Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tiểu Hoa, bọn tao về rồi, di, đi đâu?" Mở cửa không thấy bọn sóc chuột ra đón, Huyền Huyễn không khỏi có chút thất vọng.
Cửa sổ sát đất ở phòng khách là mở, trong nhà không một hạt bụi, xem ra khi bọn họ đi vắng, bọn Tiểu Thỏ không lười biếng, biết dọn dẹp nhà cửa.
Huyền Huyễn thoả mãn, cậu ra sân thượng, tính xem bọn Tiểu Thỏ có phải xuống hoa viên nhỏ phía dưới chơi không.
Nhìn quanh một hồi, cũng không có thấy bọn họ đâu, khi tính xoay người về phòng khách, Huyền Huyễn bỗng nhiên nghe được sát vách truyền tới giọng của Tiêu Xuân Thu, ánh mắt cậu chuyển động, lộ ra giảo hoạt, nói một tiếng với Nguyệt Vũ trong nhà: "Tôi sang chỗ Tiểu Thường."
Nguyệt Vũ không để ý, há đáp lại.
Tài cao mật lớn, Huyền Huyễn lười đi cửa chính, trực tiếp từ sân thượng nhà mình nhảy qua sân thượng nhà Tống Tiếu Ngự.
Ít thấy nên sợ Vu Diêu bị dọa, trời ạ, đây là lầu hai mươi mấy, người này cứ thế mà nhảy sang vách, lẽ nào không sợ nhất thời trượt chân ngã xuống sao?
Được biết Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ đi vắng Tiêu Xuân Thu vừa có thời gian sẽ cùng Thượng Quan Hiên tới chiếu cố bọn tiểu hồ ly, tuy biết không có bọn họ, Tiểu Thỏ cũng sẽ chiếu cố các tiểu động vật rất tốt, thế nhưng anh vẫn lo lắng, cho nên mỗi khi rảnh nhất định sẽ tới thăm, tiện đường cọ cơm nhà Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường, vì thế, mỗi lần Tiểu Thường đều ầm ĩ đòi anh tiền cơm gạo.
Nhìn sóc chuột như một con nhím và tiểu hồ ly lông quăn, Tiêu Xuân Thu không thể thích ứng, đặc biệt là sóc chuột, ngày trước anh rất thích bộ lông mềm mại nhẵn bóng của nó, thế nhưng đổi tạo hình mới sóc chuột một thân nổ tung, nhìn thật có chút hạ thủ không được, cứ nghĩ sẽ bị đâm tay.
Nhìn sóc chuột dùng móng vuốt giơ hạt phỉ ăn vui vẻ, Tiêu Xuân Thu nằm sấp trước mặt nó đặc biệt nghiêm túc hỏi: "Tiểu Hoa, mày lẽ nào không nghĩ tới Huyền Huyễn khi về thấy tạo hình này của mày sẽ giận sao?"
Sóc chuột nghiêng đầu nghĩ một hồi, thận trọng gật.
Sợ chứ, sao không sợ, theo Huyền đại sư một thời gian dài, còn không rõ cậu ấy là người thế nào sao, Huyền đại sư nhìn không vừa mắt gì, nó nhất định không thể lúc ẩn lúc hiện dưới mí mắt cậu ấy, nếu không đảm bảo bị giày vò, sóc chuột đã làm xong dự định xấu nhất, chẳng qua là tới tiệm cắt tóc đổi về mà thôi, dù sao nó cũng không thế nào thích hình tượng mới của mình, sóc chuột nghiệp dư vẫn thấy kiểu cũ là đáng yêu nhất.
Tiểu Thường sờ cún đen hoàn toàn là phiên bản ấu tể gấu mèo, cười: "Trừ Tiểu Thỏ và Tiểu Hồng, Tiểu Hoa, tiểu hồ ly và Tiểu Hắc, còn có Tiểu Lục, tôi thấy Huyền Huyễn chỉ chịu đựng được cún đen, về phần bọn Tiểu Hoa, hắc hắc, hắc hắc..."
Nghe Tiểu Thường nói vậy, Huyền Giáng Hồng lo lắng, chần chừ hỏi: "Huyền Huyễn sẽ yêu cầu bọn tôi đổi lại sao?"
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu nhất trí gật đầu, "Rất có khả năng, em cũng không ngẫm lại Huyền Huyễn là ai, keo kiệt lại xoi mói——"
"Xuân Thu (Tiểu Thường)!" Thình lình, Thượng Quan Hiên và Tống Tiếu Ngự không hẹn mà cùng gọi vị kia của mình.
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu sững sờ, nghi hoặc, "Hai người làm sao vậy?"
Tống Tiếu Ngự và Thượng Quan Hiên cười gượng, vị trí của bọn họ đối diện sân thượng, vừa vặn thấy Huyền Huyễn không biết từ góc nào chui ra, buồn cười là, phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải sợ hãi, mà là lập tức cảnh báo vị kia của mình, để tránh bọn họ nói nhiều sai nhiều.
"Sao không nói, Huyền Huyễn là ai, keo kiệt lại xoi mói, kế đó đâu?"
Nghe được tiếng, Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu kinh hách, bật người quay đầu——
"Huyền, Huyền Huyễn?!"
Kinh hách quá lớn, Tiêu Xuân Thu lăn xuống sô pha.
Gặp quỷ! Thật là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, rất kinh khủng, Huyền đại sư này từ đâu chui ra?
Huyền Huyễn vốn định tiếp tục đe dọa Tiêu Xuân Thu, chuyển mắt, lại thấy sóc chuột ngồi trên bàn ôm hạt phỉ ăn không được, không ăn cũng không được, trông mong nhìn mình, mắt cậu lóe lên một tia nghi hoặc, đây là——
Ánh mắt Huyền Huyễn dịch khỏi người sóc chuột, lướt qua từ Tiểu Thỏ, Huyền Giáng Hồng, Tiểu Tiểu Lục, đến tiểu hồ ly, cún đen, sau lại nhíu mày nhìn chằm chằm sóc chuột.
Bọn sóc chuột bị cậu nhìn da đầu tê dại, nín thở chờ——
Tiêu Xuân Thu bò dậy, cùng Tiểu Thường khẩn trương mà hưng phấn đợi xem kịch vui.
Huyền Huyễn bước tới nhéo lấy sóc chuột, nhăn mày, "Tiểu Hoa, mày xấu quá!"