Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phong Vũ nhìn bộ dáng này của cô liền đau đầu, thân là ba dượng của con bé, anh gần như chưa từng quản Kiều Nhiễm, mà Kiều Nhiễm cũng không cần anh quản, học tập sinh hoạt đều không cần anh quan tâm, là một đứa bé rất tốt, không ngờ bé ngoan này không làm thì thôi, vừa làm liền kinh người, lại dám thuê phòng với người khác!
Tô Đường cho là Kiều Nhiễm sợ choáng váng, xen vào nói: “Chào anh, là như thế này, Nhiễm Nhiễm cô ấy —-”
“Cậu câm miệng cho tôi!”
Phong Vũ nghe thấy cậu ta gọi con bé là Nhiễm Nhiễm, cô gái nhỏ tuổi còn chưa lớn, bình thường lại ngoan như vậy, nhất định là cậu ta dụ dỗ!
Tô Đường bị anh làm sợ hết hồn, sờ cái mũi, lực bất tòng tâm nhún vai.
Người đàn ông sắc mặt đen trầm nắm lấy cô gái xinh xắn nhỏ nhắn, nhìn cô quát nhẹ: “Kiều Nhiễm, trả lời chú, cháu ở đây làm gì?”
Kiều Nhiễm chưa từng thấy bộ dạng này của anh, trong trí nhớ anh luôn bận rộn nhiều việc, ngay cả thời gian ăn cơm chung cũng không có, đối xử với mình cũng hầu như là trực tiếp cho tiền sinh hoạt, sau đó khen tượng trưng vài câu ‘Thành tích rất tốt, tiếp tục cố gắng’ gì đó, chưa từng thấy anh nổi giận.
Ánh mắt người đàn ông quá sắc bén, Kiều Nhiễm nhìn thẳng anh, hời hợt nói: “Thuê phòng, phá thân.”
Cảnh sát ở bên cạnh xem trò vui bị lời nói kinh người của cô làm sặc, ho nửa ngày.
Tô Đường cũng không đành lòng nhìn thẳng, che kín mặt, thầm nghĩ: Cô gái nhỏ này thực sự cũng quá…
Phong Vũ bị cô chọc tức đến vừa đen vừa đỏ, tay lớn nắm chặt cổ tay cô, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Cảnh sát bên cạnh nhìn không nổi, vỗ vai anh, nói nhỏ: “Anh Vũ?”
Phong Vũ hít sâu một hơi, kéo Kiều Nhiễm xoay người rời đi.
“Nhiệm vụ còn lại giao cho cậu, tôi có chút việc về nhà trước.”
Kiều Nhiễm bị anh kéo ra khỏi khách sạn, ban đêm hơi lạnh, trêи người cô chỉ mặt một bộ váy liền trắng, rất phong phanh, một trận gió thổi tới liền không chịu nổi rùng mình một cái.
Phong Vũ nghiêng đầu lườm cô một cái, mặt lạnh cởi áo khoác xuống choàng trêи vai cô.
Trêи áo khoác mang theo nhiệt độ trêи người anh, còn có mùi vị đàn ông nồng đậm.
Kiều Nhiễm đưa tay nắm chặt quần áo, trong mũi quanh quẩn mùi vị của anh.
Bắt một xe taxi, Phong Vũ kéo cô ngồi xuống.
Trêи đường anh không nói một lời nhưng từ đầu đến cuối cứ nắm lấy cổ tay Kiều Nhiễm không buông.
Đường đi không xa, sau hai mươi phút, hai người đến nha.
Vào cửa nhà, Phong Vũ mới buông tay ra, Kiều Nhiễm nhìn cổ tay mình, trêи da thịt trắng nõn in một vòng dấu tay màu đỏ.
“Ngồi.”
Phong Vũ chỉ ghế sofa, Kiều Nhiễm nghe lời đi qua ngồi xuống, cởi áo khoác trêи người xuống đặt bên cạnh.
Người đàn ông cao lớn dời cái ghế ngồi đối diện cô, hai chân tách ra, thân trêи ép xuống, động tác này mang theo cảm giác áp bách nồng đậm.
“Nói chút đi, chuyện thế nào, hôm nay không phải sinh nhật cháu sao, sao lại đi khách sạn?”
Sau khi kiểm tra phòng nhìn thấy Kiều Nhiễm, mặc dù Phong Vũ tức giận nhưng tự trách càng nhiều hơn, là anh không làm tốt trách nhiệm người ba, đã xem nhẹ đối phương, vào ngày sinh nhật của cô cũng không thể làm bạn, cuối cùng dẫn đến cô đi khách sạn thuê phòng với người khác.
Phong Vũ không dám nghĩ nếu như mình đến trễ sẽ là tình hình gì nữa, nếu như Kiều Nhiễm thật sự cứ như vậy tùy tiện lên giường với người khác, vậy anh nên xử lý thế nào, là anh có lỗi với đứa bé này.
Kiều Nhiễm không biết sự áy náy trong lòng anh, nhìn thẳng vào hai mắt nặng nề của anh.
“Cháu tròn mười tám tuổi, muốn chuẩn bị cho mình một cái lễ trưởng thành, cho nên tìm ‘con vịt’ phá trinh cho cháu.”
Trêи mặt cô gái nhỏ vô cùng bình tĩnh, lời nói lại như một viên đá tảng lớn nện trong lòng người nghe.
Phong Vũ bị lý do của cô làm nghẹn một cái, bất kể thế nào anh cũng không nghĩ ra, chủ ý của Kiều Nhiễm chính là như thế, không phải người khác lừa cô đi thuê phòng, ngược lại cô chủ động dùng tiền tìm người khác.
Người đàn ông tuấn lãng nhìn cô nửa ngày nói không nên lời.
Kiều Nhiễm ngáp một cái, bây giờ là mười một giờ đêm, bình thường thời gian này cô đã làm xong toàn bộ bài tập chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.