Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi thấy đôi mắt sáng sủa trong suốt của Miêu Mộ Linh, Vu Diêu hoảng thần, anh ta, mắt anh ta khỏi rồi?
Bắt được thần tình biến hóa của Vu Diêu Miêu Mộ Linh giơ lên khóe môi, rất tốt, cún không phải không có cảm tình với anh, có là được, về phần sâu cạn bất quá là thời gian, điểm này, Miêu Mộ Linh cực kỳ tự tin.
Nhìn Vu Diêu hoàn toàn không nhớ việc tối qua, Miêu Lan thầm than, dĩ nhiên thật không nhớ gì.
"Có việc gì?" Nguyệt Vũ lãnh đạm hỏi.
Vu Diêu rủ mắt, né tránh ánh mắt Miêu Mộ Linh bắn tới, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Tông chủ để tôi tới gọi các vị."
Nguyệt Vũ ưu nhã ăn sạch miếng bánh rán cuối cùng, thờ ơ hỏi: "Lệnh đường là nữ tế ti thứ hai của Vu gia?"
Vu Diêu nhìn Nguyệt Vũ, không biết anh vì sao đột nhiên hỏi vậy, không phải vừa gặp đã biết anh là con trai của nữ tế ti thứ hai sao, giờ hỏi là ý gì?
Vu Diêu cảm thấy vấn đề này rất dư thừa, thế nên không trả lời.
"Lệnh đường ở nhà sao?" Nguyệt Vũ lại hỏi.
Vu Diêu không vui, nén tính tình ngắn gọn đáp: "Gia mẫu đã ra ngoài."
Miêu Mộ Linh và Nguyệt Vũ nhìn nhau, Vu Tân Tử quả nhiên che giấu cái chết của Vu Dạ Mạn.
Thấy Nguyệt Vũ ngồi đó bất động, Vu Diêu lạnh mặt: "Xin đừng để tông chủ đợi lâu."
Nếu không nể mặt Miêu Mộ Linh, Nguyệt Vũ căn bản sẽ không hợp tác giải quyết sự việc, đây là thái độ mời người? Không sai, Vu gia ở Tây Tạng độc bá một phương, nhưng mà trong mắt anh lại không phải gì.
Miêu Lan không dung được người khác bất kính với thiếu gia, lập tức trào phúng: "Vu Tân Tử nên tự đến mời, cậu chưa đủ tư cách!"
"Ông!" Vu Diêu giận.
"Miêu Lan!" Miêu Mộ Linh lên tiếng ngăn cản, Vu Diêu là tử trung, căn bản không quản đối phương địa vị gì, tuyệt đối Vu gia chí thượng, không cần ở những việc nhỏ nhặt đấu khí với Vu Diêu.
Miêu Lan không phục, ông cảm thấy Miêu Mộ Linh nghiêng về phía Vu Diêu, thiếu gia là người bà ngoại cũng phải nhỏ giọng ôn tồn, Vu Diêu tính cái gì, bất quá là một kẻ không đáng để ý của Vu gia, cho dù Nhị thiếu gia thích, cũng không thể bất kính với thiếu gia, bằng thân phận của thiếu gia, cho dù yêu cầu Vu gia Đại tộc trưởng tự đến mời đều không quá đáng.
Nhìn Miêu Lan căm giận bất bình, Miêu Mộ Linh đau đầu, Miêu Lan bản chất rất giống Vu Diêu, đều là trung tâm, hai người như vậy chống lại tuyệt đối gay gắt, không chết không thôi.
Bất đắc dĩ, Miêu Mộ Linh chỉ có thể nháy mắt ra dấu với Nguyệt Vũ, nếu nói Miêu gia ai là người Miêu Lan phục tùng nhất, chỉ có Nguyệt Vũ.
Không phải không thấy Miêu Mộ Linh ra hiệu, thế nhưng đứng ở lập trường Miêu gia, Miêu Lan làm không sai, Nguyệt Vũ vốn định khó xử Vu Diêu, đáng tiếc —— mà thôi, nếu Nhị ca thật dẫn Vu Diêu về Miêu gia, không thể kéo chặt quan hệ, bằng không sau này Miêu Lan và Vu Diêu không tốt ở chung, Nguyệt Vũ không phải vì Vu Diêu, anh là vì Miêu Lan, không muốn vị quản gia này về sau khó làm.
"Miêu Lan, đi giúp tôi xem Tiểu Nguyệt dậy chưa?" Nguyệt Vũ mở miệng.
"Dạ, thiếu gia." Miêu Lan đáp lời, không nhìn Vu Diêu, quay người vào phòng Huyền Huyễn.
"Phiền anh đợi một lát." Nguyệt Vũ không có cảm tình nói với Vu Diêu.
Môi Vu Diêu giật giật, tính nói gì, nhưng chung quy nhịn xuống, Nguyệt Vũ đã lui một bước, cho đủ mặt mũi, nói thêm nữa trái lại là anh không độ lượng.
Trong lúc nhất thời, Nguyệt Vũ, Miêu Mộ Linh, Vu Diêu cả ba không ai lên tiếng, bầu không khí ngưng đọng.
...