Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương trình học chính thức rất dày, nhưng chắc chắn nhẹ nhàng hơn cấp ba nhiều, ít nhất có dư thời gian tự do làm việc.
Các bạn học lục tục tham gia một vài câu lạc bộ thú vị, Kiều Nhiễm vốn không muốn báo danh, nhưng ba người cùng phòng đăng kí câu lạc bộ âm nhạc kéo cả cô theo cưỡng ép tham gia. Nhiều người náo nhiệt, Kiều Nhiễm bị các cô ấy thuyết phục, cũng gia nhập câu lạc bộ.
Câu lạc bộ âm nhạc không có nhiều hoạt động, chỉ có hai ngày thứ ba, thứ năm cần họp mặt.
Câu lạc bộ có mấy anh chàng đẹp trai, bạn cùng phòng Kiều Nhiễm cũng bởi vì bọn họ mà mới đăng ký tham gia. Mấy người này dáng dấp đẹp giọng hát cũng tốt, há miệng chính là giọng ca trầm ổn cuốn hút, khiến lỗ tai người nghe cũng phải rụng trứng.
Kiều Nhiễm không có hứng thú với bọn họ, mỗi lần đi họp đều chỉ tập luyện một chút.
Mặc dù cô không có hứng thú với người ta, nhưng soái ca người ta lại có ý với cô. Tuần thứ hai gia nhập câu lạc bộ, Kiều Nhiễm liền bị bắt chuyện.
Người bắt chuyện với cô là thanh niên đẹp trai sáng sủa nhất câu lạc bộ âm nhạc, tính tình tốt, lấy giúp người làm niềm vui, duyên với nữ giới cũng cao.
Khi anh ta bắt chuyện xin Wechat, Kiều Nhiễm lãnh đạm nói đã có bạn trai, không thêm những nam sinh khác.
Thật ra bọn họ đã sớm biết Kiều Nhiễm có bạn trai, chuyện này bạn cùng lớp của cô nghe ngóng một chút là biết. Nhưng vấn đề là cô với đối tượng của mình yêu xa, yêu xa thường chia tay mà, biết đâu góc tường này có thể cạy được.
Đáng tiếc bọn họ đã định trước phải thất vọng. Kiều Nhiễm quả thực là tường đồng vách sắt, cạy thế nào cũng không lung lay.
Phong Vũ vẫn duy trì thói quen rảnh rỗi liền nhắn Wechat cho cô. Hôm nay tay anh bị một tờ giấy cắt qua, Phong Vũ không để ý, vẩy vẩy tay cho giọt máu bay đi rồi tiếp tục làm việc.
Bỗng nhiên anh ngừng động tác, ý tưởng chợt lóe, anh vươn tay nặn từ vết cắt ra mấy giọt máu. Sau đó người đàn ông treo trên khóe môi nụ cười giảo hoạt, cầm điện thoại mở camera chụp vài tấm hình.
Chụp xong, anh dựng thẳng đầu ngón tay, lựa tấm rõ ràng nhất, gửi Wechat cho Kiều Nhiễm, lại gõ một đoạn chữ.
Chuẩn bị xong Phong Vũ nhìn hai lần tin nhắn vừa gửi, hài lòng gật đầu, tiện tay rút ra một tấm khăn giấy lau máu trên ngón tay, sau đó vo viên chiếc khăn giấy dính máu ném vào thùng rác cách đó không xa, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Kiều Nhiễm lên lớp mở điện thoại ra mình Wechat, thuận tay click mở khung thoại của anh.
Kiều Nhiễm mở ảnh lên nhìn nửa ngày, sau đó tắt đi, đọc dòng tin anh đính kèm.
“Bảo bối, anh bị thương, đau quá, muốn thổi thổi một chút ~”
Kiều Nhiễm bị anh chọc cười, người đàn ông này lần trước cánh tay bị thương mà chẳng rên nửa câu, lần này một vết thương nhỏ rỏ mấy giọt máu cũng nói đau quá, còn thổi một chút? Có loại ăn vạ này sao?
Kiều Nhiễm cười gần chết, cô phát hiện Phong Vũ thay đổi rất nhiều, sau khi yêu trở nên thích bán manh*, mặc dù không hợp với vẻ ngoài của anh nhưng không thể không nói quả thật rất đáng yêu.
(*) Bán manh: Từ moe tiếng Nhật dùng Hán tự 萌 (manh), nên giới trẻ bên Trung Quốc mang chữ này về. "Bán manh" xuất phát từ cụm "mại manh" (卖萌) = bán (cái) moe. Bán manh có nghĩa là (cố) tỏ vẻ dễ thương. (st)
Người đàn ông dễ thương thế này ai có thể cự tuyệt đây? Dù sao Kiều Nhiễm tự nhận không cách nào kháng cự, cười trả lời lại.
Tiếng Wechat vừa vang lên, người đàn ông đang họp với các tổ viên rung lên một cái. Anh lập tức lấy điện thoại ra nhìn.
“Thổi một chút, phù ~ thương quá, sao anh lại không chăm sóc tốt bản thân?”
Khóe miệng Phong Vũ giương lên không thể kiềm chế, biểu cảm trên mặt nhu hòa khác thường, làm mấy tổ viên thấy ù ù cạc cạc.
Tiểu Lưu xoa cái bụng tròn lẩm bẩm: “Aiz, người đàn ông già lão đại rốt cuộc đã tìm được người cần mình, mặt mày hàm xuân ý, nhìn một cái là biết đang hạnh phúc.”
Các tổ viên ồn ào nhào tới xung quanh cậu ta nhao nhao hỏi: “Bạn gái của lão đại như thế nào, cậu gặp chưa? Nói chút đi!”
Tiểu Lưu ôm bụng cố làm vẻ thần bí nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, tôi cũng không dám bàn luận về bạn gái của lão đại, nhưng mà dáng dấp rất xinh đẹp, lão đại thật sự có chút không xứng với người ta.”
Lời của Tiểu Lưu không sai, Phong Vũ là người ‘già’ ba mươi tuổi, Kiều Nhiễm mới mười tám, quả thật có chút không xứng.
Nhưng mà đám tổ viên này lại không biết, rối rít suy đoán nhân vật thần tiên nào thậm chí lão đại cũng không xứng với.
Bọn họ càng tò mò tám chuyện, Bành Yến càng khó chịu.
Chẳng phải là một con nhóc sao, có gì mà không xứng, Vũ ca tốt như vậy, cặp với ai mà không dư sức? Có cần thiết phải nâng cao cô ta lên vậy không? Dáng dấp cũng như nhau, chỉ là trẻ tuổi hơn mà thôi.
Dù Bành Yến ghen ghét như thế nào thì cũng không ảnh hưởng tới Phong Vũ. Người đàn ông đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào, cách xa cũng có thể thấy xung quanh người anh đang nổi bong bóng màu hồng.
“Có bé cưng thổi một cái liền hết đau, yêu em ~”
Phong Vũ trả lời sau đó cất điện thoại, nhìn những người khác đang túm tụm lại xì xào bàn tán. Thấy ánh mắt của anh mọi người đều bay nhanh về chỗ cũ, khôi phục bộ dáng chính trực nghiêm túc.
Phong Vũ gật đầu, tiếp tục họp.