Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Huyền Học Đại Sư Không Phải Người
  3. Chương 54
Trước /59 Sau

Huyền Học Đại Sư Không Phải Người

Chương 54

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cho dù Tạ Vãn âm thầm xử lí ra sao, đoàn phim quay đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng đến lượt Ngao An An quay.

Lần này, giúp Ngao An An trang điểm cũng chính là chuyên gia trang điểm đã làm việc cùng cô lần trước.

Khi nhìn thấy Ngao An An, người này không khỏi nở một nụ cười ngẩn ngơ.

Thịnh thế mỹ nhan của Ngao An An để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô, chạm vào làn da nhẵn nhụi kia liền khó mà quên được.

Có thể nói, sau khi chạm vào làn da của Ngao An An rồi lại chạm vào da của người khác, cảm giác bọn họ thật thô ráp.

Vô cùng trơn mịn, làm cho người khác không nhịn được sờ một lần lại muốn sờ thêm vài lần!

Khi trang điểm cho Ngao An An, chuyên gia trang điểm liền thuận theo suy nghĩ mà hành động, tranh thủ cơ hội lúc trang điểm ăn một ít đậu hũ của Ngao An An.

Nhưng muốn ăn đậu hũ là vậy, sự chuyên nghiệp của bản thân vẫn phải đặt lên hàng đầu.

Không đơn giản như trong buổi thử vai, lần này chuyên gia trang điểm trang điểm cho Ngao An An theo trình tự trang điểm bình thường.

Dù sao khi trang điểm xong, cảm giác nhiều chỗ đã khác hẳn.

Khi chuyên gia trang điểm đang làm việc, không ít nhân viên trong phòng trang điểm đổ dồn ánh mắt vào Ngao An An.

Sắc đẹp luôn là thứ thu hút sự chú ý của người khác.

"Xong rồi." Sau khi tô son cho Ngao An An là hoàn thành phần trang điểm.

Rất nhanh, chuyên gia trang điểm bắt đầu tập trung vào mái tóc đen của Ngao An An.

Quả nhiên mỹ nữ toàn thân xinh đẹp, này một mái tóc đen như mực, cầm trong tay cũng vô cùng mượt mà.

Chuyên gia trang điểm thầm cảm thán như vậy, nhanh chóng búi tóc lên.

Trong phim, tạo hình của Ngao An An toát ra tư thế mạnh mẽ oai hùng.

Cho dù trang phục có đơn giản đến đâu, khi khoác lên người đại mỹ nhân Ngao An An này thì đều đẹp xuất sắc.

Ngao An An như vậy quá chói mắt, như tỏa ra ánh hào quang, vô cùng xinh đẹp.

Giây phút này, các nhân viên công tác chỉ thấy tim đập thình thịch, muốn nhảy dựng ra ngoài vì sắc đẹp.

Không chỉ các nhân viên, ba diễn viên khác cũng có chút ngơ ngẩn.

Đặc biệt là Trương Lâm và Lâm Hàn.

Đàn ông nào nhìn thấy cái đẹp cũng đều như vậy, hiển nhiên là nhịp tim càng nhanh hơn.

Đối phương quả thật vô cùng xinh đẹp, nói không động tâm chính là dối lòng.

Nhưng đối với hai người mà nói, cũng chỉ là tim đập nhanh hơn thôi, tuyệt đối không dám bước qua giới hạn.

Nguời trước là bởi vì thấy Ngao An An không dễ chọc vào, cũng chẳng dại gì mà thử.

Người sau đã thấy bản lĩnh điều khiển bọn quỷ của Ngao An An, trong lòng anh vừa sùng bái vừa sợ hãi.

Còn Tạ Vãn, lúc này bình thản mà thưởng thức vẻ đẹp của Ngao An An, đồng thời trong lòng cũng chắc chắn một điều, sau khi bộ phim lên sóng truyền hình, Ngao An An nhất định sẽ bùng nổ và trở nên nổi tiếng.

Giới giải trí luôn dành sự ưu ái cho những người có ngoại hình đẹp, đặc biệt là mỹ nhân như Ngao An An.

