Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khoảng gần năm mươi năm về trước, Điền đại phu lúc đó là một thanh niên trẻ. Thời điểm đó lão vẫn còn giữ lấy cái tên Bạch Y. Bạch Y cũng như bao người khác, tuổi trẻ khí thịnh lại muốn xông xáo ra thế giới bên ngoài.
Tình cờ thay, trong một chuyến du ngoạn, Bạch Y vì cứu giúp một thiếu nữ mà rước họa vào thân, hắn liền bị người truy sát ráo riết. Cuối cùng hắn bị dồn vào đường cùng, trước sinh tử an nguy, hắn liền chọn nhảy xuống vực, sống chết theo ý trời.
Nhân họa đắc phúc, Bạch Y không rơi xuống vực mà bị vướng vào một cành cây nơi vách núi. Hắn không chết nhưng cũng không thể leo lên trên được nữa. Ở nơi này tuyệt không ai có thể cứu hắn, nếu có thì đó cũng không phải là người nữa rồi.
Chênh vênh giữa vách núi gần nửa ngày, xung quanh chỉ toàn là mây và núi, Bạch Y thật muốn cắn răng mà nhảy thẳng xuống dưới. Hắn chỉ muốn chết nhanh cho xong, còn hơn là ngồi đó chờ cơn đói, cơn khát hành hạ bản thân.
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi tới, hắn liền mất thăng bằng mà rơi khỏi cây. Theo quán tính, Bạch Y liền cố gắng nắm lấy cành cây, điên cuồng mà giữ chặt. Gió liền lặng lại, không thổi nữa, hắn thở dốc ra rất mạnh.
Bạch Y liền hối hận, vài giây phút trước hắn đã có ý sẽ nhảy nhưng lúc này hắn chỉ có một tâm niệm duy nhất là cầu sinh. Nếu không cầu sinh, hắn đã không cố bám vào cành cây rồi.
Đó cũng là lần đầu tiên Bạch Y hiểu ra ý nghĩa của sinh mệnh.
Sống là một việc khó khăn nhưng cái chết chưa bao giờ là dễ dàng cả.
Bạch Y hai tay nắm chặt cành cây không buông, đến mức bàn tay hắn bắt đầu bị rách đến đổ máu. Hắn run rẩy mà nói:
"Ta không muốn chết".
"Ai đó... ai đó hãy cứu ta!".
Tiếng cầu xin của hắn rất to, tựa như dành hết sức lực cuối cùng để gọi vậy, âm thanh liền lan ra khắp không gian này nhưng tiếc rằng, không ai có thể nghe thấy hắn cả. Trước thiên nhiên hùng vĩ, con người nhỏ bé vô cùng, cũng hiu quạnh vô cùng.
Mặt trời dần dần biến mất, bầu trời ngày càng ảm đạm đi, bóng tối liền kéo về. Bạch Y cười thảm mà tự giễu:
"Bạch Y ơi là Bạch Y... số ngươi e rằng chỉ đến đây thôi".
Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi bàn tay nắm chặt lấy cành cây mà run rẩy. Bạch Y thật tuyệt vọng, trong đầu hắn xẹt qua ý nghĩ muốn buông xuôi. Buông ra sẽ thoải mái hơn nhiều, Bạch Y nhìn xuống dưới, bên dưới là thăm thẳm mây mù không thấy đáy. Hắn liền nhìn lên lại, nhìn lấy đôi tay đã rướm đầy máu kia, ánh mắt hắn lướt qua một ý cười mãn nguyện.
Bạch Y buông tay.
Nhắm mắt lại, miệng khẽ cong lên, hắn liền chìm vào biển mây.
...
...
“Bịch”.
Một tiếng đập liền vang lên, Bạch Y đau đớn đến nhăn nhó mà ngồi dậy. Hắn cảm thấy có điều gì đó sai sai, tỉ như thời gian có chút nhanh chẳng hạn. Hắn đưa tay xoa xoa cái lưng đau, may mắn hắn còn trẻ, xương cốt vẫn còn dẻo dai nên ở độ cao này không tạo thương tật quá lớn cho hắn.
Phát hiện mình vẫn còn lành lặn, Bạch Y tâm tình bỗng dưng lặng đi, hắn thờ người mà ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.
Một người vốn dĩ đã chấp nhận cái chết bỗng nhiên được sống thì tâm tình sẽ thế nào?
Câu trả lời có lẽ chỉ Bạch Y mới hiểu.
Đến khi bụng hắn vang lên một tiếng kêu khó chịu hắn mới hoàn hồn lại, hắn quyết định tìm cái gì đó để ăn. Bạch Y nhìn quanh nhưng không thấy gì, chỉ thấy toàn mây mù. Mặt khác, bây giờ trời đã tối, mà tối thì...
