Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mắt thấy sắp đụng, phản ứng rất nhanh Miêu Lan bật người nhấn ga, chuyển tay lái, miễn cưỡng xoay tròn 90°, ở thời khác chỉ mành treo chuông chệch khỏi đường xe của Vu Diêu.
Chiếc xe thắng gấp của Vu Diêu kéo ra mấy mét xa mới ngừng, lưu lại bốn vết săm sâu trên cỏ.
Huyền Huyễn sờ phần đầu bị đụng trúng, cười khổ: "Sớm biết cũng đừng dọa Vu Diêu, suýt nữa xảy ra tai nạn, ai, thật là chuốc khổ!"
Nguyệt Vũ cũng tránh không được bị đụng u cái ót, anh một tay xoa chỗ bị đụng, một tay khác xoa cho Huyền Huyễn.
"Miêu Lan, ông đi xem Vu Diêu ổn không?" Nguyệt Vũ không muốn sóng này chưa lặng, sóng kia lại dậy.
Miêu Lan ứng tiếng, vừa mở cửa xe, Vu Diêu phía trước đã che đầu lết xuống.
"Các vị không sao chứ?" Vu Diêu lo lắng, dù sao là lỗi của anh, anh không nói cho bọn họ ở đây có Cửu Cung Bát Quái, vốn tính đè lại khí thế của bọn họ, hiệu quả thì có, thế nhưng dọa phải là mình, anh tuy không thích người của Miêu gia, thế nhưng nếu hai anh em Miêu gia vì mình mà xảy ra ngoài ý muốn, Miêu gia tuyệt đối không bỏ qua, một Miêu Mộ Linh đã khiến bọn họ thả cũng không được, không thả cũng không xong, lại thêm Miêu Mộ Thanh và Miêu Mộ Vũ, thù với Miêu gia sẽ kết lớn.
Huyền Huyễn nhìn thoáng máu tươi chảy từ giữa tay Vu Diêu, "Anh bị thương, trước xử lý đi."
Vu Diêu tùy ý mà lau trán, không hề để ý, "Không quan trọng."
Huyền Huyễn thoáng nhăn mày, kiên trì nói: "Đi xử lý đi."
Đối Vu Diêu, Huyền Huyễn không thể nói rõ là cảm giác gì, cậu chỉ nhìn không quen thái độ "không sao cả, không chết được" của anh, kỳ quái, mình lúc nào quan tâm người xa lạ như vậy? Cậu nghĩ mãi không ra.
Nguyệt Vũ lấy hòm thuốc trên xe đưa cho Miêu Lan, tỏ ý ông băng bó cho Vu Diêu.
Người ta bày tỏ hảo ý, lãnh đạm cự tuyệt có vẻ rất bất cận nhân tình, tuy Miêu Mộ Linh giết Đại tế ti, thế nhưng trước khi Miêu gia lên tiếng, Vu Diêu cũng không muốn gây thù, nhất là Miêu gia thế lực hùng cứ lĩnh vực y học các nơi trên thế giới.
Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể nói cảm ơn nhận Miêu Lan băng bó.
Người của Miêu gia bất luận cấp bậc đều tinh thông y thuật, chỉ là biết chuyện này cực kỳ ít ỏi.
Miêu Lan là đại quản gia của Miêu gia, y thuật và cổ thuật nhất lưu, Vu Diêu không biết ông bôi gì lên trán, anh chỉ thấy sau một hồi mát dịu, máu ngừng, đau cũng tan đi bảy tám phần.
Anh không khỏi bội phục, Miêu gia nổi danh là bản lĩnh thật.
Thừa dịp Miêu Lan thay Vu Diêu xử lý vết thương, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ xuống xe, nhân cơ hội quan sát sơn cốc bốn mặt núi vây.
Rất đơn điệu, đưa mắt nhìn qua, chỉ có cỏ dại mọc đầy, không tiếng chim, không mùi hoa, càng không có bóng người.
Nguyệt Vũ ghé vào tai Huyền Huyễn nói: "Tiểu Nguyệt, ở đây có cổ quái."
Huyền Huyễn gật đầu, ở đây không hề có khí tức sinh mệnh, nhìn như tử vong chi cốc.
"Còn bao lâu mới tới?" Huyền Huyễn hỏi Vu Diêu.
"Tới rồi."
Tới rồi? Trong mắt Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ hiện lên kinh ngạc, chỗ này trước không nói bóng người, nửa cái bóng quỷ cũng không có.
Thế nhưng Vu Diêu nói xong câu "tới rồi" đã không nói tiếp, nhìn thần sắc của anh, Huyền Huyễn cảm thấy anh hình như có ý làm khó bọn họ, có chút mùi vị nhìn bọn họ chê cười.
Cậu mỉa mai, muốn nhìn xiếc khỉ? Vậy khó lắm đấy, vì bọn họ không nguyện ý bị người vô duyên giễu cợt.
Cậu móc ra la bàn loay hoay một phen, nâng mi hỏi Nguyệt Vũ: "Anh tới hay tôi tới?"
Nguyệt Vũ mím môi cười, "Tôi tới đi."
"Cũng được, dùng xe Nhị ca anh."
"Đang có ý này."
Miêu Lan bên cạnh không hiểu mô tê gì, Vu Diêu lại biến sắc, bọn họ dĩ nhiên đã nhìn ra?
Âm thầm kinh hãi Vu Diêu lọt qua câu "dùng xe Nhị ca anh" của Huyền Huyễn.
Chìa khóa xe việt dã còn cắm, Vu Diêu vừa nãy xuống không rút ra, Nguyệt Vũ ngồi vào ghế lái, nhấn ga, lao thẳng về phía vách núi bên phải.
Nếu không phải tuyệt đối tín nhiệm Nguyệt Vũ, Miêu Lan hầu như không nhịn được hô lên.
Hành vi này thật không khác gì tự sát!
Miêu Lan không gọi, Vu Diêu lại sợ hãi, "Chỗ đó có người! Đừng đụng! Dừng xe!"