Tạ Vãn cảm thấy nếu danh xưng đệ nhất mỹ nhân trong làng giải trí được trao cho Ngao An An thì cũng chẳng có ai dám phản bác lại, bởi vì thật sự không có người nào đẹp hơn cô ấy.

Phẫu thuật thẩm mỹ cũng chẳng thể đẹp được như vậy.

Tâm trí của mọi người đều rối tung lên vì Ngao An An.

Một lúc sau, tại địa điểm ghi hình, các diễn viên chính hóa trang xong đã tập trung đầy đủ, chuyên gia trang điểm ở bên cạnh luôn sẵn sàng chỉnh lại lớp trang điểm, nhân viên công tác chuẩn bị xong mọi việc thì quan sát xung quanh.

Ngao An An có ngoại hình, nhưng diễn xuất của cô vẫn là ẩn số.

Người trông mong nhất chính là đạo diễn Chu Thế Tân.

Lát nữa là cảnh quay đầu tiên của Ngao An An, là một phân đoạn khá quan trọng.

Mà đây chính là một nhân vật vô cùng ấn tượng, khi xuất hiện trong kịch bản, chỉ cần một lời dẫn như sau là có thể bao quát được.

Đại sư tỷ Thanh Linh phái Côn Lôn có vẻ đẹp khiến trăm hoa lu mờ, chấn động tam giới.

Hình tượng hoàn mỹ này đòi hỏi Ngao An An phải cố gắng rất nhiều để bám sát kịch bản.

Bởi vậy, dù biết Ngao An An đã làm tốt trong buổi thử vai, trong lòng Kỷ Lam vẫn có chút lo lắng cô sẽ gặp khó khăn trước ống kính máy quay.

Nghĩ đến đó, Kỷ Lam liền hỏi Ngao An An: "Cô đã nhớ hết lời thoại của mình chưa?"

"Rồi." Ngao An An gật đầu.

"Đừng quá căng thẳng, đây là lần đầu tiên, chúng ta có thể từ từ bắt được mạch cảm xúc." Chu Thế Tân sợ thái độ của mình sẽ ảnh hưởng đến Ngao An An, liền nói.

"Được."

Giọng nói của Ngao An An vẫn bình thản như cũ.

Nghe giọng điệu này, tâm trạng của Chu Thế Tân mới chậm rãi thả lỏng, sau đó bắt đầu giải thích cho Ngao An An và các diễn viên quần chúng khác về những cảnh quay tiếp theo.

Lúc này, nhân viên công tác đã dàn dựng xong bối cảnh xung quanh.

"Tất cả bộ phận chuẩn bị, action!

Theo khẩu lệnh bắt đầu của đạo diễn, toàn bộ máy quay ngay lập tức nhắm vào chính giữa sân, các diễn viên cũng bắt đầu nhập vai, thể hiện diễn xuất trước ống kính.

Đội ngũ hai bên đang giao chiến, phái Côn Lôn do lực lượng mỏng hơn đã nhanh chóng rơi vào thế bất lợi, không còn cách nào, một người trong số họ phải bắn pháo hoa lên trời nhờ giúp đỡ.

Không lâu sau, đại sư tỷ Thanh Linh của phái Côn Lôn đang tu luyện ở gần đó đã đuổi tới.

Nhìn thấy Thanh Linh "từ trên trời giáng xuống", vẻ mặt của các đệ tử Côn Lôn đều lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn mừng rỡ.

"Đại sư tỷ!"

Ngay cả đối thủ của bọn họ cũng liếc mắt nhìn sang, trong phút chốc liền sững sờ.

Đệ nhất mỹ nhân Tam giới, đại sư tỷ Thanh Linh phái Côn Lôn.

Quả nhiên là danh bất hư truyền!

Sự choáng ngợp vào thời điểm này không cần phải diễn, bởi vì cảm xúc này thực sự xuất phát từ đáy lòng.

Lúc này, máy quay nhanh chóng bắt được một cảnh quay cận mặt của Ngao An An.

Dưới ống kính máy quay, gương mặt Ngao An An chỉ có thể dùng một từ để miêu tả.

Xinh đẹp!

Tất nhiên, điều Chu Thế Tân quan tâm nhất không chỉ là ngoại hình của Ngao An An, mà còn là đôi mắt của cô.

