Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Hiện đã có năm người chết, song song có năm cô gái mơ thấy có người đưa cho bọn họ một cây quạt hoa đào máu, chuyện này có chút huyền!" Đường Vân vuốt cằm nói.
"Người chết có thể liên quan với năm cô gái này không?" Tiêu Xuân Thu suy đoán, "Anh, trên tay anh có tên năm cô gái đó không?"
Tiêu Xuân Hạ đưa một phần danh sách cho Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu tiếp nhận, lập tức gọi điện phân phó thủ hạ thăm dò.
"Sếp, anh không thấy cây quạt có chút tà hồ?"
"Là tà hồ, thế nhưng người kia càng tà."
"Anh nói những người đó đều mơ thấy cùng một người?"
"Ừ."
"Vậy người tổ trưởng mơ thấy có phải là người trong mộng những cô gái kia? Tổ trưởng không phải thấy bộ dáng người kia sao? Không bằng làm bức phác thảo, xem tìm được không?"
Tiêu Xuân Thu suy nghĩ một chút, nghĩ đề nghị của Đường Vân hẳn có thể, vì vậy nói: "Đường Vân đề nghị không sai, tôi còn nhớ bộ dáng người kia, làm bức phác thảo hẳn——"
Tiêu Xuân Thu chưa nói xong, đã bị Thượng Quan Hiên cắt đứt.
"Này không cần."
Tiêu Xuân Thu trừng mắt, "Vì sao?"
Thượng Quan Hiên không đáp.
Nhìn Thượng Quan Hiên rất có tư thế "cự tuyệt trả lời", Tiêu Xuân Thu căm tức.
"Mọi chuyện luôn phải có lý do, cậu cho tôi một lý do."
Thượng Quan Hiên nhàn nhạt liếc anh, "Cậu không cảm thấy dựa vào một giấc mơ truy tìm hung thủ có chút hoang đường? Hơn nữa, người cậu mơ đã chết, vậy có phải đại biểu hung thủ đã chết? Thế nhưng hôm nay vẫn có người ngộ hại, cho dù có rảnh cũng không cần làm việc vô ích, cậu không việc gì để làm thì đi ăn với tôi."
"Phốc!" Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ phun ra ngụm nước vừa uống, suýt nữa phun tới trên người Huyền Huyễn, may mà Huyền Huyễn né kịp.
Tiêu Xuân Thu cứng họng, "Đi, đi ăn với, cậu?"
Đường Vân trợn tròn mắt.
Huyền Diệu Khả rút khăn giấy lau nước dính ở khoé miệng, hô to gọi nhỏ: "Chú Thượng Quan, anh định hẹn hò với Xuân Thu Chiến Quốc? Rất không tình thú! Đổi lại là em, em cũng không đáp ứng!"
"Tôi không phải hẹn hò với cô, cô đáp ứng hay không cũng được!" Thượng Quan Hiên khốc khốc nói một câu.
Huyền Diệu Khả trố mắt.
Đường Vân lau mồ hôi, "Tổ trưởng, anh ta thật là sếp của chúng ta? Thế nào như bị quỷ triền thân?"
Tiêu Xuân Thu tràn đầy đồng cảm mãnh liệt gật đầu.
Tảng băng này cư nhiên hẹn hò với mình? Rất dọa người!
Thượng Quan Hiên không nhanh không chậm nói: "Lần trước tôi giúp cậu thanh toán 5500 đôla, tháng này không có tiền ăn, không ăn với cậu, ăn với ai? Lẽ nào cậu muốn tôi chết đói?"
Đám người Tiêu Xuân Thu ngã xuống đất không dậy nổi.
Đường Vân giãy dụa nói: "Sếp, anh rất hài hước!"
Bị Thượng Quan Hiên xen vào như vậy, Tiêu Xuân Thu hoàn toàn quên chuyện làm bức phác thảo.
Huyền Diệu Khả đề nghị nói: "Mọi người muốn đi ăn không?"
"Em mời?" Tiêu Xuân Thu đầu tiên hỏi.
"Em là con gái, năm người đàn ông các anh không biết xấu hổ bắt em mời khách?"
"Năm? Không phải sáu sao? Tiểu Khả em tính sai rồi?" Đường Vân nhắc nhở nói.
"Không tính sai, em thập phần cam tâm tình nguyện mời anh em ăn, về phần mấy người các anh——"
"Tiểu Khả, em không mời cả anh sao?" Tiêu Xuân Hạ đáng thương hề hề nói.
"Nga, Tiểu Hạ cũng mời."
Tiêu Xuân Thu bất mãn, "Anh đâu? Bọn anh là anh em em không thể bất công như vậy."
"Anh?" Huyền Diệu Khả liếc trắng, "Kêu chú Thượng Quan trả tiền."
Đường Vân cười trộm.
Tiêu Xuân Thu đỏ mặt, đạp Đường Vân một cước.
Mọi người hữu thuyết hữu tiếu đi ra bệnh viện, ở gần đó tìm một nhà hàng cùng ăn, cuối cùng do Huyền Huyễn trả tiền, chọc đến Tiêu Xuân Thu hô to: "Tài mê như cậu, cư nhiên đổi tính!"