Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kiều Nhiễm xoa eo tỉnh dậy, rèm cửa đã được kéo lại, trong phòng mờ mịt không có ánh sáng, không thấy rõ sắc trời, cô vùng bò dậy ngẩng đầu lên nhìn một cái, kim ngắn trêи đồng hồ đã chỉ số mười một.
Không ngờ mới ngủ một giấc mà thời gian đã trôi qua nhiều đến vậy, tối hôm qua phóng túng quá mức, bây giờ thân thể đau nhức khiến cô phải nhíu mày, nhất cả hai chân đêm qua vòng ngang hông Phong Vũ, hiện tại đang run rẩy không ngừng. 𝒯𝘳ang gì mà ha𝐲 ha𝐲 𝘁hế # 𝒯𝘳Um𝘁𝘳u 𝐲ện.vn #
Khó khăn lắm mới túm được bộ đồ ngủ ở đầu giường rồi xuống giường, Kiều Nhiễm vịn tủ quần áo ra tới cửa.
Mở cửa ra là phòng khách yên tĩnh, cô vừa nhìn cửa phòng bên cạnh mở toang là biết người đàn ông kia lại đi rồi.
Sớm đã quen với chuyện này, Kiều Nhiễm xoa eo đi vào toilet.
Trong gương là một người phụ nữ mặc áo choàng tắm, ngoài cổ, trước ngực, trêи đùi chi chít những vết đỏ ái muội, nhất là trước ngực, Kiều Nhiễm kéo vạt áo xuống, liếc nhìn dấu răng đều đặn xung quanh nhũ hoa, tỉnh táo bắt đầu rửa mặt.
Hôm nay không thể đi ra ngoài, vốn đã hẹn tối nay đi xem phim với Cao Dương, nhưng Kiều Nhiễm rửa mặt xong liền tìm điện thoại gửi một tin nhắn ngắn cho đối phương, thông báo với cậu ta là không đi được.
Cao Dương trả lời rất nhanh, bày tỏ ý đã hiểu, còn dặn dò nếu không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cậu ta, cậu ta sẽ đến ngay!
Kiều Nhiễm cười khẽ, tiếng đình công trong bụng vang lên, cô cất bước vào phòng bếp thì thấy miếng giấy nhớ dán trêи tủ lạnh.
—— thức ăn ở trong nồi, hâm nóng một chút là ăn được.
Chữ viết trêи tờ giấy ngay ngắn có lực, nét chữ nết người.
Kiều Nhiễm xé miếng giấy nhớ xuống, vạch vạt áo ra, ấn lên dấu răng trêи ngực, sau đó mở nồi, chẳng thèm hâm nóng đồ ăn nữa mà cứ ăn như vậy.
Thi đại học xong rồi, bây giờ cô chẳng có gì để làm cả, Kiều Nhiễm thoải mái nằm trêи sofa xem ti vi cả ngày trời.
Cô không hóng phim, rất ít xem phim truyền hình gì đấy, nữ sinh trong lớp toàn hay tụ tập bàn tán nam chính trong bộ phim nào đó đẹp trai thế nào, nói son của nữ chính là mã gì, Kiều Nhiễm không hiểu những thứ đó, cũng không hề tham dự, tuy nhiên nghe nhiều rồi cũng nhớ tên mấy bộ phim truyền hình không tệ trêи ti vi.
Kiều Nhiễm tìm một bộ trong đó.
Cô xem cả ngày mới xong được một phần tư, tình tiết vẫn đang kể câu chuyện gia cảnh nữ chính sa sút, nữ chính gặp được nam chính tổng tài, sau đó trời xui đất khiến thế nào mà hai người ở chung với nhau.
Kiều Nhiễm thấy mơ màng buồn ngủ, đến khi sắc trời hoàn toàn đen kịt mới chịu bò dậy.
Đã hơn mười giờ rồi, nếu Phong Vũ vẫn chưa về thì là không về.
Kiều Nhiễm ngáp một cái, tắt ti vi rồi rửa mặt, sau đó trở về phòng đi ngủ.
Lần này Phong Vũ lại đi không về, Kiều Nhiễm cũng không thèm để ý, không hề gọi điện thoại cho anh. Dù gì thì người đàn ông này cũng không chỉ rút “kiếm” vô tình một lần.
Sau khi thân thể hồi phục, Kiều Nhiễm và Cao Dương thân thiết trở lại, hai người thật sự trở thành bạn tốt, đi chơi được rất nhiều nơi. Mặc dù Cao Dương vẫn còn bị cô làm cho động tâm, nhưng cậu ta đã sớm từ bỏ ý định theo đuổi cô, trong lòng cậu ta tự biết mình không xứng với Kiều Nhiễm, cô gái xinh đẹp này xứng với một người tốt hơn.
Ngày có giấy thông báo trúng tuyển, Kiều Nhiễm nhận được điện thoại của cô giáo bảo cô tới trường một chuyến để lấy giấy trúng tuyển.
Lúc cô đến thì đa số bạn học đều đã ở đấy rồi, trêи bục giảng bày một xấp giấy trúng tuyển dày.
Trở lại chỗ cũ lâu rồi không ngồi, về lại phòng học cũ, tất cả đều trở nên xa lạ, ngay cả tiếng cười đùa ríu rít của bạn bè cũng biến đâu mất.
Các bạn học lần lượt đến đông đủ, chủ nhiệm lớp đứng trêи bục giảng, tươi cười chỉ đích danh từng người lên nhận giấy trúng tuyển.
Cô giáo không đọc tên trường bọn họ trúng tuyển, có lẽ là vì không muốn kϊƈɦ động mấy bạn thi không tốt, có điều quan sát thấy thỉnh thoảng có vài người mừng rỡ đến nỗi tay run rẩy, Kiều Nhiễm vẫn nhìn ra được bọn họ bọn họ trúng tuyển vào trường tốt.
Trêи bục giảng chỉ còn lại một tờ giấy trúng tuyển cuối cùng, chủ nhiệm kϊƈɦ động la lớn: “Kiều Nhiễm!”
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Kiều Nhiễm đứng dậy, bình tĩnh đi về phía bục giảng, nhận giấy báo trúng tuyển từ tay cô giáo.
Chủ nhiệm lớp kϊƈɦ động nhìn cô, hé miệng nhưng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vai cô một cái.
Trở lại chỗ ngồi, cô giáo rưng rưng kể những chuyện đã cùng trải qua với cả lớp trong suốt ba năm, Kiều Nhiễm không có cảm xúc gì, cô cúi đầu mở túi thông báo hỏa tốc ra, rút giấy được một nửa liền cười.