Đôi mắt lạnh lùng và hờ hững, như thể không có gì trên đời này có thể lọt vào mắt cô.

Không hề bận tâm đến điều chi, chỉ hành động theo tiêu chuẩn riêng của bản thân.

Đây là Thanh Linh.

Là người có địa vị cao nhất của phái Côn Lôn, nàng có tài năng xuất chúng, tu vi thâm hậu, dung mạo tuyệt mĩ, những gì tốt đẹp nhất trên đời đều tập trung trên người nàng.

Ngao An An dường như đã hòa làm một với nhân vật trong kịch bản.

Chu Thế Tân nhìn thấy, trong lòng tràn đầy kinh ngạc lẫn mừng rỡ.

Diễn xuất thực sự tuyệt vời! So với buổi thử vai, màn trình diễn này thậm chí còn khiến anh hài lòng hơn gấp bội.

Theo dõi Ngao An An từng bước bám sát kịch bản, Chu Thế Tân vô cùng ưng ý hô to một tiếng: "Cắt!"

Đồng thời, ánh mắt nhìn sang Ngao An An tỏ vẻ hài lòng, nếu như nói trước đây chỉ kì vọng tám điểm, hiện tại anh cảm thấy có thể lên đến chín điểm.

Ngay lập tức, Chu Thế Tân cũng bước tới, trực tiếp khen ngợi Ngao An An, sau đó tiến hành phân công cảnh quay kế tiếp.

Nói xong, Chu Thế Tân đặc biệt động viên Ngao An An: "Làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé."

Ngao An An gật đầu, nhưng trong lòng rất ngạc nhiên, sau đó thầm nghĩ diễn tập đâu có khó lắm, mô phỏng một hình tượng trong lòng, rồi cứ thế mà diễn theo tính cách của hình tượng này là được thôi.

Bắt được mạch cảm xúc rồi, lần quay tiếp theo của Ngao An An càng thuận buồm xuôi gió.

Liên tiếp mấy cảnh quay đều diễn ra suôn sẻ như vậy, gần như chỉ quay một lần là đạt yêu cầu, nếu phải quay lại thì cũng không phải do lỗi của Ngao An An.

Nhờ vào "kĩ thuật diễn xuất tốt" của cô, tất cả nhân viên đoàn phim đều ấn tượng với Ngao An An.

Không bàn đến những chuyện khác, chỉ cần nhìn nụ cười trên mặt Chu Thế Tân là biết anh có bao nhiêu hài lòng đối với Ngao An An.

Kỷ Lam đứng ở bên ngoài theo dõi các cảnh diễn của Ngao An An, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác tự hào.

Vốn dĩ cô có chút lo lắng nhưng bây giờ biểu hiện của Ngao An An cũng làm cô yên lòng đôi chút.

Ngao An An sẽ nổi tiếng thôi!

Kỷ Lam chắc mẩm trong lòng như vậy.

Một lát sau, đạo diễn Chu hô "Cắt!" kết thúc cảnh quay, Ngao An An cũng hoàn thành xong phần độc diễn của mình. Tiếp theo là cảnh giữa Ngao An An với nam nữ chính và nam phụ, đồng nghĩa với việc cô sẽ phải thực hiện những kĩ năng diễn xuất với độ khó cao hơn.

Khi Ngao An An diễn cùng các diễn viên quần chúng, tất cả máy quay sẽ tập trung hướng vào cô.

Nhưng diễn xuất cùng dàn diễn viên chính thì khác.

Bốn diễn viên chính ở phim trường, nếu không có kĩ năng diễn xuất, ở trên màn ảnh sẽ bị người khác chèn ép, vô tình bị xem như không tồn tại, các cảnh quay sau này có lẽ chỉ được xuất hiện chớp nhoáng.

Đây là một cuộc đọ sức về diễn xuất.

Chuyên gia trang điểm sửa soạn kĩ lưỡng cho bốn người, chuẩn bị bước vào cảnh quay.

Giũa sân khấu, Trương Lâm và Tạ Vãn xuất hiện đầu tiên.

