Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai ngày nghỉ quốc khánh thoáng cái đã qua, Phong Vũ quyết định thừa dịp nghỉ ngơi đưa Kiều Nhiễm ra ngoài chơi, nhưng bây giờ có rất nhiều người, hai người chọn cả buổi cũng chưa quyết định được sẽ đi đâu.
Cuối cùng, Kiều Nhiễm quyết định chơi ở thành phố này, không muốn giày vò trên xe, sau khi cô quyết định, Phong Vũ đã lên kế hoạch chơi những gì.
Vốn là có một công viên giải trí rất lớn trong thành phố, Kiều Nhiễm chưa từng tới đó, bên trong có nhiều trò chơi, hai người đều cảm thấy không tệ, kế hoạch ngày mai là đến công viên giải trí, ngày mốt đến công viên nước.
Ngày hôm sau, sau khi đến công viên giải trí, hai người cầm lấy hai tấm vé, trước tiên chơi trò thuyền hải tặc.
Phong Vũ không chơi những trò này, khi còn bé anh đã tới đây, rất nhiều năm trôi qua, khi đó trong công viên này còn chưa có những trò chơi cảm giác mạnh như thuyền hải tặc, tàu lượn siêu tốc, chỉ có ném vòng, bắn súng, đu quay.
Lên thuyền hải tặc, Phong Vũ vẫn còn cười cười nói nói với Kiều Nhiễm, lúc ban đầu tốc độ còn chậm, dao động nhỏ không có cảm giác gì, khoảng hai phút sau, Phong Vũ không thể nói được một câu nào, chỉ có thể chăm chú giữ chặt tay vịn trước mặt.
Kiều Nhiễm cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không ngờ trò chơi này vui đến vậy, chỉ tiếc là dao động còn chưa đủ mạnh, bên tai đều là tiếng thét chói tai của những người khác, cả quá trình Kiều Nhiễm không kêu một tiếng nào, ngược lại cứ cười suốt, Phong Vũ thì nhắm chặt hai mắt, cơ thể cứng đờ.
Sau khi xuống thuyền hải tặc, Phong Vũ đi đường cảm giác như trên mây, khuôn mặt đẹp trai trắng bệch, Kiều Nhiễm lo lắng tìm ghế trống để anh nghỉ ngơi một lúc, mua cho anh một chai nước lạnh.
Sau khi uống vài ngụm nước ngồi nghỉ một lúc lâu, Phong Vũ cuối cùng cũng khỏe lại, nhưng bàn tay đang cầm chai nước vẫn khẽ run lên.
Còn nhiều trò chưa chơi, Kiều Nhiễm lấy khăn giấy đưa anh lau mồ hôi lạnh trên trán, lo lắng nói: “Anh đừng chơi theo em nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi nhé.”
Phong Vũ lắc đầu, đã nói cùng nhau chơi rồi, sao có thể lâm trận bỏ chạy, huống chi anh còn là đàn ông, thậm chí ngay cả một cô gái nhỏ như Kiều Nhiễm còn không bằng, nói ra thật xấu hổ!
“Đi, đi chơi tàu lượn siêu tốc!”
Phong Vũ kéo Kiều Nhiễm đi xếp hàng chơi tàu lượn siêu tốc, vẻ mặt kiên cường.
Kiều Nhiễm không còn cách nào, khuyên cả buổi vẫn không thể thay đổi được quyết định của người đàn ông này, đành phải theo anh.
Trước khi lên tàu lượn siêu tốc, Phong Vũ nắm tay cô thề nói rằng lần này mình nhất định sẽ ổn, kết quả vừa lên chưa được nửa phút đã cong người lại, cơ thể mạnh mẽ co vào ghế.
Sau khi xuống tàu lượn siêu tốc, lần này người đàn ông cũng không mạnh miệng nữa, trực tiếp ôm chai nước chủ động ngồi xuống ghế, dùng hành động thực tế thể hiện sự sợ hãi của mình.
Kiều Nhiễm vừa đau lòng vừa buồn cười, để anh nghỉ một lúc, tự mình đi chơi các trò còn lại.