Bạch Y liền nuốt một ngụm nước bọt, cả người phát lạnh. Hắn cảm thấy sợ và nhạy cảm hơn bất kỳ lúc nào, chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm hắn giật bắn cả người lên.
Bụng thì đói, tay chân thì rã rời, cổ họng thì khô khát, Bạch Y cảm thấy rất khó chịu. Hắn đành đánh liều mà tiến về phía trước, mặc kệ phương hướng nào.
Kỳ diệu thay, mỗi bước hắn đi, mây mù liền tản ra, ban đầu thì hắn còn hơi ngờ ngợ nhưng dần dần về sau hắn liền kinh hỉ. Bởi mây mù vừa tan, sơn động liền hiện, có sơn động cũng tức là có người.
Sơn động này không hề có cửa, lại có không ít mạng nhện, Bạch Y lặng người, xem ra nơi này từ lâu đã không có chủ. Vậy nên hắn không do dự nữa mà xông vào xem có gì để ăn hay để uống không. Đáng tiếc cho hắn, trong sơn động chỉ có vài cái giá sách, một cái bàn bằng trúc và một cái giường đá.
Bạch Y thất vọng, nhưng hắn cũng không có ý định đi ra ngoài kiếm ăn bởi ngoài kia trời đã bắt đầu lạnh rồi. Hắn liền lục lọi quanh động, từ giá sách cho đến bất kỳ ngóc ngách nào. Kết quả hắn chỉ tìm được mấy cái hộp ngọc, hộp ngọc được làm rất tinh xảo và cũng đẹp vô cùng. Cái hộp ngọc này rất kỳ lạ, dù bên trên nó có vết mạng nhện và bụi bẩn bám vào nhưng bản thân nó lại không hề có dấu hiệu tàn phá của thời gian.
Bạch Y chắc mẩm cái hộp ngọc này không bình thường. Hắn liền mở ra, một mùi hương thơm liền phả vào mặt, hắn liền ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt mệt mỏi bỗng dưng giãn ra rất nhiều.
Bạch Y nhìn lại một lần nữa thì thấy trong hộp ngọc mà một viên đan dược, hắn đương nhiên không biết thứ bên trong gọi là đan dược, hắn chỉ thấy thứ này cầm trên tay có cảm giác như nâng trứng vậy, có thể sẽ ăn được. Bạch Y không suy nghĩ gì mà liền cho vào miệng, đan vừa vào liền tan ra thành dịch mà trôi vào bụng hắn.
Một dòng nước ấm không rõ bỗng dưng xuất hiện trong bụng, Bạch Y mở to mắt giật mình mà kinh hỉ, hắn... không thấy đói nữa. Dù cơ thể vẫn còn mệt mỏi nhưng quả thật không còn đói nữa. Hắn liền thở ra một hơi, đói cũng đã giải quyết được rồi, đôi mắt hắn mệt mỏi mà nhắm lại. Bạch Y liền thiếp đi.
...
Hôm sau, Bạch Y tỉnh lại với tinh thần khoan khoái hơn rất nhiều, không biết hôm qua đã ăn phải thứ gì nhưng hắn cảm giác bây giờ hắn vẫn ‘no’ lắm. Bạch Y liền không suy nghĩ nhiều mà mở những hộp ngọc khác ra, bên trong cũng có mùi hương tương tự rồi sau đó hắn liền đóng kỹ nắp hộp lại rồi để ở nơi dễ lấy.
Ở một nơi không rõ như thế này, hắn nếu không tìm được thứ gì khác để ăn thì những viên đan dược đó là thứ có thể cứu hắn, trong mơ hồ hắn liền trân trọng những hộp ngọc kia còn hơn mạng mình.
Hôm qua trời không những tối mà hắn còn mệt mỏi vô cùng nên không để ý những thứ khác, hôm nay liền khác, tinh thần Bạch Y minh mẫn hơn, hắn liền bắt đầu xem xét sơn động.
Sơn động trên thực tế còn hơn cả tưởng tượng của hắn, nó rất rộng rãi, ở phía trên có một thông đạo giếng trời để lấy ánh sáng. Đêm qua hắn có thể thấy được cũng là nhờ ánh trăng chiếu qua đó. Phía sau sơn động có một con suối nhỏ, nhìn thấy con suối này, hắn liền chạy đến mà úp mặt xuống đó, tham lam mà uống từng ngụm nước lớn. Uống xong, hắn liền ngẩng lên, dùng tay mà vuốt mặt, miệng thì thào:
“Sống rồi... sống rồi...”
Bỗng dưng, Bạch Y nhíu mày lại, hai mắt liền nhìn về đôi bàn tay của mình. Đôi bàn tay hắn đã rách nát vô cùng, vết thương chồng vết thương, máu cũ máu mới chồng chất lên nhau nhìn thảm vô cùng. Vết thương của hắn qua một ngày không xử lý bây giờ liền bắt đầu đau, xung quanh liền cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Hắn liền cắn răng xé một mảnh áo rồi nhúng xuống suối, sau đó cuốn quanh vết thương lại.
