư rất ngắn, chỉ có mấy hàng tự.
Thư viết :
Trường Tiếu, không cần mãi câu nệ chuyện đã qua, tỷ tỷ hi vọng đệ có thể buông xuống hết thảy để chú ý đến người bên cạnh mình. Đệ không cần lo lắng cho tỷ, hiện tại tỷ sống rất khá.. Mỗi ngày tỷ đều sẽ vì đệ cầu khẩn Phật tổ, để đệ có thể thực sự luôn mãi cười.
Tỷ tỷ Ngưng Sương lưu.
Trường Tiếu xem xong thư, yên lặng xuống y tử bên cạnh.
Trịnh Kỳ Uyên cùng Quý Yên Nhã cũng song song ngồi xuống, Trịnh Kỳ Uyên nhìn nhi tử mình, trước thử đoán tâm tình của nhi tử mình một phen, rồi mới hỏi “Hài tử, trong thư tỷ tỷ nói với ngươi cái gì?”
Trường Tiếu không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa phong thư trong tay giao cho phụ thân. Khi Trịnh Kỳ Uyên cùng Quý Yên Nhã xem xong nội dung trong thư rồi, cả hai lại nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập thần tình khiến cho người khác cảm thấy khó hiểu.
“Trường Tiếu, ngươi cùng Bạch Thanh Ẩn…”
Trịnh Kỳ Uyên do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được, cẩn thận mở lời hỏi Trường Tiếu.
“Hài nhi cùng Bạch đại ca, làm sao?” Trường Tiếu mê mang nhìn phụ mẫu đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình.
“Ngươi họi hắn Bạch đại ca/” Quý Yên Nhã nhíu mày liễu.
“Phải a, huynh ấy bảo hài nhi gọi như vậy, có chuyện gì sao?”
Trịnh Kỳ Uyên cùng Quý Yên Nhã đồng thời lâm vào trầm mặc, cuối cùng vẫn là Trịnh Kỳ Uyên mở lời trước “Trường Tiếu, ngươi rốt cuộc với Bạch Thanh Ẩn là dạng gì tâm tình. Thành thật nói cho phụ thân cùng mẫu thân biết, chúng ta không trách ngươi.”
“Tâm tình như thế nào?” Trường Tiếu khó hiểu nghiêng nghiêng đầu “Phụ thân, mẫu thân, tại sao hai người lại hỏi như thế?”
“Khụ…” Trịnh Kỳ Uyên ho khan một tiếng, cẩn thận hỏi “Cái kia, hài tử, ngươi trả lời phụ thân, ngươi cùng Bạch Thanh Ẩn khi còn ở kinh thành đã xảy ra chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện gì?” Trường Tiếu đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó thành thật lắc đầu “Hài nhi không nhớ rõ.”
“Cái gì?” Hai vị trưởng giả đều bất giác kinh hô “Ngươi không nhớ rõ?”
“Phải a.” Trường Tiếu gật gật đầu “Sau khi tỉnh lại, hài nhi không nhớ rõ Bạch đại ca cùng với những chuyện đã phát sinh khi còn ở kinh thành, những thứ khác vẫn còn nhớ rõ ràng. Làm sao vậy, phụ thân, mẫu thân?”
Trường Tiếu mở to hai mắt, hoang mang nhìn phụ mẫu, Trình Kỳ Uyên cùng Quý Yên nhã nhìn nhau, không nói gì.
Từ ánh mắt trong suốt của Trường Tiếu, bọn họ có thể nhìn một cái liền nhận ra hài tử của mình không có nói dối, nhưng là Trường Tiếu quên đi lại đúng lúc chính là chuyện tình bọn họ muốn biết. Ngưng Sương đã xuất gia, bọn họ không tiện đến hỏi, nguyên vốn tưởng rằng Trường Tiếu sẽ nói ra hết thảy, nhưng bây giờ Trường Tiếu lại mất trí nhớ.
“Vì cái gì lại quên đi?”
Trịnh Kỳ Uyên thì thào tự hỏi, thanh âm không nhỏ, Trường Tiếu đều tự tự không sót lọt vào tai, y trả lời “Bạch đại ca bảo, có lẽ là bởi vì trí nhớ này rất thống khổ, cho nên hài nhi mới lựa chọn quên đi. Huynh ấy bảo quên đi cũng tốt, cho dù cái gì cũng không nhớ rõ, Trường Tiếu vẫn là Trường Tiếu.”
