Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nửa đêm, Miêu Mộ Linh tỉnh, ánh trăng thanh lãnh xuyên qua cửa sổ, hình thành khoảng sáng trên đất.
Anh dụi mắt, kinh hỉ không thôi, mắt anh có thể thấy.
Ánh sáng trong phòng chập chờn, một kẻ đầy người là máu ngỡ ngàng đứng đó.
Là Vu Diêu!
Miêu Mộ Linh hết cả buồn ngủ, xoay người xuống giường chạy về phía Vu Diêu.
Vu Diêu tiềm thức lui lại, lưng dán tường, giơ cây chủy thủ còn nhỏ máu trên tay trước ngực, kinh khủng nhìn Miêu Mộ Linh từng bước tiếp cận.
"Đừng tới đây, cút ngay! Cút!" Vu Diêu như dã thú bị thương gào thét.
Miêu Mộ Linh dừng lại, thanh âm ôn nhu như nước: "Em không nhận ra anh sao?"
Vu Diêu nghi hoặc nhìn Miêu Mộ Linh, "Anh là ai?"
"Chính em nói, anh là anh trai em."
"Anh —— trai?" Vu Diêu thì thào lặp lại.
"Phải, anh trai." Chất giọng âm u của Miêu Mộ Linh mang một loại đầu độc như có như không, "Tiểu Diêu, buông chủy thủ xuống, tới chỗ anh, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Vu Diêu yên lặng nhìn Miêu Mộ Linh, tựa hồ xác định có thể tin không, rồi tiến lên một bước nhỏ, đột nhiên lui lại một bước lớn, "Anh không phải anh trai tôi, anh ấy không biết tôi ở đây, anh ấy không biết, không biết..."
Nói, đột nhiên anh bụm mặt thất thanh khóc nức nở, "Nếu anh ấy biết tôi ở đây, anh ấy sẽ tới cứu tôi, sẽ..."
Miêu Mộ Linh lại gần, trước nắm bàn tay Vu Diêu cầm chủy thủ, Vu Diêu phản ứng rất nhanh, trở tay một đao rạch lên cánh tay Miêu Mộ Linh, máu tươi tuôn ra, Miêu Mộ Linh mặt không đổi sắc, kiên định nắm chặt tay Vu Diêu, từng chữ nói: "Đưa anh chủy thủ, ngoan."
Vu Diêu giơ chủy thủ muốn đâm tiếp, bỗng nhiên chần chừ, ngây ngốc nhìn máu tươi trên tay anh.
"Đưa anh chủy thủ." Miêu Mộ Linh lặp lại.
Vu Diêu nhìn mắt anh, chậm rãi đặt chủy thủ vào tay anh.
"Ngoan." Miêu Mộ Linh hôn má Vu Diêu.
Vu Diêu co quắp một chút, mơ hồ gọi một tiếng: "Anh ơi."
"Anh đây."
Vu Diêu chôn đầu vào lòng anh, bỗng ngốc nghếch nói: "Em giết người, em chặt kẻ đó thành tám khối, tám khối đó nha, hai tay, hai đùi, một đầu, khúc giữa, vừa vặn tám khối."
Lời vốn cực kỳ huyết tinh, thế nhưng từ Vu Diêu nói ra lại có một loại tuyệt vọng điên cuồng không thể miêu tả.
Miêu Mộ Linh giật mình, bất động thanh sắc hỏi: "Em giết ai?"
"Không biết, em không biết, tối lắm, lạnh lắm, anh ơi, anh ở đâu, anh ở đâu?" Chỉ một thoáng an tĩnh, Vu Diêu đột nhiên thất kinh, Miêu Mộ Linh đứng trước mặt, lại như không thấy, tựa một con ong mật bay vào bình thủy tinh, rõ ràng trước mắt sáng ngời, thế nhưng không rõ, chạm không được lối ra duy nhất.