"Ai, rốt cuộc là kẻ nào gây ra?" Tạ Vãn nhìn quê hương bị tàn sát, vẻ mặt vô cùng đau đớn, bản thân cô vốn dĩ đạt được Trúc Cơ có thể trở về thăm gia đình, nhưng khi quay về đã là sinh li tử biệt. Ngoại trừ nỗi căm hận, cô càng ân hận, ân hận vì không thể về sớm hơn.

Nước mắt lăn dài trên má, nỗi căm hận, ân hận của nhân vật được Tạ Vãn thể hiện vô cùng tinh tế, bộc lộ rõ tài năng diễn xuất của nàng hoa đán nổi tiếng này.

"Diệp sư muội, muội yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này." Trương Lâm đau lòng nói, đưa tay muốn vỗ về an ủi Tạ Vãn, nhưng cuối cùng lại thu tay trở về, đôi mắt nhìn Tạ Vãn tràn ngập lo lắng.

"Sư huynh, hức hức..." Trong khoảnh khắc đó, Tạ Vãn nhào vào trong lòng Trương Lâm, nhìn cảnh hoang tàn đổ nát trước mặt, nước mắt không ngừng rơi.

Đúng lúc này, có tiếng động phía sau hai người.

Ngao An An và Lâm Hàn đã đến.

Nghe thấy động tĩnh, Tạ Vãn và Trương Lâm nhanh chóng tách ra, quay đầu nhìn lại.

Là Ngao An An, Lâm Hàn cùng vài người đang theo sau.

"Đại sư tỷ." Tạ Vãn bước đến gọi một tiếng.

Ngao An An nhìn thoáng qua Tạ Vãn, sau đó hướng ánh mắt về phía Trương Lâm: "Từ sư đệ, trong lúc chấp hành nhiệm vụ mà ngươi lại bỏ mặc các đệ tử tu vi thấp để họ lưu lạc không rõ tung tích. Ngươi đã biết tội chưa?"

Trương Lâm nghe xong, sắc mặt căng thẳng, cúi đầu trước Ngao An An: "Đệ tử biết sai."

"Đại sư tỷ, là ta..." Tạ Vãn đứng ra muốn bênh vực Trương Lâm.

Nhưng lời vừa nói ra, Ngao An An lạnh lùng liếc cô một cái, ánh mắt lạnh lẽo như có thể xuyên thấu qua người Tạ Vãn.

Dưới ánh nhìn này, Tạ Vãn không nói được lời nào.

Giờ phút này, Tạ Vãn thật sự cảm thấy đôi mắt này như băng lạnh thấu xương, trong lòng run rẩy, khiến cho cảm xúc vốn đã dồn nén của cô sụp đổ rồi, thân thể cũng run lên.

"Cắt!"

Đúng lúc này, giọng Chu Thế Tân vang lên.

"Không tệ, mọi người nghỉ ngơi rồi tiếp tục nhé." Chu Thế Tân vừa nói vừa liếc nhìn Tạ Vãn, xem ra câu này là dành cho cô đây.

Tạ Vãn đương nhiên nghe thấy, cô cũng biết vừa rồi bản thân sơ suất đã bị Chu Thế Tân nhìn ra, sở dĩ đạo diễn không ra hiệu dừng lại bởi vì cảm xúc khi nãy phù hợp với trạng thái của nhân vật lúc đó. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là cô sẽ bị Ngao An An hoàn toàn lấn lướt.

Lần này là Chu Thế Tân muốn giữ mặt mũi cho cô.

Đang nghĩ ngợi, ánh mắt của Tạ Vãn chợt dừng lại ở Ngao An An.

Lúc này, Ngao An An đã thoát vai, đang mải ngó nghiêng xung quanh.

Nhìn cảnh này, trong đầu Tạ Vãn càng thêm rối rắm.

Ngao An An này thật sự còn là lính mới sao? Quái vật mới đúng!

Dù là nhập vai hay thoát vai cũng vô cùng linh hoạt.

Lúc quay phim, cô còn có cảm giác Ngao An An chính là Đại sư tỷ, nhưng bây giờ Ngao An An chỉ là Ngao An An mà thôi.

Tạ Vãn liên tưởng tới câu "Trường Giang sóng sau xô sóng trước", cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng để tiếp tục "chiến đấu" với những cảnh quay tiếp theo.

