Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một lần này, bọn hắn đi một mạch ước chừng năm cái xuân thu, đi qua rất nhiều địa phương, nhưng vẫn cứ có rất nhiều nơi chưa có đi qua. Phạm Tuyên Tử và Khúc Nguyên Tuyền cũng đã có phần không muốn tiếp tục đi rồi.
Vì vậy Đồ Nguyên dẫn hai đệ tử tìm một ngọn núi, rồi an cư tại đó.
Tại trong một vùng sơn mạch cách quốc gia nhân loại rất xa, bọn hắn tìm đến một ngọn núi, sau đó bắt đầu dựng phòng lập ốc, phí mấy ngày thời gian, dựng lên mấy cái nhà gỗ. Từ đó ba thầy trò bọn hắn liền an cư tại nơi đây.
Mà thi mị Xa Bỉ thì thành hộ sơn linh vật, tại trong những ngày này, thỉnh thoảng có yêu vật đến đây quấy rầy, đa số đều bị thi mị Xa Bỉ đuổi đi hoặc là nuốt sống làm thức ăn rồi.
Sau khi Đồ Nguyên tại trên ngọn núi này ổn định ở lại, vào một ngày, tại trước nhà, hắn bày ra một cái đại lô (lò lớn), lại dẫn tới thái dương thiên hỏa, rồi đặt vào trong đan lô mấy thứ, có một khối tang đá lớn cỡ nắm tay, có một khối sắt cỡ móng tay lại tản ra quầng sáng như ngôi sao, còn có một số dược thảo.
Đồ Nguyên bày trận dẫn tới thái dương tinh hỏa, đồ vật trong đan lô bị tinh hỏa nung đốt chậm rãi hòa tan. Hắn không ngừng theo trong miệng phun ra từng ngụm đan hỏa, cho tới khi đồ vật bên trong đều đã hòa tan, hắn mới từ trong một cái phù túi cẩn thận lấy ra một cái Như Ý phủ đầy vết rạn.
Năm năm qua, cuối cùng Đồ Nguyên đã tìm được mấy dạng tài liệu rất tốt có thể dùng để dung hợp với thanh Như Ý này, cuối cùng có thể tế luyện lại thanh Thất Bảo Như Ý đã làm bạn với hắn nhiều năm kia.
Thất Bảo Như Ý chìm vào trong đám dịch thể tản ra linh quang, những dịch thể tản ra ngân tinh quang nhàn nhạt kia bao vây lấy Thất Bảo Như Ý.
Từ giữa ngọ đến chiều muộn, lại đến lúc ánh trăng hiện lên, trên đan lô bốc cháy lên Thái âm tinh hỏa, dịch thể trong đan lô càng ngày càng ít, đến sau cùng, Như Ý tỏa nhẹ một quầng sáng bạc. Trong ngân quang lại hình như có điểm điểm lam sắc tinh quang trùng điệp.
Hai tay Đồ Nguyên đột nhiên đánh ra từng chuỗi pháp quyết, trong hư không có từng đạo linh quang dung nhập vào trong Như Ý.
Trong bầu trời, Thái âm tinh hoa thành phiến thành phiến dung nhập vào trong Thất Bảo Như Ý, linh quang trên Thất Bảo Như Ý càng ngày càng thịnh, chậm rãi chiếu lên trên bầu trời. Tại lúc tay Đồ Nguyên đình chỉ linh quyết, quang hoa ngưng tụ trên Thất Bảo Như Ý đều dung nhập vào trong Như Ý.
Hắn đưa tay chụp một cái, Như Ý liền rơi vào rồi trong bàn tay hắn. Như Ý được tế luyện lại một lần nữa, vết rách bên trên đã hoàn toàn không thấy rồi, nhìn qua phi thường phong cách cổ xưa, mặt trên có một ít phù văn, nhưng lại trọn vẹn một khối.
Đồ Nguyên cầm Thất Bảo Như Ý lên, vạch vào trong hư không một cái. Một phiến thanh quang tràn ra, tiếp đó đột nhiên ném Như Ý vào trong bầu trời, Như Ý đúng là hóa thành thật lớn, đánh tới vách đá ở ngọn núi đối diện.
"Oanh..."
Từ đỉnh đến chân vách núi to lớn kia vậy mà trực tiếp bị đánh ra một cái vết nứt thật lớn.
