Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy Lang Quân kiểm soát tất cả địa bàn ở Yên Kinh, nhưng Đông Phương Hạ vẫn không muốn để các anh em phía dưới cảm thấy mình cao cao tại thượng! Vậy nên anh nói chuyện cùng Dương Quang Chiếu, còn hỏi xin Dương Quang Chiếu điếu thuốc.
Dương Quang Chiếu nghe thấy Đông Phương Hạ hỏi xin điếu thuốc, lập tức thò tay vào túi của mình, bỗng nhiên, anh ta lại rụt lại! Thuốc lá của mình chỉ mấy đồng một bao, lấy loại thuốc đó cho Huyết Lang hút, không ổn!
“Huyết Lang, cậu đợi một lúc, tôi đi mua!”
“Quay lại!”
Dương Quang Chiếu chưa nói hết câu đã chạy đi, không ngờ bị Đông Phương Hạ gọi lại! Anh ta mang theo tâm trạng không hiểu quay lại trước mặt Đông Phương Hạ, khi thấy sắc mặt Đông Phương Hạ có vẻ không vui, Dương Quang Chiếu thấp thỏm bất an đứng tại chỗ, vì anh ta không biết mình phạm lỗi gì.
Đông Phương Hạ đứng lên, thò tay lấy bao thuốc trong túi quần Dương Quang Chiếu ra, khi nhìn thấy là bao thuốc Hồng Mai mấy đồng một bao, anh càng thêm chắc chắn suy đoán vừa nãy của mình, rút ra một điếu, sau khi châm thuốc, mới hét lên với Dương Quang Chiếu.
“Huyết Lang tôi là loại người đó sao? Đối với tôi bao thuốc mấy đồng và bao thuốc mấy trăm cũng không khác gì nhau! Đặc biệt là thuốc lá của các anh, các anh có thể hút được, tại sao tôi không hút được, lẽ nào tôi phải đặc biệt hơn sao! Tiểu Dương, anh nhớ kỹ, bất kể thân phận hiện tại của các anh thấp thế nào, nhưng các anh là anh em của tôi.
Sau này còn phạm sai lầm thế này, đừng trách tôi không nể tình, không nhận người anh em như anh!”
“Huyết Lang… tôi… tôi sai rồi!!”
Thế là một anh em dưới quyền Dương Quang Chiếu lập tức đưa mười mấy người đi đến, muốn xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Khi phát hiện Dương Quang Chiếu cùng một người không quen lắm nói chuyện bên đó, không xảy ra chuyện gì mới yên tâm!
.