Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này, tại công ty giải trí Thịnh Thế.
Tôn Tiệp và chị Vương kẻ trước người sau trở về công ty. Vừa trở lại công ty, Tôn Tiệp lập tức về phòng nghỉ của nghệ sĩ suy nghĩ về chuyện này, có điều nghĩ đến quyết định đã thỏa thuận với chị Vương vừa rồi, trái tim của cô lúc này vẫn đang phấn khởi nhảy nhót.
Cô được chính tay Kỷ Lam đưa vào công ty giải trí Thịnh Thế, hơn nữa từ khi vào công ty đến nay, Kỷ Lam một tay bồi dưỡng cô, cô có được thành tích như hôm nay không thể không nhắc đến công của Kỷ Lam. Nhưng dã tâm của cô quá lớn, cô không thỏa mãn với địa vị mình đang có, cô muốn leo lên cao hơn nữa, không muốn cứ mãi là vai phụ có thể bị đổi bất cứ lúc nào trong tay người khác.
Ở điểm này, Kỷ Lam không thỏa mãn được Tôn Tiệp.
Kỷ Lam là người đại diện mới, lượng tài nguyên trong tay không thể sánh với nhiều người đại diện thâm niên khác, nhưng chị Vương thì khác. Chị ta là người đại diện đã công tác lâu năm tại công ty giải trí Thịnh Thế, cũng bồi dưỡng ra được vài minh tinh hàng đầu.
Khi cô quay xong bộ phim đầu tiên để người xem quen mắt, chị Vương từng tìm đến cô, nhưng vì cô nhớ tới ân tình của Kỷ Lam, lại sợ về sau không lấy lòng được hai bên nên vẫn luôn từ chối.
Mãi cho đếm vụ tham dự buổi tuyển chọn vị trí nữ thứ tư trong bộ phim "Tầm Tiên" vừa rồi...
Từ lâu cô đã biết bộ phim truyền hình "Tầm Tiên" này được đầu tư rất công phu, những người được mời cho vai diễn quan trọng đều là những thần tượng đứng đầu trong phái thực lực, cô cho rằng mình chắc chắn có thể lấy được nhân vật này nhờ vào mối quan hệ của Kỷ Lam và đạo diễn.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Cô không có thể có được nhân vật ấy, trong khi đó Kỷ Lam lại giao vai diễn đó cho một con bé không có tiếng tăm. Mà việc cô muốn có một vai diễn chính lại trở nên thật xa xôi.
Nước chảy chỗ trũng thì người phải lên chỗ cao thôi. Nếu Kỷ Lam không thể cho cô thứ cô muốn, vậy cô rời đi. Đây là chuyện rất đỗi bình thường trong giới giải trí, cô không sai.
Trong lòng nghĩ như vậy, tâm trạng Tôn Tiệp dần dần vững vàng lên.
"Đúng vậy, mình không sai, đây là việc làm đương nhiên mà thôi, muốn trách chỉ có thể trách Kỷ Lam không có bản lĩnh giữ nghệ sĩ."
Xây dựng tâm lý xong, Tôn Tiệp yên lặng chờ thời cơ. Ban đầu cô còn cho rằng phải chờ một khoảng thời gian nữa mới có cơ hội, nhưng chẳng bao lâu sau cô nhận được một tin nhắn từ chị Vương.
"Kỷ Lam dẫn người mới đến công ty ký hợp đồng, đây là cơ hội tốt, tôi sẽ xử lý chuyện này."
Một câu ngắn gọn làm tâm tư Tôn Tiệp có phần phức tạp, thế nhưng trong tình huống dù có cô hay không thì Kỷ Lam đều lựa chọn người khác. Như vậy, cô có theo người khác cũng chẳng có gì là quá đáng.
Nghĩ vậy, Tôn Tiệp càng thêm yên tâm với tính toán đổi người đại diện của mình. Cô rời phòng nghỉ, đi thẳng đến phòng hoạt động tự do của nghệ sĩ.
Vì một số chương trình bên công ty sắp xếp vẫn chưa chính thức bắt đầu nên trong phòng hoạt động tự do lúc này có không ít người mới đang túm năm tụm bảy.
Tôn Tiệp vừa tới liền bị một đám người gọi qua.
"Tôn Tiệp, cô biết tin gì chưa? Người đại diện của cô dẫn một người mới tới công ty ký hợp đồng. Vừa đi thẳng vào văn phòng của giám đốc Trần đấy, nghe nói người mới này đã thông qua vòng sơ tuyển của đạo diễn Chu, như vậy không biết sẽ ký hợp đồng hạng mấy đây?"
Thấy nhiều đôi mắt tò mò nhìn mình như thế, Tôn Tiệp lắc đầu, "Tôi không rõ, vừa nghe các cô nói thì tôi mới biết."
"Chuyện lớn thế mà cô không biết gì sao? Trước đó không có tin tức nào cả, người này cứ như đột nhiên nhảy ra vậy."
Tôn Tiệp gật đầu, "Hôm qua tôi và Lâm Uyển Bạch đến vòng sơ tuyển, cũng không thấy chị Kỷ nhắc đến việc một người khác đi thử vai, càng không nói sẽ ký hợp đồng với người mới."
"Hôm qua cô và Lâm Uyển Bạch đến buổi thử vai ư?"
"Ừm có đi, sau khi trở về không lâu thì chị Kỷ nói đạo diễn Chu cho rằng bọn tôi không thích hợp, không ngờ..." Tôn Tiệp giải thích, sắc mặt hơi trùng xuống.
"Không sao đâu, giờ cô đã nổi lên rồi, có lẽ không lâu nữa sẽ có vai diễn mới tốt hơn thôi." Người đứng bên cạnh an ủi cô.