Lời nói của Trường Tiếu khiến cho ánh mắt Trịnh Kỳ Uyên thoáng chốc trầm xuống, tự lâm vào trầm tư, Quý Yên Nhã liếc mắt nhìn trượng phu, biết trượng phu mình trong lòng vẫn đang một mực trách cứ Bạch Thanh Ẩn dễ dàng như thế vứt bỏ nữ nhi của mình lại còn hồ loạn nói cái gì yêu thương nhi tử của bọn họ, liền đưa tay nhẹ nhàng vỗ về tay của Trường Tiếu vẫn không rõ ràng mọi chuyện, để y không cần phải để ý.
Quý Yên Nhã có ý tưởng, nàng cảm thấy nhi tử mình quên cũng tốt, nếu quả thực kia là thống khổ, sẽ chỉ để lại cho nhi tử nàng bóng ma khó quên, nói như thế nào cũng là nhi tử của mình, nàng chỉ hi vọng Trường Tiếu vĩnh viễn khoái hoạt. Nhưng nếu Trịnh Kỳ Uyên bất chấp tất cả cũng muốn hỏi cho ra rõ ràng thì, nàng cũng sẽ không phản đối. Bởi vì như vậy, ít nhất cũng có thể biết đoạn thời gian ở kinh thành, giữa ba người Ngưng Sương, Trường Tiếu và Bạch Thanh Ẩn rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, khiến cho một kẻ thì xuất gia, một kẻ suýt nữa gặp chuyện không may, một kẻ thoạt nhìn cũng là một thân cô độc.
“Quên đi!” trầm mặc một trận, Trịnh Kỳ Uyên đột nhiên thở dài lên tiếng “Đã quên rồi thì quên đi, có một số việc quên rồi vẫn tốt hơn so với nhớ đến.”
Đúng vậy, Trường Tiếu xem ra là tự mình muốn quên đi những chuyện đã phát sinh ở kinh thành, nguyên bản vẫn còn lo lắng đắn đo không biết nhi tử mình có phải là ôm ấp cảm tình với Bạch Thanh Ẩn không, hiện tại Trường Tiếu lại không nhớ rõ, chẳng phải chính hợp ý mình sao?
Đúng vậy, quên đi so với nhớ tốt hơn nhiều, ít nhất mình không cần lo lắng nhi tử có thể sẽ cùng bỏ trốn với tên nam nhân phụ lòng nữ nhi kia!
“Phụ thân, rốt cuộc là có chuyện gì a?” Trường Tiếu thấy phụ mẫu đều là biểu tình nghiêm túc, cũng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.
“Ta cùng mẫu thân ngươi chính là vì không biết cho nên mới muốn hỏi. Nhưng hiện tại nếu như ngươi đều đã quên, thôi đi vậy, coi như nó chưa từng phát sinh quá, chúng ta cũng không cần lại nhắc đến.”
“Nga.”
Phụ thân một bộ đề tài đến đây liền chấm dứt, Trường Tiếu cũng liền không hỏi nhiều thêm nữa, liền gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
Đề tài tới đây, Trịnh Kỳ Uyên bèn dứng lên, đối với bọn họ nói “Thời gian không còn sớm, chúng ta rời đi nơi này đi. Trước khi đến đây, phụ thân đã phái người ở nơi khác tiểu trấn tìm khách ***, đêm nay chúng ta đến đó ngụ một đêm, sáng mai liền lên đường về Tô Châu.”
“Phụ thân, vì sao không ở lại nơi này?”
Trường Tiếu đứng dậy, hoảng hốt nhìn phụ thân.
Trịnh Trường Tiếu hừ lạnh một tiếng “Ta không muốn cùng tên phụ lòng hán nào đó ở dưới một mái nhà.”
“Phụ lòng hán?”
“Bạch Thanh Ẩn hưu tỷ tỷ ngươi!”
“Hài nhi biết a, huynh ấy từng nói với hài nhi. Huynh ấy bảo sở dĩ thú tỷ tỷ là bởi vì hiểu lầm, nếu như không yêu đối phương, miễn cưỡng cùng một chỗ không thể nào có hạnh phúc.”
“Ngươi không cần vì kẻ như thế nói thay!”
Thấy Trường Tiếu nói như thế, Trịnh Kỳ Uyên tức giận đến một chưỡng vỗ mạnh lên bàn, dọa Trường Tiếu nhảy dựng, cũng khiến cho thê tử vội vàng đứng dậy vuốt vuốt lưng trượng phu, để cho trượng phu mình nguôi cơn tức giận.
