Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi huấn luyện quân sự ngày hôm sau mệt đến mức mọi người đều sắp sụp đổ. Huấn luyện viên hơi đen, tuổi không hơn bọn họ nhiều lắm nhưng cực kỳ nghiêm khắc, không ít người nói đùa với anh ta đều bị phạt đứng. Vài lần như vậy, đám học trò nhốn nháo rốt cuộc cũng thành thật hơn.
Ngày đầu tiên huấn luyện là tập tư thế và các bài cơ bản. Nhưng cứ vừa đứng lại quay sang tập luyện, xoay vòng vòng khiến mọi người choáng váng đầu óc.
Thời gian đứng nghiêm vừa bắt đầu đã là hai mươi phút, rất nhiều người không chịu nổi, có nữ sinh muốn làm biếng nên báo cáo rằng dì cả (hành kinh) đến, nhưng huấn luyện viên vẫn nghiêm khắc như trước yêu cầu bạn cùng phòng làm chứng, sau đó mới có thể đứng ít hơn người khác nửa thời gian.
Việc này đã là nhượng bộ lớn của anh ta rồi, dù các nữ sinh có dịu dàng làm nũng cầu xin thế nào cũng không được.
Nhưng huấn luyện viên vẫn còn có tí lương tâm. Anh ta đã tìm riêng một chỗ râm mát cho mọi người huấn luyện, không để họ bị nướng cháy dưới ánh mặt trời.
Cứ như thế, sau một ngày tất cả đều than mệt, có người còn nổi bọt nước trên lòng bàn chân.
Bên chỗ nam sinh vất vả một ngày mồ hôi bốc mùi cả người, họ kêu thảm thiết tranh nhau đi tắm. Đám nữ sinh cũng kêu lên sợ hãi liên tục, cởϊ qυầи áo ra mặt và người đã lệch tông màu. Rất nhiều người ở trung học chưa từng tiếp xúc với đồ trang điểm, cũng không son phấn gì, xưa nay không hề nhớ bôi kem chống nắng, cực kỳ hối hận.
Có bạn học nổi máu con buôn, gõ cửa từng phòng bán kem chống nắng và mặt nạ phục hồi, vô cùng được săn đón.
Kiều Nhiễm vẫn không sao, cô là loại người trời sinh phơi nắng cũng không đen. Chỉ là khi bạn học đến bán đồ cô cũng mua kem chống nắng và một hộp mặt nạ cấp ẩm. Cô phải chăm sóc da thật tốt chờ tháng 10 tươi tắn trở về với lão già kia.
Nhớ tới người đàn ông "già" nọ, Kiều Nhiễm lại nhớ anh. Thấy mới có sáu giờ, cô mở Wechat muốn hỏi Phong Vũ đã tan làm chưa, nhưng vừa mới mở ra đã nhận được rất nhiều tin nhắn.
Kiều Nhiễm mở cái ava đang nháy màu đỏ của Phong Vũ, kéo ba phút mới hết tin.
"Nhiễm Nhiễm, rời giường chưa?"
"Hôm nay phải đi huấn luyện quân sự hả? Nhớ uống nhiều nước, cẩn thận bị cảm nắng. Nếu khó chịu cứ nói thẳng với huấn luyện viên, đừng cố chịu."
"Có chịu được huấn luyện quân sự không? Mệt thì nói nhé."
...
"Ăn trưa chưa? Ăn cái gì vậy? Hôm nay đồng nghiệp đặt đồ ăn bên ngoài rất ngon, là nhà hàng mới mở, chờ em về anh đưa em đi nếm thử."
"Hôm nay không bận lắm, tan làm anh về nhà. Buổi tối nếu tiện thì gọi điện cho anh được không, nhớ em ~"
Sau tin nhắn này còn thêm cái icon đáng thương, không biết có phải người đàn ông nào yêu vào cũng trở nên bán manh không. Kiều Nhiễm vừa đắc ý lại có chút buồn cười. Cô ra khỏi phòng ngủ, tìm một góc không người ngồi xuống rồi gọi điện cho người đã chờ cả một ngày kia.
Lúc này Phong Vũ đang tắm, nghe tiếng chuông điện thoại dành riêng cho Kiều Nhiễm, anh còn không kịp xả xà phòng đã chạy ra ngoài, khỏa thân chạy đến phòng khách cầm di động.
Trước khi nhấc máy, anh hắng giọng vài cái, nghe được thanh âm trầm thấp rồi mới hài lòng bấm nghe.
"Alo, bảo bối!"
Giọng nói đầy từ tính của anh vang lên bên tai, kíƈɦ ŧɦíƈɦ cả người Kiều Nhiễm sinh ra một dòng điện chạy dọc cơ thể, qυầи ɭóŧ nhỏ bị dâʍ ŧɦủy̠ tràn ra ướt nhẹp.
Kiều Nhiễm kẹp chặt chân, kiềm chế thân thể đang cảm thấy hư không.
"Nghe anh nói muốn em, em cũng muốn anh, muốn bị anh đâm."
Kiều Nhiễm tựa vào ghế, đầu ngón tay đảo quanh đùi, trêu chọc đến thần kinh của người đàn ông.
Phong Vũ nắm chặt di động, cự vật cứng rắn hoàn toàn thức tỉnh, dựng lên thẳng tắp.