Trương Lâm cũng nhận ra cảm giác của Tạ Vãn, trong mắt có chút tán thưởng nhìn Ngao An An.

Một người mới mà có được kĩ năng diễn xuất tốt như vậy, quả thực vô cùng đáng kinh ngạc, chẳng trách đạo diễn Chu mất nhiều thời gian để tuyển chọn.

Về phần Lâm Hàn chăm chú theo dõi nãy giờ đã hoàn toàn bị thu phục, ánh mắt nhìn Ngao An An càng thêm hâm mộ.

Ngao An An có phép thuật trấn áp quỷ, ngay cả năng lực diễn xuất cũng vô cùng nổi bật.

Ngao An An hoàn toàn không biết người khác đang nghĩ gì về mình, sau khi diễn vài cảnh, cô cảm thấy càng chơi càng phấn khích.

Cuối cùng, Tạ Vãn bình tĩnh trở lại, Trương Lâm giữ vững phong độ, Lâm Hàn – người cực kì ngưỡng mộ Ngao An An và Ngao An An đang ở trạng thái tốt nhất, bốn người cùng nhau phối hợp, mang lại màn diễn xuất cực kì mãn nhãn!

"Cắt!"

"Cắt!"

"Cắt!"

"..."

Trong một thời gian ngắn, chỉ có giọng nói của Chu Thế Tân vẫn đều đặn vang lên, những nhân viên khác đã dành hết sự chú ý vào màn PK của bốn người.

Khi nhìn vào, ai cũng chỉ có một cảm giác duy nhất!

Tuyệt quá!

Kỷ Lam vô cùng hài lòng.

Nhìn thấy biểu hiện của Ngao An An, cô thực sự rất vui!

Ngao An An quả thực là người sinh ra để nhận lấy hết thảy ưu ái.

Với tư cách là một trợ lý, Quỷ Đao Lao nhìn mọi người đều bị nhóm diễn viên và Ngao An An hấp dẫn, trong lòng thầm cảm thán.

Lão đại chính là lão đại, làm việc gì cũng tuyệt nhất!

Về phần đám quỷ, bọn họ chỉ biết vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Ngao An An là "ân nhân" của bọn họ, đương nhiên phải nhiệt tình cổ vũ rồi.

Người và quỷ đều có tâm tình tốt đẹp, bốn người Ngao An An kết thúc một ngày quay phim vô cùng suôn sẻ.

Thấy tình hình tiến triển thuận lợi, Chu Thế Tân rất hào hứng, đồng thời quyết định thừa thắng xông lên, sẵn triển khai luôn cảnh quay ban đêm ở thôn Tiểu Nam.

Ngao An An vừa vặn không có phân cảnh buổi tối nên sau khi xin phép Chu Thế Tân, cô quyết định rời đi trước.

"Được, các cô trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai quay xong là chúng ta có thể tạm nghỉ rồi." Chu Thế Tân nghe yêu cầu của Kỷ Lam liền gật đầu đồng ý.

Ngay lập tức, Kỷ Lam cùng mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về khách sạn.

Khi bọn Kỷ Lam thu dọn xong xuôi đang định rời đi, vừa đúng lúc Lâm Hàn kết thúc cảnh quay hôm nay của anh.

Nghe tiếng thúc giục của đám quỷ xung quanh, Lâm Hàn quyết định không tẩy trang, cùng Tiểu Vương đi đến xe của anh ở phía sau xe Ngao An An.

Hai chiếc xe chạy một trước một sau.

Quỷ Đao Lao thấy cảnh này qua gương chiếu hậu, quay đầu giải thích với Ngao An An, đặc biệt nhấn mạnh đám quỷ kia là cái bọn ham chơi, cứ thế mà mặt dày bám theo xe của Lâm Hàn.

"Không sao, bọn chúng có chừng mực, chỉ là muốn chơi bời thỏa thích thôi." Ngao An An thản nhiên nói, dù sao không bao lâu nữa những con quỷ này sẽ tiến vào luân hồi, họ chỉ coi khoảng thời gian này như một cái gì đó thoáng qua mà thôi.

Nghe vậy, Quỷ Đao Lao cũng không nói thêm.