Một quầng sáng xám mờ lao ra, có kẻ tóc xanh mượt vọt ra, hô lớn: "Người nào, người nào, là ai dám đánh lén động phủ của bản lão tổ."
Người đầu tóc lục ngổn ngang kia nhìn Như Ý trong bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ, xông thẳng lên không trung, đưa một tay chụp tới Như Ý.
Nhưng còn chưa bắt được Như Ý, trên Như Ý tỏa lên thanh quang. Một cái Như Ý hư ảnh đánh thẳng vào ngực người kia.
"A."
Y bị Như Ý hư ảnh va chạm, đúng là từ bầu trời rớt thẳng xuống.
Đồ Nguyên đưa tay chụp một cái, Như Ý liền đột nhiên biến mất khỏi bầu trời, xuất hiện tại trên tay Đồ Nguyên.
"Sư phụ, giống như có người bị ngươi đánh rơi xuống núi rồi." Khúc Nguyên Tuyền qua năm năm cũng đã lớn lên rất nhiều, trở thành một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, tuy rằng đi qua không ít địa phương, gặp qua không ít người và chuyện nhưng vẫn cứ khó thay đổi loại tính cách nhu nhược đó.
"Nga. Có sao không?"
"A, giống như có. Rơi đến trong sơn cốc rồi."
"Ừ."
Khúc Nguyên Tuyền ngây ra, không biết sư phụ có ý tứ gì. Ở bên cạnh, Phạm Tuyên Tử trừng Khúc Nguyên Tuyền một cái, nói ra: "Ngươi nhìn thấy, sư phụ lẽ nào lại không có nhìn thấy. Đi, chúng ta đi nhìn xem."
Đồ Nguyên đứng ở đó không có vào nhà, chỉ chốc lát sau liền nghe đến trong sơn cốc truyền đến âm thanh oa oa la to.
"Ai, ai, là ai, ai đánh lén động phủ của lão tổ ta, còn đánh lén cả bản lão tổ."
Âm thanh kia cạc cạc, thô ráp, đó không phải người, là yêu, Đồ Nguyên đã biết, bất quá, cụ thể là yêu gì thì Đồ Nguyên không biết.
Đồ Nguyên sớm tại lần đầu tiên trông thấy y thì đã đặt cho y một cái tên, là Lục Mạo quái.
Bởi vì tóc lục trên đầu y nhìn rất giống một cái mũ màu lục trên đỉnh đầu.
Chỉ nghe Lục Mạo quái kia ở trong sơn cốc kêu to, nhưng là không đến chỗ ngọn núi của Đồ Nguyên.
Một vùng núi này, xung quanh có rất nhiều yêu quái chiếm cứ các núi, xa một chút có lẽ không biết trên núi này có thầy trò Đồ Nguyên tới, nhưng là người ở ngay ngọn núi đối diện, Lục Mạo quái là người đầu tiên biết rõ, y còn từng tìm đến gây phiền phức, chỉ là trực tiếp bị Xa Bỉ thi mị đánh lui, cho nên y mới không dám lên núi đến trước mặt Đồ Nguyên.
Một vùng núi này có một cái tên, gọi là U Giới sơn, tại phần cuối, ở phía bên kia vùng núi non này chính là một vùng đất thâm u, nơi đó không phải tu sĩ bình thường có thể thường lui tới, nơi đây được coi là biên giới hoạt động của nhân loại rồi, vì vậy được xưng là U Giới sơn.
Cũng là bởi vì có người cói phía bên kia như Cửu U chi địa, tuy nói cách Cửu U chi địa chân chính còn kém xa, nhưng cũng có thể thấy được sự đáng sợ ở phía bên kia.
Đồ Nguyên ẩn ở đây tu hành, cũng không có dụng ý gì đặc biệt, bất quá là vừa lúc đi đến nơi đây thì hắn và các đệ tử đều rất không muốn đi tiếp rồi, vì vậy liền dừng lại an cư tại đây.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong tay lại xuất hiện một cái Hạt Vĩ châm đỏ đậm, ngắm nghía, hắn luôn luôn muốn đem Hạt Vĩ châm này luyện thành một kiện cường bảo chân chính. Pháp văn thiên nhiên ở trên Hạt Vĩ châm này có khả năng xuyên thủng hư vô, xác thực có khả năng trở thành loại pháp bảo công kích đỉnh cấp.