Thời gian sau đó, người đàn ông cao lớn đứng dưới các loại trò chơi khác nhau ôm chai nước nhìn Kiều Nhiễm chơi, vẻ mặt khâm phục.
Kiều Nhiễm mặt không đổi sắc chơi đu quay cảm giác mạnh, tháp rơi tự do, cùng các trò chơi khác, cuối cùng còn sót lại nhà ma chưa đi, Kiều Nhiễm hỏi Phong Vũ có sợ ma không, Phong Vũ tỏ vẻ không sợ, chủ động nắm tay cô bước vào nhà ma.
Không khí trong nhà ma rất đậm đặc, vừa bước vào đã cảm nhận được một
bầu không khí u ám, có năm sáu người đi trước bọn họ, lúc đầu còn cười cười nói nói, sau khi con ma đầu tiên xuất hiện một đám người rúc vào nhau, người phía sau ôm eo người phía trước, tiến lên.
Phong Vũ nắm tay Kiều Nhiễm, an ủi: “Đừng sợ, tất cả đều là giả.”
Vừa dứt lời, hai bên vách tường đột nhiên vươn ra một đống cánh tay, chạm vào chân Phong Vũ, cảm giác lạnh lẽo làm tóc gáy anh dựng lên, sợ tới mức bổ nhào vào cơ thể Kiều Nhiễm, thốt lên: “Má ơi!”
Kiều Nhiễm không bị hai cánh tay hai bên dọa sợ, ngược lại là bị hành động của anh làm giật mình, cơ thể người đàn ông bổ nhào vào người mình lạnh run, Kiều Nhiễm bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng anh.
Sau lưng còn có người, hai người không thể ở yên tại chỗ, Kiều Nhiễm kéo Phong Vũ chầm chậm đi về phía trước, lúc này người đàn ông cũng không cười nổi nữa, ôm chặt Kiều Nhiễm, bởi vì quá lo lắng, trong đầu toàn là bầu không khí của ngôi nhà ma, thần kinh tập trung cao độ bị sự xuất hiện bất ngờ của ma quỷ làm cho giật mình, khiến Kiều Nhiễm hoàn toàn hết cách, chỉ có thể an ủi anh suốt cả đường.
Sau khi rời khỏi nhà ma, sắc mặt Phong Vũ vô cùng kém, rõ ràng anh vẫn chưa bình ổn lại, Kiều Nhiễm vừa giận vừa buồn cười, người này rõ ràng không được còn hết lần này đến lần khác thích thể hiện, Kiều Nhiễm chậm rãi kéo anh đi về phía trước, bước đi dưới ánh nắng ấm một hồi lâu, người đàn ông mới từ từ hồi phục lại.
“Hừ, nhà ma này giống thật quá, sau này đừng đến nữa, nếu lỡ bị dọa để lại ám ảnh trong lòng sẽ không tốt.”
Phong Vũ nghĩ lại vẫn còn sợ đổ mồ hôi trong lòng bàn tay, cố gắng lấy lý do nhà ma quá giống thật để che đậy sự sợ hãi của mình, thân là một cảnh sát hình sự lại bị ma quỷ dọa đến nỗi hoảng sợ, Phong Vũ cũng ghét bỏ chính mình.
Kiều Nhiễm sợ anh xấu hổ, phụ họa nói: “Được, lần sau không đến nữa, quả thật đáng sợ, cũng may có anh đi cùng em.”
Được an ủi, sắc mặt của người đàn ông tốt hơn nhiều, mỉm cười hôn lên mặt cô một cái.
Khi đến một gian hàng chơi ném vòng, Phong Vũ đã lấy lại tinh thần, hỏi Kiều Nhiễm có muốn chơi không, Kiều Nhiễm gật đầu nói rất muốn chơi, Phong Vũ lập tức mua mười cái vòng, đưa cô năm cái mình năm cái.
“Em có chơi trò này chưa?”