Kỷ Lam không để ý cuộc trò chuyện của hai người, chỉ tập trung lái xe.

Không biết bao lâu sau, Kỷ Lam chợt nhận ra chiếc xe phía sau đột ngột biến mất, cô cố ý giảm tốc độ lại, đợi một lúc mà vẫn không thấy xe sau vượt lên trước. Kỷ Lam nói: "An An, không thấy xe của bọn họ được một lúc lâu rồi, có chuyện gì sao?"

"Hả?" Ngao An An nghe xong lập tức liếc mắt nhìn ra phía sau, thì ra là sương mù dày đặc, cô hơi nhướng mày: "Quay lại đi."

Màn sương mù dày đặc này thật không đơn giản, xem ra đã xảy ra chuyện rồi.

Lúc này, ở phía sau.

Tiểu Vương vẫn luôn bám sát xe Kỷ Lam, nhưng cậu không ngờ chỉ trong nháy mắt, chiếc xe kia đã biến mất.

Sao có thể như thế được?

Tiểu Vương thấy lạ liền tăng tốc lao về phía trước.

Nhưng lái xe một hồi, Tiểu Vương vẫn không thấy xe của Kỷ Lam đâu.

Càng nghĩ ngợi, Tiểu Vương không hiểu sao lại càng suy diễn linh tinh.

Trong lòng cậu có cảm giác bất an.

Khi đến một khúc quanh khác, Tiểu Vương đột ngột phanh gấp!

Lâm Hàn đang nghe đám quỷ xung quanh nói chuyện phiếm ở phía sau, lúc này cũng bị chúi người về phía trước, liền hỏi Tiểu Vương: "Làm sao vậy?"

"Anh Lâm, tôi phát hiện mình lái xe quay về chỗ cũ." Tiểu Vương nói, giọng hơi run.

Ôi mẹ ơi!

Đụng phải "Quỷ đập tường" rồi!

"Xe chị Kỷ đâu?" Trái tim Lâm Hàn thắt lại, hỏi ngay.

Nếu Ngao An An ở đó, nhất định sẽ không có vấn đề gì.

"Xe của họ đi xa rồi." Tiểu Vương gần như sắp khóc.

Nửa đêm, chỉ có hai người trong một chiếc xe, lại gặp "Quỷ đập tường", nghĩ đến cũng thấy ớn lạnh!

Tiểu Vương cảm thấy chân mình đang run lên.

A Di Đà Phật, A Di Đà Phật... Tiểu Vương thầm niệm Phật trong lòng, muốn dùng lời này để trấn an bản thân.

Lâm Hàn nhíu mày, bên người anh còn có một bọn quỷ, anh đang sợ hãi nhưng không thể hiện ra, chỉ đưa mắt nhìn mấy tên đang lượn lờ ngoài xe kia. Anh muốn biết chuyện mình bị mắc kẹt ở chỗ này có liên quan đến chúng hay không.

Lâm Hàn không nói gì, nhưng đám quỷ đã nhận ra ánh mắt nghi ngờ của anh.

Trong chốc lát, vài con quỷ chen vào trong xe tranh nhau giải thích.

"Không phải chúng tôi làm."

"Đúng vậy, Ngao đại nhân đang đi phía trước, chúng tôi không dám gây chuyện đâu."

"Chúng tôi đều mong anh dẫn đi chơi mà! Làm sao có thể gây chuyện được chứ?"

"..."

Mấy lời này lọt vào tai Lâm Hàn.

Anh không khỏi lẩm bẩm.

Không phải bọn quỷ này, còn có thể là ai?

"Quỷ, có quỷ..."

Đúng lúc này, trong xe đột nhiên vang lên giọng nói run rẩy.

Lâm Hàn nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy một "người" mặc quần áo màu tím xuất hiện ở trước xe của bọn họ, tay trái cầm một cuốn sổ, tay phải là một móc câu bằng sắt.

Đây không phải người, đây là... quỷ?

Giọng Lâm Hàn phát ra yếu ớt.

Vừa định nói gì đó, Tiểu Vương đang ngồi ở ghế lái ngoẹo đầu sang bên, ngất xỉu luôn trên ghế.