Mà trong phổi của Đồ Nguyên cũng cất giấu Kim tinh chi linh thu được khi luyện hóa kim thủy hút của Bích Ba Hồ quân, lúc này Tinh kim chi linh uẩn dưỡng đã rất nhiều năm trong phổi hắn đã hoàn toàn có thể dùng để tế luyện cái Hạt Vĩ châm này rồi, chỉ là thủy chung hắn cảm thấy còn thiếu chút gì đó.
Còn kém một thứ có thể dung nhập vào trong Hạt Vĩ châm này, giúp Hạt Vĩ châm thoát thai hoán cốt, chân chính trở thành pháp bảo công kích đỉnh cấp.
Bất quá, dù cho chỉ dùng linh khí của hắn ngày đêm ôn dưỡng Hạt Vĩ châm, hiện tại nó cũng đã là một kiện bán thành phẩm pháp bảo rất cường rồi.
Tai nghe tiếng Lục Mạo quái ở trong sơn cốc la hét ồn ào, hắn cũng không có để ý.
Mấy năm nay hành tẩu các nơi trong thiên hạ, hắn thường thường nghe đến một ít tin tức về Diêu Dao. Tại trong năm năm này, Ngự Thú môn đúng là đã xây dựng lại rồi, hơn nữa là vừa dựng lại đã là thiên hạ đại phái, mà Diêu Dao thì trọng nhập Ngự Thú môn, trở thành điện chủ Tế Trùng điện của Ngự Thú môn. Người của Tế Trùng điện xưng nàng là điện hạ, ngoại nhân thì y nguyên gọi nàng là Trùng Ma tiên tử.
Bất quá, năm năm qua, hắn luôn luôn chú ý tin tức về Tạ An Lan Tạ tướng quân thì lại căn bản không có gì, trái lại hai người Tạ Tấn Chi và Tạ Uyển Dung học pháp trong Long Trì Thiên Cung thì thỉnh thoảng có một chút tin tức truyền ra.
Về phần những chuyện khác, hắn cũng không có dốc sức quan tâm rồi.
Bất quá, vẫn cứ có một số chuyện của một số người truyền vào trong tai, tỷ như Chu Thanh, với Thái Âm Trảm Linh kiếm quyết, dưới Lạc Hà kiếm của nàng đúng là ít có tu sĩ đồng lứa có thể chống lại.
Còn có Liên Vân của Thánh Linh giáo Tà Linh tong thỉnh thoảng xuất hiện một lần tin tức liền là đại sự, tỷ như trong một đêm khiến một cái thế gia biến mất, linh hồn của cái thế gia kia đều bị rút đi.
Nghe đến tin tức về Liên Vân, hắn lại không khỏi nghĩ đến Khuyển Thủ nhân, cũng không biết y còn có một mực đuổi theo Liên Vân hay không.
Mà trong năm năm này, hắn cũng không có về qua Vạn Thánh sơn, cũng không biết những bằng hữu trên Vạn Thánh sơn có mạnh khỏe hay không. Không biết Cố Thụ Lâm đã kết đan hay chưa, các đệ tử của Thôi Thành Hoa tại Vạn Thánh sơn có bình yên không. Bất quá, lúc hắn rời đi thì có đến chỗ Bạch Thanh Ngôn nói Thôi Thành Hoa không tại, tận lực trông nom các đệ tử của hắn một cái.
Hành tẩu năm năm, không quản là hắn hay là các đệ tử của hắn đều cần phải tĩnh tu một lần rồi.
Đột nhiên có một ngày, hắn nghe nói có hai người tới núi, muốn bái phỏng, Đồ Nguyên rất ngoài ý muốn, tại hoang sơn dã lĩnh này, vậy mà còn có người đến bái phỏng hắn.
Lập tức liền bảo Phạm Tuyên Tử xuống núi dẫn người lên. Bởi tại ngọn núi này có thi mị Xa Bỉ, bất cứ ngoại nhân nào muốn lên núi đều trước tiên phải trải qua một cửa của Xa Bỉ thi. Nếu là cưỡng ép lên núi thì sẽ bị Xa Bỉ thi tấn công.