Tôn Tiệp là người nổi bật nhất trong nhóm người mới bọn họ, lúc này không ai có ý định giội gáo nước lạnh thẳng vào cô, thế nên xung quanh đều là những lời an ủi. Còn thực tế thì việc này vẫn chưa rõ ràng, họ sẽ không vì Tôn Tiệp mà vội phán xét người mới này, vậy nên tất cả nhanh chóng lảng sang vấn đề khác, tránh sự "châm ngòi" của Tôn Tiệp.
Đối với nghệ sĩ cùng công ty mà nói, những lời này chỉ là có nghe thôi. Dùng một câu để hình dung, chính là cùng tồn tại trong một vòng tròn, ai biết lòng người thế nào.
Bởi vậy, mấy lời này của Tôn Tiệp dù có cố ý hay không, bọn họ cũng chẳng quan tâm lắm.
"Người mới này vừa kết thúc phần diễn là đạo diễn Chu dừng buổi thử vai ngay, vai diễn này chắc chắn là của cô ta rồi."
"Các cô có ai gặp cô ta chưa? Trong diễn đàn, tôi thấy nhân viên phụ trách đạo cụ nói cô ta đẹp lắm, nghe nói còn đẹp hơn cả Triệu Thiển của công ty giải trí Hoàn Thế."
"Đẹp hơn cả Triệu Thiển? Không thể nào? Ai cũng biết Triệu Thiển đi phẫu thuật thẩm mỹ mà."
"Không có lửa làm sao có khói, vẻ ngoài chắc chắn không kém cạnh đâu!"
"..."
Hết người này nói đến người kia nói, cuối cùng vẫn quanh quẩn chuyện bề ngoài thế nào, sau đó quả nhiên thấy Tôn Tiệp bắt đầu để ý. Tại nơi cô ta không nhìn tới, mấy người trao đổi ánh mắt.
Lâu nay Tôn Tiệp luôn được công nhận là người có ngoại hình nổi bật trong nhóm, bây giờ xuất hiện một người đẹp hơn, lại thân thiết với người đại diện, như vậy đủ hiểu cảm giác hiện giờ của Tôn Tiệp như thế nào.
Mà lúc nghe nói người mới có bề ngoài xuất chúng, ánh mắt Tôn Tiệp thoáng mơ hồ, thầm nghĩ, "Người chị Kỷ muốn kí hợp đồng thật sự đẹp thế à?"
Đúng lúc này, ngoài phòng nghỉ có động tĩnh truyền đến. Mọi người nhìn qua theo phản xạ, thấy giám đốc quản lý nghệ sĩ và Kỷ Lam đang đứng đó, phía sau họ còn có một cô gái. Khi tập trung nhìn vào, không ít người phải ngây ngốc.
Khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đen láy mà sáng trong như nước hồ mùa thu, ngũ quan tinh xảo, hơn nữa làn da trắng nõn ấy, dù nhìn từ góc độ nào cũng xinh đẹp rạng ngời, trắng hơn một phần thì thành tái nhợt, sạm đi một phần thì thành thô kệch.
Cô gái đứng ở đó, tựa như một vật phát sáng thu hút mọi ánh nhìn của mọi người, nói một câu thịnh thế mỹ nhân cũng không quá đáng.
Triệu Thiển được các fan gọi là mỹ nhân đứng đầu giới giải trí kia đúng là kém hơn người trước mắt.
Ngay lập tức, mọi người liền tin tin tức về người mới thử vai thành công kia là sự thật. Với ngoại hình và khí chất như thế, cho dù là bình hoa cũng dễ dàng nổi tiếng! Ai bảo giới giải trí là nơi dựa vào mặt chứ, trình độ như nhau nhưng ai đẹp hơn sẽ giành được nhiều cơ hội hơn, đây là vấn đề thực tế.
Trong khi những người khác đang sững sờ trước bề ngoài xinh đẹp của người mới, tâm trạng Tôn Tiệp lại trầm xuống, ngón tay bất giác bấu chặt lòng bàn tay, dùng cơn đau đớn làm mình tỉnh táo lại.
"Giới thiệu với mọi người, đây là cô Ngao An An - nghệ sĩ vừa kí hợp đồng với công ty giải trí Thịnh Thế chúng ta, người đại diện của cô ấy là Kỷ Lam, mọi người đến làm quen với người mới nhé." Giám đốc quản lý nghệ sĩ Trần Thạch cũng mặt mày hớn hở.
Tuy nói điều kiện của người mới này không quá nổi bật, nhưng nếu xét về phương diện tư chất, quả thật công ty họ đã đào được châu báu rồi! Thêm một người là tăng thêm một phần lực lượng, ông thật sự rất vui vẻ, giọng nói cũng hòa ái đi vài phần.
Nhưng chung quy Ngao An An vẫn chỉ là người mới, Trần Thạch nói những lời này xong cũng không định nán lại lâu, ông ra hiệu với Kỷ Lam rồi rời đi. Còn những người mới này nghĩ gì trong lòng, không cần ông quan tâm.
Chờ Trần Thạch đi khỏi, Kỷ Lam trực tiếp vẫy vẫy tay với Tôn Tiệp, "Tôn Tiệp, lại đây."
"Chị Kỷ." Tôn Tiệp ghìm lại những cảm xúc đang quay cuồng trong lòng, tiến lên phía trước nở nụ cười.
"Đây là Ngao An An, về sau xem như đàn em của em, em ra mắt sớm hơn con bé, sau này chiếu cố em nó nhiều hơn nhé." Kỷ Lam cười với Tôn Tiệp.