Kiều Nhiễm lắc đầu, Phong Vũ tự tin cười nói: “Anh dạy em, xem kỹ, tìm thứ em muốn, sau đó ném thẳng về hướng đó, chú ý lực tay.”
Nói xong làm mẫu ném vào hàng giữa, vòng nhựa bay ra khỏi tay, vững vàng chụp trúng cái bình sứ.
Đôi mắt Kiều Nhiễm mở to, khâm phục vỗ tay khen ngợi: “Thật lợi hại!”
Phong Vũ vô cùng hưởng thụ sự sùng bái của Kiều Nhiễm, khuôn mặt đẹp trai cười cười, tiện tay ném đi, lại trúng.
“Lại đây, em thử xem.”
Kiều Nhiễm ném một cái vòng ra ngoài, nhưng lệch không trúng. Phong Vũ thấy thế đứng sau lưng, cầm tay dạy cô.
“Khống chế lực tay, đừng ném quá mạnh, nhắm đúng hướng, phải rồi, ném!”
Lần này trúng, Kiều Nhiễm vui vẻ nghiêng đầu nhìn anh, người đàn ông cúi đầu hôn lên đôi mắt ngấn nước của cô.
Ông chủ ngồi bên cạnh bắt chéo hai chân, quay đầu chua xót, người đang ngồi ở gian hàng, cẩu lương từ trên trời rơi xuống.
Chín trong số mười cái ném trúng, gói chiến lợi phẩm thành một bao lớn, ông chủ giơ ngón tay cái nói: “Lợi hại!”
Cầm lấy chiến lợi phẩm, Phong Vũ cười gật gật đầu, đi đến gian hàng bắn súng bên cạnh.
Cuối cùng đã đến lúc thể hiện khả năng của mình, Phong Vũ làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, phải để Kiều Nhiễm thấy mặt xuất sắc của anh.
Ngươi đàn ông cao to đẹp trai cầm súng, vẻ mặt nghiêm túc, một người một súng, bắn trúng vào bong bóng, gọn gàng.
Đến khi toàn bộ bức tường bong bóng trước mặt đều bị bắn trúng, Phong Vũ vẫn chưa chơi chán, ông chủ không thể không treo lên thêm, Phong Vũ nói thẳng: “Em cứ bắn đi.”
Nhìn thấy người đến xem náo nhiệt ngày càng nhiều, chỉ thấy ông chủ lấy bong bóng từ trong cái túi to ra treo lên, Phong Vũ cầm súng, ổn định chuẩn xác, xung quanh ồ lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Ông chủ vừa lỗ một chút vốn ngồi xổm bên ngoài vừa xem náo nhiệt vừa trầm trồ khen ngợi, khuôn mặt nhìn có chút hả hê, ông chủ gian hàng bắn súng liếc mắt nhìn ông, bước lên đá một cước.
Cuối cùng vẫn là Kiều Nhiễm động lòng trắc ẩn kéo Phong Vũ đi, chỉ có điều lúc này tất cả búp bê trên gian hàng đều đã bị bọn họ mang đi.
Đồ vật quá nhiều, Phong Vũ âu sầu mang theo một túi lớn búp bê, Kiều Nhiễm lấy điện thoại ra chụp cho anh hai tấm hình, sau đó đứng ở cửa công viên giải trí phát búp bê cho trẻ em, chỉ để lại một cặp heo con màu hồng đáng yêu.
Khi ra khỏi công viên giải trí đã hơn hai giờ chiều, hai người tìm quán cơm, lúc ăn cơm Phong Vũ đề nghị đi xem phim, đúng lúc gần đây đang chiếu một bộ phim nổi tiếng được đánh giá tốt trên mạng.
Hai người chọn bộ phim hot nhất, thời gian là bốn giờ chiều ở rạp phim gần đó.
Ăn cơm xong đã là ba giờ, vẫn còn thời gian, Phong Vũ kéo Kiều Nhiễm chậm rãi đến rạp chiếu phim.
Sau khi đến rạp chiếu phim, hai người lấy vé mua bỏng ngô và coca, ngồi trên ghế chờ đến giờ phim chiếu.