Nhưng mà khi hai người kia lên được tới núi thì Đồ Nguyên ngây ngẩn cả người, bởi vì trong số hai người kia có một người hắn vừa nhìn liền nhận ra.
Tuy rằng người kia nhìn qua đã già hơn rất nhiều nhưng hắn vẫn nhận ra, đó chính là đã từng tại trong Âm Hồn Cốc dạy bảo hắn tu hành - sư phụ Khuất Thành.
Lúc này, Khuất Thành đã tóc tai trắng xóa, nhưng khuôn mặt vẫn còn nhìn ra, ngay khi lão ta nhìn thấy Đồ Nguyên, trong mắt cũng lộ ra vẻ bất khả tư nghị.
"Sư phụ?" Đồ Nguyên hô lên trước.
"Ha ha ha..."
Khuất Thành đột nhiên phá lên cười, nói ra: "Một năm trước từng thỉnh người dự ngôn, nói là ta cứ đi theo hướng Tây Nam, có thể ngộ cố nhân, không nghĩ tới cư nhiên là gặp phải ngươi."
"Sư phụ, thật là ngươi, có thể gặp gỡ ngươi thật sự là quá tốt." Đồ Nguyên rất vui nói ra, sau đó hướng hai vị đệ tử của mình nói: "Mau tới ra mắt sư phụ của thầy."
Phạm Tuyên Tử và Khúc Nguyên Tuyền đều hiếu kỳ nhìn Khuất Thành, nghe được Đồ Nguyên nói vậy, lập tức tiến tới bái kiến.
Mà Khuất Thành cũng đưa tay chỉ vị tu sĩ có một chòm râu đen ở bên cạnh, nói: "ĐÂy là Lý Mộc. Lý Mộc ra mắt sư huynh của ngươi."
"Lý Mộc bái kiến sư huynh."
Năm đó, khi Đồ Nguyên tại Hắc Chi Lĩnh thì đã từng nghe nói sư phụ của mình lại thu hai vị đệ tử, chỉ là thời điểm này chỉ nhìn thấy Lý Mộc, còn có một vị đâu chứ? Đồ Nguyên cũng không có vội vã hỏi, mà mời sư phụ mình vào trong phòng, sau đó bảo Khúc Nguyên Tuyền chuẩn bị đồ ăn.
Phạm Tuyên Tử ngâm trà, bưng lên cho Khuất Thành và Lý Mộc.
Khuất Thành đánh giá Phạm Tuyên Tử, nói ra: "Từ biệt nhiều năm như vậy, khi gặp lại, đã là vật sự đổi thay, ta thấy trong mắt ngươi ẩn có kim quang chớp động, nói vậy từ lâu đã kết kim đan, thiên hạ tu sĩ, đạt giả làm sư(người thông đạt làm sư), ngươi đã xuất sư, không cần tiếp tục xưng ta là sư rồi."
Đồ Nguyên vội vàng nói ra: "Sư phụ lĩnh ta nhập môn, một ngày làm sư, cả đời là sư."
Khuất Thành mỉm cười gật gật đầu, nói: "Ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi."
Trong lúc nhất thời, từ sư phụ nói lời tạm biệt, chủ yếu là Đồ Nguyên kể về những gì mình đã trải qua, khiến Lý Mộc ở bên cạnh quỷ dị liên tục, sách sách lấy làm kỳ, cảm thán nói: "Ta vốn cho rằng mấy năm nay chuyện ta trải qua đã được coi là nhiều, không nghĩ tới sư huynh ngươi kinh lịch càng kỳ lạ."
Mà Khuất Thành thì mỉm cười gật đầu, nói: "Chỉ có trải qua mưa gió, mới có thể có không khí tươi mát."
Sau đó, Đồ Nguyên lại hỏi Khuất Thành vì sao lại đến nơi đây.
Khuất Thành thở dài, cũng không có nói.
Đồ Nguyên nghi hoặc, nhìn nhìn Lý Mộc ở bên cạnh. Lý Mộc nhìn nhìn sư phụ của mình, sau đó nói ra: "Sư phụ từng bị thương bổn nguyên đan phù, biết được nơi này có một vật có thể trị tổn thương, cho nên liền tới nơi đây."