Một lát sau, hắn không cảm thấy đau nữa. Bạch Y không biết có chuyện gì đang xảy ra, hắn liền tháo miếng vải xuống, ánh mắt khó tin mà nhìn. Tay hắn không còn sưng rát nữa mà đã dịu đi rất nhiều. Bạch Y không ngu, hắn liền nghĩ đến con suối, con suối này có thứ gì đó bất thường.
Hắn nhìn kỹ lại con suối thì mới phát hiện ra, suối này trông có chút... lấp lánh, là đúng nghĩa ‘lấp lánh’. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ:
“Ta uống... sẽ không sao chứ?”
Dù không biết tác dụng thế nào nhưng nước suối này có thể chữa trị vết thương ở tay hắn thì hắn không ngại mà nhúng vải xuống rồi thấm vào vết thương.
Quá trình kiên trì này không ngờ lại kéo dài đến hơn một canh giờ, kết quả thật không thể tưởng tượng được, vết thương ở lòng bàn tay kia... đã biến mất. Hiện tại chỉ còn một chút sẹo thôi nhưng không đáng kể. Bạch Y tin tưởng chỉ cần kiên trì thêm một canh giờ nữa, vết sẹo này cũng không còn gì đáng lo cả.
Kỳ tích xuất hiện làm hắn có chút mong mỏi, hắn liền tìm đường để ra ngoài. Bạch Y phát hiện rằng, nơi này trước đây tất có người, hơn nữa là sống một mình. Dựa trên lớp bụi bẩn và mạng nhện thì ít nhất cũng vài chục năm rồi không có người ở, điểm kỳ lạ ở đây là hắn không tìm thấy xương cốt. Nếu đã sống một mình ở đây mà khi chết đi chắc chắn sẽ không ai chôn, trường hợp không có xương cốt thì chỉ có một mà thôi.
“Người kia đã thoát ra khỏi đây”, Bạch Y thầm nghĩ.
Mang theo chút hi vọng này, hắn liền đi tìm lối thoát.
Đáng tiếc thay, hi vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều, hắn không tìm thấy bất cứ lối đi nào khác cả. Bạch Y liền mang vẻ ủ rũ mà trở về, hắn không cam lòng, chủ nhân sơn động này trước đây đã thoát được thì tại sao hắn lại không được. Hắn liên tục thầm oán trách.
Ánh sáng trong động ngày một càng sáng lên, bóng cũng dần đứng lại, mặt trời đã lên điểm cao nhất.
Bạch Y lúc này mới thôi oán trách mà chấp nhận sự thật. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn cảm thấy ở lại đây cũng không có gì xấu, khát thì đã có con suối kỳ diệu ở phía sau, đói thì đã có đan dược, dù sao ở đây những thứ phục vụ đời sống căn bản như giường, bàn, ghế đều có đầy đủ cả.
Bạch Y quyết định tạm thời sẽ ở lại đây. Hắn liền bắt tay vào dọn dẹp, hắn không thể chấp nhận mình sống chung với cảnh điêu tàn mà hoang vu này, trông không khác gì ăn mày cả. Cũng từ đây, cuộc sống ẩn thế của Bạch Y liền bắt đầu.
...
...
Thời gian cứ thế mà trôi qua. Xuân đến, Hạ về, Thu đi rồi Đông tới, vòng lặp như thế cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Bạch Y ẩn thế không biết đã bao lâu, thân người hắn cũng đã có sự thay đổi nhất định, hắn trông trưởng thành hơn rất nhiều. Lúc xuống đây, Bạch Y chỉ mới mười mấy tuổi, bây giờ hắn đã là một thanh niên nhân.
Không ngờ, hắn đã sống ở đây gần năm năm rồi. Trong năm năm này, đan dược hắn cũng đã ăn hết, hắn cũng đã tìm được cách an toàn để di chuyển vào trong mây mù, may mắn thay hắn tìm thấy cây trái cách không xa sơn động. Thi thoảng hắn cũng bắt gặp thỏ, nai và các loại thú vô hại khác, từ đó cái ăn liền không lo.
Sơn động có rất nhiều sách, Bạch Y cũng không ngại mà đọc một phen, dù sao ở đây hắn cũng không có gì để làm. Hắn không phải là người ham đọc sách nhưng hắn biết chữ, hắn cũng tò mò xem thử những quyển sách này có gì. Ban đầu đọc sách cũng chỉ để giết thời gian nhưng về sau hắn càng ham thích chuyện đọc sách này.
