Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Di! Trù nghệ của Miêu Lan tiến bộ!" Ăn một miếng bánh rán Miêu Mộ Linh khen, đại quản gia Miêu Lan ngày càng bản lĩnh.
Miêu Lan cố gắng nuốt bánh trong miệng, chột dạ nói: "Nhị thiếu gia, bữa sáng không phải tôi làm."
Vừa nói, Miêu Lan không quên vươn đũa gắp một miếng bánh khác, ngô, ăn ngon quá, rõ ràng cùng một tài liệu, cùng một cách làm giống nhau, bánh rán mình làm sao cứ kém Huyền thiếu gia mấy phần?
Miêu Mộ Linh nhanh tay lẹ mắt gắp ba miếng bánh rán còn thừa vào chén, ngon như vậy tự nhiên phải giành, chậm một bước Miêu Lan chỉ có thể nhìn, ông không thể giành chén của Miêu Mộ Linh, Miêu Mộ Linh là thiếu gia, ông là quản gia, Nhị thiếu gia rất không phúc hậu, dõ nhiên không chừa một miếng, đây là Huyền thiếu gia cho ông!
Miêu Lan hối hận, sớm biết ông nên để trong bếp ăn sạch rồi hãy ra, thất sách!
Thấy Miêu Lan phiền muộn, Miêu Mộ Linh đắc ý, "Bánh rán này là Vu gia đưa tới? Thật không ngờ——"
"Không phải Vu gia đưa tới." Miêu Lan khinh thường.
Nguyệt Vũ không thích Vu gia, dẫn đến Miêu Lan ghét lây, Vu gia này thật đủ, dĩ nhiên không cung cấp cái ăn, không yêu cầu bọn họ đưa cái gì sơn trân hải vị, nhưng sơn dã điểm tâm cũng nên có đi, tốt xấu là đại gia tộc, rất không lễ phép.
Ghét cay ghét đắng Miêu Lan dành cho Vu gia khiến Miêu Mộ Linh không khỏi sửng sốt, giật mình một hồi, mới hỏi: "Vậy bữa sáng từ đâu ra? Ông đừng nói với tôi tiểu đệ làm?"
Không thể nào, tiểu đệ là tiêu chuẩn quý công tử, quyết không làm chuyện này.
"Đây là bữa sáng Huyền thiếu gia làm cho thiếu gia, phần nhiều là của tôi."
Miêu Lan cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, đáng tiếc tâm tư Miêu Mộ Linh không ở đây, hoàn toàn nghe không ra đại quản gia bất mãn Nhị thiếu gia đoạt bữa sáng.
"Tiểu Huyền làm?" Miêu Mộ Linh ngoài ý muốn, "Nhìn không ra, loại người không ăn nhân gian yên hỏa, tựa hồ không thuộc về trần thế như cậu ấy, biết làm tục sự này, rất có chút, ngô, không thể tưởng tượng được."
Miêu Lan gật đầu, cho nên ông mới nói Huyền thiếu gia tốt với thiếu gia, trước kia ông cảm thấy là thiếu gia tốt, sau lại cảm thấy Huyền thiếu gia không kém, thậm chí càng hơn, nhìn bọn họ ở chung, sẽ khiến người đầy tràn cảm giác hạnh phúc và ấm áp từ đáy lòng, cho dù nếm khắp nhân tình ấm lạnh mà nản lòng tuyệt vọng, có bọn họ, tựa hồ sẽ có thể đón nhận ấm áp, lại lấp đầy hi vọng tốt đẹp với nhân thế lạnh lùng, đây là một cảm giác kỳ quái mà kỳ diệu, Miêu Lan cảm thấy chính là vậy, hai bên so sánh, Nhị thiếu gia ra vẻ không phải bình thường đáng thương.
Miêu Mộ Linh ăn xong ba miếng bánh rán vẫn còn thèm, nhớ tới đây là bữa sáng của Nguyệt Vũ, anh chậc lưỡi, trái nhìn phải nhìn, không nhìn thấy Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn đâu, hỏi: "Tiểu đệ đâu?"
"Tìm em làm chi." Vừa dứt lời, đã thấy Nguyệt Vũ từ trong phòng đi ra.
Miêu Mộ Linh nhìn chằm chằm đĩa bánh rán trên tay Nguyệt Vũ, còn bảy tám miếng, hỏi một hai miếng hẳn không thành vấn đề.
Miêu Mộ Linh vừa đánh chủ ý, vừa liếc sau lưng Nguyệt Vũ, "Sao không thấy Tiểu Huyền?"
"Ngủ."
"Cậu ấy không phải đã dậy?"
"Ngủ lại."
Huyền Huyễn luôn như vậy, có một loại ý lười trong xương, phải ngủ thật no.
Miêu Mộ Linh ngốc, tâm tư chuyển đến đĩa bánh rán, "Tiểu đệ, em ăn sáng chưa?"
Nguyệt Vũ thông minh thế nào, sao nhìn không ra ý đồ của Nhị ca nhà mình, "Anh đừng đánh chủ ý bữa sáng của em, nếu không thưởng anh một mâm bách cổ."
Miêu Mộ Linh héo, "Keo kiệt, đừng ác vậy đi, mình em ăn không hết."
"Sao anh biết em ăn không hết."
Cho dù là anh em cũng không thương lượng, có thể chia chút đã không sai, còn dám ngấp nghé, không có cửa đâu!
Thấy Miêu Mộ Linh kinh ngạc, bị chiếm bữa sáng nội tâm không cân bằng Miêu Lan nhạc, chỉ cần kéo tơ với Huyền thiếu gia, thiếu gia đặc biệt trẻ con.
Giữa lúc Miêu Mộ Linh ai oán nhìn Nguyệt Vũ cố ý nhòm nhèm, Vu Diêu tiến vào tầm mắt.