Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xe họ vốn dừng ở bên ngoài biệt thự, theo điều tra của Landulf thì buổi tiệc xã giao hôm nay sẽ được diễn ra tại biệt thự này luôn, nhưng thời gian là buổi chiều cho đến tối.
Cho nên lúc này trước cổng biệt thự chẳng có xe cộ tấp nập gì, ngược lại đặc biệt trống vắng.
Đương nhiên rồi, làm gì có ai dám đem trước cửa biệt thự làm nơi đỗ xe chứ.
Cổng biệt thự thì luôn đóng kín, muốn vào được phải gọi người mở cửa.
Gặp người hướng nội nhìn thấy tình huống này chắc phải quay đầu chạy mất chứ đừng nói gọi người.
Bởi vì người đàn ông im lặng nên không khí trong xe có phần lúng túng.
Nhưng ở lúc Kỷ Dụ đã muốn đứng ngồi không yên nghĩ nói gì đó thì cậu lại thấy xe của họ bỗng nhiên di chuyển, nhẹ nhàng lướt lên phía trước một chút, hoàn mỹ dừng lại ngay chính diện cổng lớn của biệt thự luôn.
Kỷ Dụ mặt đầy ngu ngơ lại không biết hỏi thế nào, cũng không biết có nên xuống xe luôn không.
Cứ như vậy giằng co cho đến lúc cửa kính xe bị người gõ vang.
Kỷ Dụ cũng là bị giật mình một cái, theo phản xạ đưa mắt xuyên qua kính xe một chiều nhìn ra ngoài.
Phía bên ngoài xe từ bao giờ lại đứng một người bảo vệ, có lẽ là người gác cổng của biệt thự, thấy họ đậu xe ở trước cổng nên lịch sự đến hỏi, nếu không có gì thì nhắc nhở họ rời đi.
Đương nhiên nếu đây là một chiếc xe méo mó, bảo vệ sẽ đuổi thẳng cổ.
"Biết nên làm sao đúng không?"
Trong lúc Kỷ Dụ đang lơ ngơ thì cậu nghe thấy âm thanh của người đàn ông vang lên bên tai, nhiệt khí cũng phun lên mặt khiến da thịt nơi đó ngứa ngứa, nóng hổi.
Kỷ Dụ đưa mắt nhìn hắn một cái, trong lòng lập tức hiểu rõ.
"Em biết rồi.
Vậy em xuống đây."
Cậu tự tin nói còn không quên ôm mặt hắn hôn tạm biệt rồi thuận theo cái mở cửa xe của hắn khom lưng chui ra ngoài.
Người bảo vệ bên ngoài thấy cửa xe mở ra thì hơi lùi về sau đứng ở một bên chờ, thái độ vậy mà rất tốt không có thúc giục gì để Kỷ Dụ hoàn toàn xuống xe trước.
Kỷ Dụ đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương dễ nói chuyện như vậy, có lẽ là do nhìn ra được đẳng cấp của chủ nhân thông qua chiếc xe.
Nhưng như vậy lại vừa lúc giúp cậu giải quyết vấn đề vào cổng mà không tạo ra tình huống nào khiến mình mất mặt.
Có đôi lúc làm màu một chút sẽ tốt hơn là luồng cúi.
Vừa bước được xuống xe, đứng được đàng hoàng Kỷ Dụ cũng không có lập tức đóng lại cửa xe...!Mà không phải, là cậu không đóng được.
Cửa xe là ai đó giữ, không cho cậu đóng.
Ai đó là muốn xác định cậu được vào trong an toàn rồi mới an tâm.
"Xin hỏi, cậu là?"
Lúc này người bảo vệ rất chuyên nghiệp dẫn trước đến bắt chuyện với cậu, đỡ cho cậu phải tốn một phen mở lời vô nghĩa.
"Tôi gọi Kỷ Dụ, là cháu ngoại của ngài De Garibaldi.
Phiền anh vào báo với bên trọng một tiếng."
Kỷ Dụ thân hình thẳng tắp, thái độ đúng mực không ngại ngùng hay túng lúng, càng không kiêu ngạo không sủng nịnh hướng người bảo vệ nói rõ thân phận của mình.
Chưa nói quần áo, vẻ ngoài và tư thái của cậu, chỉ riêng việc cậu từ trên một chiếc xe sang bước ra thì đã đủ để hắn cẩn thận đối đãi rồi.
Sau đó lại thêm thân phận mà cậu nói, mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy Kỷ Dụ bao giờ thì xuất phát từ phép lịch sự, hắn nhất định phải đi báo lên trên một tiếng.
"Xin cậu đợi một chút."
Nhịn lại nổi tò mò muốn nhìn vào trong xe, bảo vệ biệt thự vừa nói vừa rút bộ đàm bên hông ra liên hệ với bên trong.
"Khoác áo vào."
Dù vậy khi âm thanh từ tính này vang lên hắn vẫn là nhanh chóng bắt được, lại không khỏi kín đáo nghiêng thân lén lút nhìn qua.
Nhưng bởi vì góc nhìn không đúng, ngoài một bàn tay với ngón ngón thon dài cùng cánh tay rắn chắc được bọc trong tay áo sơ mi sang trọng thì hắn không còn thấy được gì nữa.
Bàn tay đó đang cầm một cái áo khoác, ý đồ muốn đưa cho người thanh niên tên Kỷ Dụ kia khoác lên người.
Chỉ là dựa trên giọng nói trầm tính kia hắn vẫn là có thể đoán ra được đối phương tuyệt đối là một người đàn ông trưởng thành, có khi còn là một Alpha mạnh mẽ nữa.
Mọi thứ đều khiến người ta tò mò nhưng hắn lại không dám để lộ ra chút cử chỉ gì có thể khiến đối phương phật ý.
Mà đối với người thanh niên bộ dáng tinh xảo tên Kỷ Dụ bị hắn phán định là Omega còn có khả năng là bạn đời của người bên trong thái độ của hắn tự giác cung kính hơn một chút, càng không dám nhìn loạn cậu một cái.
Ai chẳng biết Alpha đối với Omega của mình có tính chiếm hữu cực cao, máu ghen cũng cực lớn.
Chỉ nhìn đối phương vẫn để cửa, thời thời khắc khắc trông coi người ta thì ít nhiều cũng biết được dăm ba phần đi.
May sao đúng lúc này ở đầu bên kia bộ đàm đã được kết nối, hắn lập tức tập trung tinh thần nhanh chóng báo cáo tình hình bên này.
Người làm bảo vệ như hắn kỵ nhất là vô tình đắc tội những quý tộc này, hắn đương nhiên biết nên làm sao mới tốt nhất.