Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Huyền Huyễn trước tiên nhìn cái rương trên bàn, "Đây là gì?" Cậu hỏi.
"Đại ca nói là rối người nào đó tặng." Nguyệt Vũ trả lời.
Huyền Huyễn lại nhìn một cái, lông mày nhíu chặt, "Thứ này ra vẻ không thế nào may mắn."
"Không may mắn, nói thế nào?" Miêu Mộ Linh lập tức hỏi.
"Mấy con rối này chứa đầy tử khí, cứ như tội phạm tử hình vậy, nhìn một cái đã không muốn nhìn lần thứ hai." Nói xong, Huyền Huyễn quay đầu nhìn Đoạn Ảnh đứng bên cạnh.
Đoạn Ảnh không thể nói anh tuấn, đường nét bộ mặt góc cạnh rõ ràng, mắt màu nâu, xem chừng giống con lai.
Đoạn Ảnh không phải lần đầu thấy Huyền Huyễn, khi ở sân bay anh sớm đã gặp cậu, ấn tượng đầu tiên anh nghĩ Huyền Huyễn tuy thần tình lãnh đạm, nhưng tính cách ôn hòa, mà lúc này bị cậu liếc một cái, anh lại có cảm giác đứng ngồi không yên.
"Rương này là anh mang tới?" Huyền Huyễn hỏi.
Đoạn Ảnh nhìn Miêu Mộ Thanh, gật đầu.
"Khi anh vào cửa, rương này là khóa?" Huyền Huyễn lại hỏi.
Đoạn Ảnh lần thứ hai gật đầu.
Cậu úc một tiếng, kéo Nguyệt Vũ ngồi xuống, "Không phải nói xem múa rối sao, bắt đầu được chưa?"
Những người còn lại đầy đầu sương mù, không biết Huyền Huyễn hỏi hai vấn đề này có mục đích gì.
Nguyệt Vũ tính hỏi rõ, Huyền Huyễn đã cho anh một ánh mắt an tâm đừng nóng.
Miêu Mộ Thanh chú ý thấy từ khi Huyền Huyễn vào, Đoạn Ảnh không vặn cổ nữa, đây là sao? Anh đè xuống nghi vấn, cũng ngồi theo.
Miêu Mộ Linh nhìn cái này, lại nhìn cái kia, đành phải ngồi xuống.
Chờ bọn họ ngồi xong, con rối có khuôn mặt một nhà Nam Cung Thiên bắt đầu động.
Miêu Mộ Linh nhịn không được hỏi Đoạn Ảnh đang đứng: "Vừa rồi anh có phải ấn gì?"
"Không, mấy con rối này tự động, không biết là gì khống chế, lần trước cũng vậy." Miêu Mộ Thanh nói.
"Thần kỳ thế?" Miêu Mộ Linh kinh ngạc.
Huyền Huyễn nâng má, trái lại không cho là đúng, cậu thậm chí giục: "Nhanh lên, tôi còn phải ngủ."
Ngay khi bọn Nguyệt Vũ kinh nghi bất định, động tác vốn dĩ chậm chập của mấy con rối quả nhiên nhanh hơn.
Đôi ngươi của bọn họ rơi đầy đất, miệng sắp có thể nhét vào một quả trứng gà.
Màn kịch rất đơn giản, cũng rất huyết tinh, khái quát là: Con rối Nam Cung Thiên dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết vợ con mình, sau đó tự sát.
Nhìn mớ tay chân gãy nát tự động kéo lê lắp về trên người mấy con rối, Miêu Mộ Linh rùng mình, nhịn không được đánh cái lạnh run.
Con rối hoàn chỉnh vô khuyết lui về sau màn sân khấu bất động, kế hai bên sân khấu tách rời, một đứa bé mặt xanh nanh vàng, mổ bụng phá ruột bò ra, nhìn bọn Nguyệt Vũ phát ra tiếng cười khanh khách khủng bố.
Ngôi nhà rất tĩnh, tiếng cười đột ngột quái dị này khiến người sởn tóc gáy.
Miêu Mộ Thanh thần sắc khẽ biến, "Khi anh xem không có đứa bé."
"A, lẽ nào kịch còn nhìn đối tượng mà diễn?" Miêu Mộ Linh trố mắt.
Lúc này, Huyền Huyễn bỗng nhiên nhảy lên, lao về phía cửa sổ bên kia, "Muốn đi, sao dễ dàng vậy!"
Giọng cậu vừa dứt, cửa sổ không một bóng người truyền tới tiếng hét thảm.
Bọn Nguyệt Vũ chỉ thấy Huyền Huyễn vung tay, tựa hồ quật cái gì xuống đất, phát ra tiếng phanh nặng nề.
"Tiểu Nguyệt, sao vậy?" Nguyệt Vũ vội hỏi.
Huyền Huyễn lưu loát rút ra lá bùa dán lên, lần này bọn Miêu Mộ Linh có thể thấy, chỉ thấy một vật màu đen lạnh run lui mình trong góc, Nguyệt Vũ nhìn lại, là một con tinh tinh rất xấu.