Phong Vũ và Kiều Nhiễm đang nói về cuộc sống của cô ở trường, bỗng nhiên giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
“Anh Vũ?”
Phong Vũ ngẩng đầu chào Bành Yên ở trước mặt.
Bành Yên không dám tin nhìn anh, lại nhìn Kiều Nhiễm vẻ mặt lạnh nhạt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đôi tay đang nắm chặt thân mật của bọn họ, đôi mắt lập tức đỏ lên.
“Anh Vũ, bạn gái của anh là cô ấy à?”
Ngón tay của Bành Yên chỉ vào Kiều Nhiễm, giọng điệu rất tệ.
Phong Vũ nhíu mày, ôm Kiều Nhiễm vào trong lòng, nói: “Đúng, có vấn đề gì không?”
Bành Yên nhìn Kiều Nhiễm nằm trong lòng anh, tâm tư vô cùng khó chịu, mặc dù cô biết Phong Vũ có bạn gái, cô luôn muốn xem bạn gái của Phong Vũ trông như thế nào, cũng muốn so sánh, không ngờ hôm nay cuối cùng cũng gặp được, lại là nữ sinh mà lúc trước cô đã từng gặp ở nhà Phong Vũ.
Bành Yên biết rằng cô đã thua cuộc, cô không thể so sánh với Kiều Nhiễm, lúc trước cô còn ôm một chút tâm lý ganh đua so sánh, cảm thấy biết đâu bạn gái của Phong Vũ không đẹp bằng cô, bây giờ cô đã hoàn toàn dẹp bỏ tâm tư so sánh của mình.
“Em ấy thành niên chưa?”
Bành Yên buột miệng, nói xong bản thân lập tức cảm thấy hối hận, cô hiểu rõ Phong Vũ, anh nhất định sẽ tức giận. Vốn có thể chào hỏi rồi rời đi, cũng coi như giữ lại chút mặt mũi cuối cùng cho mình, kết quả lại rơi vào tình trạng lúng túng như vậy.
Quả nhiên, Phong Vũ cau mày, vừa định mở miệng thì Kiều Nhiễm trong ngực khẽ di chuyển, cô nhẹ nhàng đẩy Phong Vũ ra, ngồi thẳng dậy nói với Bành Yên: “Chào chị, tôi thành niên rồi.”
Đôi mắt của Kiều Nhiễm trong veo sạch sẽ, cứ như vậy nhìn thẳng Bành Yên.
Bành Yên hơi nghiêng đầu, không đối mặt với cô, nói một câu ‘Xin lỗi’ rồi rời đi, phim cũng không xem nữa.
Phong Vũ nhìn theo bóng lưng cô ta, nhíu mày, không biết Bành Yên có chuyện gì, nhưng cho dù là ai cũng không thể không tôn trọng Kiều Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm, em có giận không?”
Phong Vũ không biết nên giải thích chuyện đồng nghiệp của mình bỗng nhiên tìm đến như thế nào, bởi vì anh cũng không hiểu.
Kiều Nhiễm nhìn anh lắc đầu, nói không sao cả: “Không có gì, phụ nữ ghen tị mà thôi.”
Phong Vũ khó hiểu, Kiều Nhiễm mỉm cười, chọc ghẹo: “Không ngờ chú Phong vẫn được tranh giành như vậy, không nhìn ra chị ấy thích anh, lần trước chị ấy và một người mập mạp đưa anh về nhà em cũng cảm nhận được, xem ra ánh mắt của anh không giống vậy.”
Còi báo động của Phong Vũ mãnh liệt rung lên, lập tức thể hiện mong muốn tồn tại mạnh mẽ.
“Nhiễm Nhiễm, anh và cô ta không có gì!”
Kiều Nhiễm bật cười, liếc nhìn anh, lười biếng nói: “Phải xem biểu hiện của anh sau khi về nhà đã, mời dùng hành động thực tế chứng minh.”
Phong Vũ nghe xong lập tức tỉnh táo, chớp mắt với cô, mỉm cười đen tối.
“Đêm nay ông xã đảm bảo sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ!”