“Tướng công, đừng phát hỏa lớn như vậy. Sương nhi cũng không trách hắn, hơn nữa hắn lại cứu Trường Tiếu, nói như thế nào cũng là ân nhân có ơn với Trịnh gia chúng ta a.”
“Phu nhân cũng nói thay cho tên kia!?” Trịnh Kỳ Uyên nhìn thê tử thổi râu trừng mắt.
Quý Yên Nhã nhẹ nhàng hít một hơi, giống như có sở ngộ mà nói “Chuyện tình cảm, vốn dĩ không thể miễn cưỡng.”
Trịnh Kỳ Uyên vừa nghe, không biết nhớ tới cái gì, cơn tức cũng dần dần tiêu đi.
Vốn trước đây, Quý Yên Nhã vốn là đại tiểu thư được sủng ái nhất của một nhà đại quan, tuy rằng cùng Trịnh Kỳ Uyên yêu nhau, nhưng lão trượng nhân lại ngại Trịnh Kỳ Uyên là thương nhân, địa vị quá thấp, chính cái gọi là công – nông – binh – học – thương (1), thương nhân xếp ở cuối cùng, cho dù Trịnh Kỳ Uyên có tiền đi nữa, cũng là bị kẻ làm quan khinh thường.
Trịnh Kỳ Uyên vài lần cầu thân bị cự tuyệt, phụ thân của hắn cũng từng buộc hắn thú người khác, nhưng hắn chết sống không thuận theo, bảo rằng phi khanh bất thú. Những lời này không biết làm sao lại rơi vào tai Quý Yên Nhã, cảm giác được sự si tình của hắn, cũng đáp lại ái mộ không thôi, Quý Yên Nhã cuối cùng lấy tuyệt thực bức bách vị phụ thân ngoan cố không thể không nhận Trịnh Kỳ Uyên làm nữ tế.
Dù sao là người từng trải, nhớ tới đoạn chuyện cũ này, Trịnh Kỳ Uyên rốt cuộc cũng không nói thêm lời nào nữa, lắc đầu thở dài, sau đó hướng về phía cửa bước đi, bỏ lại lời nghiêm khắc đối với Trường Tiếu vẫn đứng đó bất động “Mau đi theo, mặc kệ như thế nào, hôm nay nhất định phải đi cùng phụ thân.”
Trường Tiếu bĩu mỗi, bất mãn dậm chân, vốn muốn kháng nghĩ, nhưng vì ánh mắt cầu khẩn của mẫu thân, liền không còn cách nào khác, chỉ đành cúi đầu sụp vai, kéo cước bộ đến gần phụ thân, ba người cùng nhau đi ra gian ngoài.
Bước ngang đại đường thì, bắt gặp Bạch Thanh Ẩn. Hắn nhìn thấy cả ba người bọn họ, lập tức tiến lên chào đón, hỏi bọn họ muốn đi nơi nào. Trường Tiếu muốn trả lời, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm khắc của phụ thân ngăn lài.
Trường Tiếu bất đắc dĩ, chỉ có thể bĩu môi lui ra sau.
“Phu nhân, mang Trường Tiếu ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với tiểu tử này.” liếc mắt nhìn thê tử một cái, Trịnh Kỳ Uyên dặn dò.
“Tướng công…” nghe thấy thế, trên mặt Quý Yên Nhãn hiện lên một tia bất an.
“Ta cũng không phải tiểu hài tử, tự có chừng mực.” Trịnh Kỳ Uyên phất tay, ý bảo bọn họ lập tức di.
Quý Yên Nhã liéc mắt một cái nhìn Bạch Thanh Ẩn vẫn luôn đặt tầm mắt dõi theo Trường Tiếu, sau đó cứng rắn lôi kéo hài tử rời đi, chỉ là trong lúc rời đi, Trường Tiếu vẫn quay đầu lại nhìn mãi Bạch Thanh Ẩn, bắt gặp phụ thân không trông thấy mình, liền đối với Bạch Thanh Ẩn làm mặt quỷ.
Không khí vốn dĩ nghiêm túc, Bạch Thanh Ẩn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý mà nghe nghiêm khắc trách phạt, nhưng liếc mắt một cái bắt gặp bộ dáng làm mặt quỷ của Trịnh Trường Tiếu, liền không muốn cười cũng không được, suýt chút nữa liền không để ý mà phá lên cười
Nhìn thấy Trường Tiếu như vậy, trong lòng hắn an tâm không ít, có lẽ sự tình không nghiêm trọng đến mức như hắn tưởng.