Lâm Hàn nhìn cảnh này chỉ biết cười khổ, thà rằng ngất đi như Tiểu Vương thì không phải nghĩ ngợi gì rồi.

Tuy nhiên, đôi mắt âm dương này đã theo anh lâu ngày, hơn nữa bị cả đám quỷ kia đeo bám anh còn không ngất nữa là.

Nghĩ đến mấy con quỷ bên cạnh mình, Lâm Hàn liền nhận ra.

Nhắc đến quỷ, xung quanh anh có hàng chục con.

So sánh mấy chục con quỷ này với một con quỷ ở trước xe, chẳng phải là mạnh hơn sao?

Nghĩ đến đó, Lâm Hàn nhanh chóng đưa mắt tìm đám quỷ kia.

Nhìn thấy chúng, Lâm Hàn ngớ người ra.

Bọn quỷ làm trời làm đất trước mặt anh giờ đang núp trong góc, run cầm cập như gặp phải khắc tinh, thậm chí còn có mấy quỷ trốn sau lưng anh, coi anh như khiên chắn.

Lâm Hàn: "..."

Sau vài giây không nói nên lời, Lâm Hàn lên tiếng: "Các người đông như vậy, không đánh nổi một con quỷ đơn độc hay sao?"

Rõ ràng có thể lấy thịt đè người, sao lại dễ chùn chân như vậy?

"Đối phương là Quỷ Câu Hồn đấy! Hắn có thể cướp linh hồn chúng tôi, cấp bậc cũng cao hơn hẳn. Trăm người chúng tôi cũng không địch nổi một mình hắn đâu!"

"Hơn nữa, lúc trước chúng tôi bị hắn bắt đi làm chuyện xấu."

"Nếu không có Ngao đại nhân thì bây giờ chúng tôi đã trở thành Lệ quỷ giết người rồi."

Đám quỷ lộn xộn nói, để lộ sự sợ hãi không thể che đậy của họ với Quỷ Câu Hồn.

Lâm Hàn lờ mờ hiểu ra điều gì đó từ lời nói của họ.

"Hắn tới đây vì các người à?" Lâm Hàn hỏi.

Đám quỷ: "..."

Lâm Hàn nhìn phản ứng của họ thì cũng đoán ra.

Ngay sau đó, anh đột nhiên hét lớn một tiếng: "Á, có quỷ!"

Sau đó, Lâm Hàn cứ như vậy ngất luôn.

Mắt anh nhắm chặt, cơ thể bất động.

Ai tiêu đời thì tiêu, không liên quan đến tôi.

Oan có đầu nợ có chủ, tên quỷ này nên tìm đám quỷ tính sổ đi thôi!

Anh chỉ là một người vô tội mà.

Đám quỷ: "..."

Không thể chấp nhận được! Vậy mà giả bộ bất tỉnh! Bọn họ có mù đâu?

Lập tức, đám quỷ vừa định lên tiếng, Quỷ Câu Hồn bên ngoài đã rục rịch hành động.

Đám quỷ đột nhiên tản ra bốn phía.

Nếu không có cách nào khác, giờ họ chỉ có một sự lựa chọn: Chạy!

Nhưng sức mạnh của Quỷ Câu Hồn quá khủng khiếp, hơn nữa hắn đã sớm giăng bẫy xung quanh, đám quỷ hết đường chạy, đều bị tóm gọn từng con một.

Lúc này, Lâm Hàn đang trốn trong xe giả chết, anh rón rén lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm số gọi Ngao An An.

Vừa bắt máy, Lâm Hàn liền nhỏ giọng nói: "Ngao đại sư, cứu mạng, nơi này có Quỷ Câu Hồn, cô mau quay lại giúp chúng tôi với."

"Chúng tôi đến rồi."

Một giọng nói rõ ràng vang lên trong điện thoại, ngay sau đó Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một chiếc xe xuất hiện trước mặt.

Trong lòng Lâm Hàn vui mừng khôn xiết.

Cứu tinh đây rồi!

(*)Quỷ đập tường: Hiện tượng xảy ra vào ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được.

Quảng cáo
Trước /59 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trưởng Thành Và Những Cuộc Gặp Gỡ

Copyright © 2022 - MTruyện.net