Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Huyền Môn Phong Thần
  3. Quyển 6 - Chương 10: Khuyển Thủ nhân - Khuyển Sinh
Trước /247 Sau

Huyền Môn Phong Thần

Quyển 6 - Chương 10: Khuyển Thủ nhân - Khuyển Sinh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Lúc đó, khi Đạo trưởng đi ngang qua đây thì Tuyên Tử cô nương còn chỉ là một nữ hài, bây giờ đã là một cô nương rồi. Tới, uống chén Khổ Dữu trà."

Lúc này Đồ Nguyên đang ngồi ở trong một tòa nhà Thiết thụ mộc thật lớn. Đây tuy tuy là gỗ, nhưng mà loại cây gọi là cây Thiết Thụ này vô cùng cứng rắn, người vùng này dựng nhà đều là dùng loại cây này, con kiến cũng cắn không được.

Khổ Dữu trà là một loại trà đặc biệt ở nơi đây. Vừa uống thì thấy cay đắng, nhưng mà uống xong một chén sẽ thấy có một mùi thơm ngát và mát mẻ dâng lên trong thân thể.

"Uống trà này, muỗi tại vùng này sẽ không tới gần."

Nói chuyện chính là một trung niên nhân, tại nhiều năm trước, khi Đồ Nguyên đi ngang qua nơi đây thì hắn còn là một người trẻ tuổi đi theo bên người tộc trưởng, hiện tại hắn đã là tế tự trong bộ tộc rồi.

Lúc đó Đồ Nguyên chính là tại nơi đây nói chuyện với lão tế tự kia, bây giờ lại đến, lão tế tự đó đã không còn rồi.

Khi đó Phạm Tuyên Tử từng uống qua, nhưng lúc đó nàng chỉ uống một ngụm đã ói ra, bây giờ uống, tự nhiên sẽ không giống như năm đó, một hơi uống hết một chén.

Niếp ẩn sĩ nhìn Phạm Tuyên Tử một ngụm uống hết, cười nói với Khúc Nguyên Tuyền, ngươi cũng uống một chút, rời nơi đây rồi nhưng sẽ không được uống.

Khúc Nguyên Tuyền nhấc lên uống một ngụm, sau đó trán lập tức nhíu lại, mặt nó cũng nhăn hó, năm đó Phạm Tuyên Tử vừa uống vào trong miệng đã phun ra.

Niếp ẩn sĩ nhìn Khúc Nguyên Tuyền, lại nhìn nhìn Đồ Nguyên nói ra: "Hai người đệ tử của Đạo trưởng không giống nhau."

Khúc Nguyên Tuyền tuy rằng thấy đắng, nhưng vẫn là nuốt được xuống, sau đó tại trước mặt sư phụ và sư tỷ còn có Niếp ẩn sĩ, nó y nguyên là bưng chén trà uống tiếp một ngụm, sau đó giống như uống thuốc từng ngụm uống hết. Năm đó Phạm Tuyên Tử vừa uống vào trong miệng lập tức phun ra, còn khiến Đồ Nguyên và tế tự năm đó có phần bối rối.

Năm đó Niếp ẩn sĩ đã thấy qua, bây giờ gặp lại. Cho nên hắn nói Đồ Nguyên thu hai đệ tử có khác biệt.

Đồ Nguyên cười cười, nói: "Chẳng qua là nghe lời mà thôi."

Niếp ẩn sĩ cười: "Trên đời này ít nhất chính là người nghe lời, rất nhiều người mặt ngoài nghe lời, kỳ thực trong lòng cũng không nghe lời. Lần này đạo trưởng lại đi ngang qua nơi đây, là muốn về Thông Minh quan sao?"

"Xác thực là định đi vào đó nhìn xem." Đồ Nguyên nói ra.

"Vậy cầu chúc đạo trưởng thuận buồm xuôi gió." Niếp ẩn sĩ nói ra.

Đồ Nguyên dẫn theo đệ tử đi ra. Rời đi, ra khỏi trại này, mang theo thi mị rời đi.

Lúc ra cửa trại, hắn nhìn thấy một người tuổi trẻ vội vã đi vào.

Y quay đầu lại nhìn nhìn, rồi đi thẳng về phía Niếp ẩn sĩ. Hắn chỉ quay đầu lại nhìn một cái, cũng không có dừng, một đường đi tới trước, chỉ là tại đêm tối, khi bọn hắn muốn tá túc lại một cái bộ tộc ở ven đường thì phát hiện bộ tộc này như sắp gặp đại địch.

Bộ tộc này năm đó Đồ Nguyên cũng từng ở lại qua, cũng may những người năm đó gặp qua hắn còn sống, nhận ra hắn, đem hắn mời vào trong.

Đồ Nguyên hỏi có chuyện gì, trại chủ nói cho hắn, có người của Thánh Linh giáo sống ở vùng này, nghe nói người của Thánh Linh giáo bị giết rồi, một vị chủ thượng của Thánh Linh giáo tới.

Đồ Nguyên nghĩ đến mấy cái nửa yêu và người bị mình giết kia, suy nghĩ người khả năng xuất hiện có phải hay không là Liên Vân tôn giả.

"Vị kia của Thánh Linh giáo có phải làm gì với nơi này hay không?" Trại chủ trái lại không lo lắng, nói ra: "Dưới Tổ Sơn, không có người dám tùy ý giết chóc, tùy ý sát hại con cháu của Tổ Sơn, Thánh Linh giáo cũng không dám, thần nữ không cho phép người khinh nhờn Tổ Sơn."