Đợi đến khi Trường Tiếu cùng mẫu thân hoàn toàn rời khỏi, Trịnh Kỳ Uyên mới rút phong thư mà Ngưng Sương muốn giao cho Bạch Thanh Ẩn từ trong y tụ ra. Vốn dĩ vứt bỏ cũng không muốn đưa cho hắn, nhưng lại nghĩ đến Ngưng Sương đã xuất gia, nàng lưu lại thư, có lẽ là có cái gì trọng yếu muốn nói, Trịnh Kỳ Uyên cũng không nhẫn tâm phá hủy mong đợi của nữ nhi, đem phong thư giao cho Bạch Thanh Ẩn.
“Đây là thư Sương nhi đưa cho ngươi. Không biết ngươi đã nghe nói hay chưa, Sương nhi đã muốn xuống tóc xuất gia.”
“Cái gì, Ngưng Sương nàng?” Bạch Thanh Ẩn cả kinh, vội vàng tiếp nhận thư.
“Lời ta muốn nói không nhiều lắm, nếu Ngưng Sương không trách ngươi, hơn nữa ngươi lại cứu Trường Tiếu, cứ coi như chuyện ngươi cùng Ngưng Sương vẫn chưa từng phát sinh qua. Nhưng là, từ nay trở về sau, ngươi không được phép xuất hiện trước mặt chúng ta cùng Trướng Tiếu. Bằng không, đừng trách ta vô tình vô nghĩa!”
Trịnh Kỳ Uyên nói xong lời này, phất tay áo rời đi.
Bạch Thanh Ẩn ánh mắt tối sầm nhìn Trịnh Kỳ Uyên rời đi rồi, mới mở ra phong thư trong tay, đập vào mắt hắn trước hết, là phong hưu thư mà hắn từng phái người giao cho Ngưng Sương.
Trên hưu thư đã viết tên của Ngưng Sương, còn có thủ ấn… Nhìn những thứ mà hắn trước đẫy đã từng mong muốn biết bao nhiêu, vậy mà giờ phút này trong lòng lại hoàn toàn không chút vui sướng nào, có chăng chỉ là chua xót cùng áy náy tràn ngập.
Nhìn nội dung thì, thư viết :
Nếu chàng thật lòng yêu Trường Tiếu, vậy hãy toàn tâm toàn ý mà bảo hộ đệ ấy. Nhưng là, không cần lại làm ra những chuyện thương tổn đệ ấy. Dù sao, lúc đệ ấy bị thương tổn thì, người đau khổ nhất không phải chàng sao?
Thiếp từng yêu chàng, đúng vậy, là từng… ngay một khắc kia chàng cắt tóc, cũng cắt đi tình của thiếp dành cho chàng… Hiện tại ngẫm lại, không phải cảm giác là chàng nhẫn tâm, mà là cảm giác chàng làm rất đúng. Khoái đao trảm loạn ma (2), chàng chặt đứt hết thảy trông mong của thiếp với chàng, khiến thiếp cuối cùng chết tâm. Có một lần thiếp đi cầu sâm, quẻ sâm bảo đời này thiếp nhất định với chàng vô duyên, nếu là cưỡng cầu tất sẽ gặp tai họa. Chuyện của Trường Tiếu khiến cho thiếp hiểu được, quẻ sâm kia nói không sai chút nào. Xuất gia là vì thiếp cho rằng đó là lựa chọn thích hợp với mình nhất, chàng không cần áy náy, hãy hảo hảo mà sống, hảo hảo mà đối đãi với những người bên cạnh chàng, vậy là được rồi.
Chấp bút.
Ngưng Sương.
Xem xong thư, Bạch Thanh Ẩn tay vẫn luôn run rẩy, cuối cùng hắn tựa vào tường, nhắm lại hai mắt không dám nhớ lại nữa.
Vô luận như thế nào, hắn đều phụ một cô nương vừa đáng kính trọng lại vừa đáng thương, bất luận như thế nào, Ngưng Sương, đều là tiếc nuối lớn nhất đời này của hắn.
_______________________
(1) Ngày xưa, dưới xã hội phong kiến thì người ta xếp địa vị của thương nhân rất thấp, hầu như luôn luôn là ở tầng chót, cho nên đa phần các nhà quyền quý thích gả nhi nữ cho các tầng lớp cao hơn, miễn không phải là thương. Công (giai cấp công nhân, thợ thuyền, lao động) Nông (nông dân) Binh (binh lính) Học (học trò, tóm lại là tầng lớp nho sĩ) Thương (thương nhân)
(2) Khoái đao trảm loạn ma : một đao dứt khoát chặt đứt hết thảy mọi thứ