Miêu Mộ Linh ôm chặt anh, tính khiến anh an tĩnh, nhưng Vu Diêu như phát điên liều mạng giãy dụa, vừa rồi còn ỷ lại dựa vào lòng Miêu Mộ Linh, gọi Miêu Mộ Linh là anh, lúc này lại cho Miêu Mộ Linh là ma quỷ ngăn cản mình trốn thoát, là kẻ thù, xuống tay mạnh mà chuẩn.
Miêu Mộ Linh không muốn bị thương Vu Diêu, cứ thế, chỉ có thể chịu đòn, trên người rất nhanh treo màu.
Từ lúc Vu Diêu bước vào phạm vi Khôn Ốc, Nguyệt Vũ đã phát hiện, anh và Huyền Huyễn nhìn Vu Diêu như u linh vô thanh vô tức xuyên đường quá thất, quen thuộc sờ đến phòng Miêu Mộ Linh, mở cửa vào.
Trong cảm giác của Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn, Vu Diêu đang mộng du.
Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn vốn định tới xem, thế nhưng thấy vết máu uốn khúc trên đất, Huyền Huyễn có suy nghĩ khác, Vu Diêu một thân đầy máu, như vừa giết người, nếu dựa theo lời Miêu Mộ Linh, Đại tế ti là Vu Diêu giết, vậy lúc này Vu Diêu không biết lại giết ai, một Đại tế ti đã khiến Vu gia hận không thể diệt bọn họ, đeo thêm một mạng, Vu gia sẽ càng căm thù bọn họ tận xương tủy, khi đó muốn rời khỏi Vu gia chỉ sợ khó càng thêm khó, tình huống trước mắt, chỉ có thể xóa sạch tất cả chứng cứ chỉ về phía bọn họ là hung thủ, đầu tiên cần làm là lau đi vết máu như đèn dẫn, nếu Vu Diêu thật giết người, cách thoát tội tốt nhất là hủy thi diệt tích.
Việc Huyền Huyễn nghĩ tới, Nguyệt Vũ cũng vậy, hai người tâm hữu linh tê nhìn nhau, Nguyệt Vũ giành nói: "Tôi và Miêu Lan đi theo vết máu, cậu ở lại, nếu Nhị ca mềm lòng không đối phó được, nhớ giúp một tay."
Huyền Huyễn gật đầu, "Anh phải cẩn thận."
"Cậu cũng vậy."
Huyền Huyễn vẫn núp ở chỗ tối quan sát Vu Diêu, cảm thấy anh rất quái lạ, không giống mộng du, cậu xem ngược lại càng giống quỷ phụ thân, nhưng mà trên người Vu Diêu không có khí tức của quỷ, nói tinh thần phân liệt, lại không giống, có lẽ chỉ có thể dùng lời của Miêu Mộ Linh, Vu Diêu bệnh rồi.
Thấy vết thương trên người Miêu Mộ Linh gia tăng không ít, Huyền Huyễn nhíu mày, không rên một tiếng vòng ra sau Vu Diêu trong mắt hiện chỉ có Miêu Mộ Linh, nặng nề gõ một cái, đánh ngất Vu Diêu.
"Cậu——" Miêu Mộ Linh vội vàng tiếp lấy Vu Diêu ngã xuống.
"Vậy tốt cho cả hai." Huyền Huyễn lãnh đạm nói.
Miêu Mộ Linh câm miệng.
Chính lúc này, Nguyệt Vũ và Miêu Lan trở về, hai người sắc mặt không thế nào tốt, dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Vu Diêu đã ngất.
"Sao vậy?" Huyền Huyễn hỏi.
"Vu Diêu, Vu Diêu giết người." Miêu Lan lắp bắp.
"Giết ai?" Huyền Huyễn lãnh tĩnh hỏi, cậu biết, ai mới là trọng điểm.
"Mẹ của anh ta, nữ tế ti thứ hai của Vu gia, Vu Dạ Mạn." Nguyệt Vũ chậm rãi nói.
...