Đến đêm. Đồ Nguyên ở lại nơi đây, chỉ là nghỉ ngơi đến nửa đêm, đột nhiên có người đến gõ cửa tại.

Đồ Nguyên đứng trước cửa sổ phòng, nhìn ở cửa trại đứng một người với hắc bào trùm thân, nhìn qua y rất nhỏ gầy, trên mặt cũng có vải đen che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt, hơi cúi đầu, con mắt cũng không rõ lắm.

Khi Đồ Nguyên nhìn thấy người này, trong nháy mắt liền nghĩ đến một người. Khuyển Thủ nhân Khuyển Sinh kia.

Y thế nào lại xuất hiện ở đây, tuy rằng Đồ Nguyên thấy không rõ mặt y, nhưng mà cảm giác đầu tiên lại chính là y. Hắn không biết Khuyển Thủ nhân vì cái gì lại đến đây.

Hắn nhìn thấy Khuyển Thủ nhân kia cũng không có được cho vào. Lai lịch thần bí như thế, người che mặt giấu tên, người trong trại là sẽ không để tiến vào, dù cho là ban ngày cũng sẽ không cho vào.

Chỉ là tại lúc bọn hắn đang nói chuyện, thì ở trong trại, trại chủ đột nhiên nhìn về phía Đồ Nguyên, mà Khuyển Thủ nhân kia cũng nhìn tới. Trong đêm tối, mắt Đồ Nguyên cũng không có bị bất cứ ảnh hưởng gì, hắn nhìn thấy hai mắt người kia là màu nâu mờ, xác thực là hai mắt của Khuyển Thủ nhân.

Y là tới tìm mình, Đồ Nguyên suy đoán, tuy rằng đối với việc Khuyển Thủ nhân biết rõ mình đang tại nơi đây thì hắn có phần ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng không khó lý giải. Hắn biết, thường thường loại nửa người nửa yêu này sẽ có một ít thần thông quỷ dị.

Không đợi trại chủ sai người tới mời, Đồ Nguyên đã tự đi đến cổng trại.

Trại chủ tại nơi đó.

"Hắn nói là tìm ngươi." Trại chủ nói ra.

Đồ Nguyên gật gật đầu, đi tới trước mấy bước, hỏi: "Ngươi tìm ta?"

"Ngươi cùng ta đi giết hắn." Khuyển Thủ nhân nói.

Đồ Nguyên cau mày, có khả năng Khuyển Thủ nhân này là bởi vì không giao tiếp nhiều, nên khi cất lời thì có phần không rõ ràng.

Bất quá, Đồ Nguyên từng tại trong Tử thành thấy y bị Liên Vân tôn giả dùng dây xích trói lại, tại dây xích được buông lỏng liền lập tức chạy trốn, hơn nữa còn tại Long Trì thiên cung thấy y muốn giết Liên Vân tôn giả, cho nên Đồ Nguyên khẳng định y là nói giết người, và người y nói giết là Liên Vân tôn giả, hơn nữa Liên Vân tôn giả phỏng chừng cũng tại vùng này.

"Vì sao ta phải đi theo ngươi?" Đồ Nguyên hỏi.

"Hắn, sẽ, giết ngươi." Khuyển Thủ nhân nói ra.

Đồ Nguyên sửng sốt, suy nghĩ một chút lời y nói, lại nghĩ tới Liên Vân tôn giả, thầm nghĩ, lẽ nào Liên Vân tôn giả thật là muốn giết chết hết cả ba người còn lại?

"Hắn ở đâu?" Đồ Nguyên hỏi.

"Ngươi đi theo ta." Giọng Khuyển Thủ nhân rất quái lạ, không giống như là giọng nói nhân loại. Trước đây Đồ Nguyên cũng chưa từng nghe qua y nói chuyện, nếu là người không biết chỉ sẽ cảm thấy giọng người này quỷ dị, nhưng Đồ Nguyên biết rõ, bởi vì bản thân y cũng không phải là thuần nhân loại, hơn nữa đại khái là rất ít nói chuyện.

Ở bên cạnh, trại chủ nhìn thấy Đồ Nguyên tựa hồ có dao động, kéo Đồ Nguyên kéo đến một bên, nói: "Người này thần bí, trên người có khí tức không phải người, ngươi phải cẩn thận, tốt nhất không nên đi."

Người ở đây tuy rằng rất bài xích ngoại nhân, nhưng nếu đã được bọn họ tiếp nhận, bọn họ sẽ coi ngươi là bằng hữu.

"Không sao, người này ta đã gặp, ta biết rõ y muốn đi làm chuyện gì, sau hừng đông ta sẽ trở về." Đồ Nguyên nói ra. Hắn đã quyết định đi cùng Khuyển Thủ nhân này. Bởi vì hắn cũng muốn đi nhìn xem Liên Vân tôn giả kia đã trở thành nhân vật dạng gì, nếu như có dịp, nhân cơ hội giết chết, cũng không phải không thể.

Hắn đi nói mấy lời với Phạm Tuyên Tử và Khúc Nguyên Tuyền, sau đó để thi mị Xa Bỉ ở lại, hắn theo Khuyển Thủ nhân đi ra trại.

Khuyển Thủ nhân ra khỏi trại liền hướng một phương hướng chạy đi, thân thể mềm mại, nhưng mà lại quái dị, không có chút tiếng động, như là dung nhập trong bóng tối.

Thân ảnh Đồ Nguyên cũng là chìm vào hắc ám, lặng yên không một tiếng động đi theo.

Quảng cáo
Trước /247 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Copyright © 2022 - MTruyện.net