Đồ Nguyên nghe xong rất cao hứng nói: "Có thứ có thể trị tổn thương của sư phụ, vậy thì không thể tốt hơn rồi, nếu là đệ tử không tại bên cạnh sư phụ cũng thôi, lúc này đã gặp nhau, vậy sư phụ cứ việc phân phó, đệ tử tất sẽ dốc hết toàn lực giúp sư phụ giành được."
Khuất Thành trầm ngâm một hồi, nói ra: "Ta là đã là người sắp hủ nát, chỉ là chút năm trước biết có vật này tồn tại, không chỉ có thể giúp ta khỏi hẳn bổn nguyên, càng là có thể giúp ta một lần kết đan, cho nên mới có ý niệm này."
"Sư phụ, đến tột cùng là vật gì?"
"Ngươi tại nơi đây lẽ nào chưa từng nghe qua?" Khuất Thành hỏi ngược lại Đồ Nguyên.
"Đệ tử tới đây không bao lâu, chưa từng nghe nói tới có bảo vật gì."
Khuất Thành gật gật đầu, sau đó nói ra: "Cái này cũng khó trách, ngươi không biết cũng là bình thường, ta cũng là ngẫu nhiên từ trong một bộ điển tịch tra tìm suy đoán, về phần có thật hay không thì vô pháp xác định."
Không đợi Đồ Nguyên hỏi tiếp, Khuất Thành tiếp tục nói: "Tại thật lâu trước đây, nơi này từng có một con Phượng Hoàng ngã xuống, mà nội đan của Phượng Hoàng kia bị Phượng Hoàng phun ra, rơi xuống trong vùng núi non này, hóa thành một viên đá phổ thông. Nếu có thể tìm được, phụ với linh dược, cùng ăn, liền có thể trị đan phù suy sụp tổn thương."
Đồ Nguyên nghe xong, liền nói ra: "U Giới sơn này lớn như thế, như thế nào có thể tìm được."
"Tại trong núi này có một con linh thú tên là Tầm Bảo thử, nội đang của Phượng Hoàng biến thành châu thạch thường nhân khó phân biệt, nhưng Tầm Bảo thử kia nhất định có thể tìm được, nếu có thể tìm được hang động của Tầm Bảo thử, vậy thì Phượng Hoàng nội đan liền có khả năng ở trong đó." Ở bên cạnh, Lý Mộc nói ra.
Đồ Nguyên suy nghĩ một chút, cảm thấy trái lại rất có loại khả năng này.
Lập tức liền nói: "Việc tìm kiếm hang động của Tầm Bảo thử thì để đệ tử làm đi."
Khuất Thành gật gật đầu.
Hôm đó, Đồ Nguyên làm cơm mời Khuất Thành, sau đó liền quyết định đi tìm Tầm Bảo thử kia.
Tầm Bảo thử là một loại linh thú, muốn tìm đến nó rất khó, mà hang động của nó càng là tại ở chỗ sâu trong mặt đất, hơn nữa, tại trong vùng U Giới sơn này, nhưng là có những thành phần cường đại, Đồ Nguyên cũng không dám gióng trống khua chiêng đi tìm.
Từ chỗ Khuất Thành, Đồ Nguyên biết được tập tính của Tầm Bảo thử, bất quá, Đồ Nguyên biết, với phương thức này tìm kiếm Tầm Bảo thử là rất khó. Cho nên, hắn nói Phạm Tuyên Tử đi tìm những yêu quái khai linh ở xung quanh hỏi thăm một cái.
Nhưng căn bản không có hỏi thăm được gì, tại thời điểm này, hắn nghĩ đến một người - Diêu Dao, nếu như có Diêu Dao ở đây, hắn cảm thấy muốn tìm được Tầm Bảo thử sẽ rất dễ dàng, tuy nói nàng chủ yếu tu là Ngự Trùng thuật.
Chỉ là, khiến hắn vạn lần không ngờ tới là tại lúc hắn nghĩ tới Diêu Dao, một đêm này, hắn đúng là thật sự nghe được giọng Diêu Dao.
Tại trong bầu trời, một mảnh côn trùng bay qua, mà tại trên côn trùng kia thì có một nữ tử mặc máy màu xanh đậm đứng thẳng, tại phía trước nàng thì có một người kinh sợ bỏ chạy.