Những quyển sách này dù nhiều nhưng đều có một điểm chung, đó là chúng viết về y thuật. Không biết chủ nhân sơn động này trước đó là ai nhưng có thể sưu tập toàn bộ y sách này về đây cũng đủ để xưng hai chữ ‘cuồng nhân’ rồi.
Trong số những quyển y sách hắn đọc, hắn ấn tượng nhất là hai quyển Hoa Đà Y Thư và Hồng Nghĩa Giác Tư Y Thư.
Hoa Đà Y Thư viết về thủ đoạn cứu người đa dạng mà đáng kinh ngạc nhất là về phẫu thuật. Đọc Hoa Đà Y Thư, Bạch Y như được khai sáng ra rất nhiều, hắn khó mà tin được trên đời này lại có loại y thuật tà môn như vậy. Người viết nên quyển sách này không ai khác ngoài Thần Y Hoa Đà.
Hồng Nghĩa Giác Tư Y Thư thì khác hơn nhiều, nhưng cũng thuộc hàng độc đáo. Hồng Nghĩa Giác Tư Y Thư không bàn về chuyện mổ xẻ trắng trợn như Hoa Đà Y Thư nhưng triết lý của nó đập tan cái tư tưởng của y sư đương thời.
Y sư vốn chú trọng vào sự cân bằng của Ngũ Hành trong cơ thể người nhưng theo Hồng Nghĩa Giác Tư Y Thư, không phải ai cũng tồn tại đầy đủ Ngũ Hành ở trong người vì vậy nếu quá tập trung vào đó ngược lại là hại bệnh nhân.
Hồng Nghĩa Giác Tư Y Thư đề cao việc dụng cây cỏ và môi trường sống vào việc chữa bệnh hơn là xem xét yếu tố ‘mơ hồ’ về Ngũ Hành của cơ thể người mà chọn thuốc.
Mặt khác, quyển Y Thư này nghịch thiên ở chỗ là lý luận y học, loại lý luận này đối với người thường mà nói chẳng khác gì gân gà, đem đi nói cho người khác thì như nước đổ lá môi. Nhưng đối với y sư hay với những người hiểu sơ bộ y thuật như Bạch Y thì đây đúng là kho tàng trân bảo.
Bạch Y phát hiện hai quyển y sách này nhìn thì độc lập nhưng thực tế lại bổ khuyết và tương hỗ nhau rất hiệu quả.
Bạch Y tò mò không biết ai là tác giả của Hỗng Nghĩa Giác Tư Y Thư, dù sao trên đời này không phải ai cũng có tư cách đứng cùng vị trí với Hoa Đà. Trên bìa sách không ghi tên tác giả mà chỉ có dòng chữ do người khác viết lên, theo hắn đoán có lẽ là chủ nhân của sơn động. Trên đó viết bốn chữ.
Nam Dược Thánh Nhân.
...
Sau khi đọc hết toàn bộ y sách, hắn liền tự học y bằng chính hai quyển y sách của Hoa Đà và Nam Dược Thánh Nhân. Chỉ có từ hai người này hắn mới có thể có được một nền tảng vượt trội hơn những y sư khác.
Lại qua vài năm nữa, Bạch Y trở thành một thanh niên nhân chững trạc. Trên người hắn lúc này vô cùng sạch sẽ, phục trang tuy có chút cũ kỹ lại rất gọn gàng. Trang phục này không phải của hắn mà là của chủ nhân sơn động, hắn vô tình tìm thấy trong một cái hộp gỗ. Bộ y phục này trông cũng không tệ.
Tại sao hôm nay hắn lại ăn mặc gọn gàng như vậy?
Bởi vì hôm nay là ngày hắn rời đi.
Trong mười năm đọc sách, hắn liền tìm thấy một quyển bút ký vô danh, trong đó viết về đám mây mù ngoài kia. Đám mây mù đó là hiệu quả của một tòa chướng nhãn trận, được gọi là Vân Vụ đại trận.
Hiển nhiên trong quyển bút ký cũng ghi cách hóa giải trận pháp, Bạch Y phải mất hơn hai năm mới lĩnh hội được cách phá giải.
Bạch Y đứng trước sơn động, ánh mắt có chút không nỡ, dù sao nơi này cũng gắn bó với hắn bơn mười năm qua. Hắn thở dài ra một hơi, hành lễ rồi dập đầu ba cái trước miệng sơn động.
Sau đó hắn quay lưng rời đi, chỉ để lại trên tảng đá trước sơn động một cái tên.
Ngày đầu đến đây, hắn là Bạch Y.
Hôm nay rời đi, hắn là Điền Y.
Từ giây phút hắn buông tay, Bạch Y đã chết rồi. Cũng cùng lúc đó Điền Y được sinh ra, người mà trong tương lai được mệnh danh là Nguyệt Hải Thần Y.
...
...