Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi lăn lộn ngồi xe buýt một phen, Tân Tử Trạc cùng Lư Hoằng ở trung tâm thành phố bàn bạc đi ăn lẩu.
“Anh, ” Tân Tử Trạc cầm thực đơn quét thêm vài lần, sốt ruột nhỏ giọng hỏi, “Chúng ta có đủ tiền không?” Trong túi quần cậu chỉ có hai mươi đồng sáng nay mẹ cho cộng thêm một ít tiền lẻ.
“Yên tâm đi, một hai trăm đồng anh vẫn có mà.”
Tân Tử Trạc không biết mỗi tháng cha cậu cho Lư ca bao nhiêu tiền, nhưng khẳng định là không nhiều.
“Anh, bình thường anh không ăn cơm hay là làm sao? Để dành được nhiều tiền như vậy?”
Lư Hoằng mắt không dời khỏi thực đơn: “Em nói nhiều vậy hả, muốn ăn cái gì thì mau chọn đi.”
Tân Tử Trạc biết rõ anh lại không muốn nói ra, vậy là nghe lời đọc menu. Tuy rằng không biết đã bao lâu chưa vào trung tâm thành phố ăn tiệm, nhưng lúc này cậu không cao hứng nổi. Anh trai tiết kiệm tiền tiêu vặt biết bao lâu, cuối cùng lại bị một bữa ăn của mình ăn hết sạch, nghĩ thế nào cũng thấy đau lòng.
“Anh, tiền nay anh phải tiêu cho bản thân mới phải.”
Lư Hoằng nhìn bộ dạng Tân Tử Trạc có chút áy náy, vội vàng giải thích nói: “Chỗ chúng ta thì có gì đâu để mà tiêu tiền? Không phải lúc nào anh cũng ăn cơm với em sao?”
Nói được một nửa, anh lại hơi ủ rũ: “… Nói đi nói lại, tiền này nói đúng ra vẫn là của nhà em, em tiêu là chuyện đương nhiên mà.”
Tân Tử Trạc nghe thế không vui: “Anh, anh vẫn coi mình là người ngoài sao? Nếu anh nói như vậy em sẽ không ăn nữa.”
Lư Hoằng biết cậu nói vậy chỉ là lừa mình, nhìn Tân Tử Trạc còn nhỏ tuổi nhưng vẻ mặt chân thành, cũng hiểu được là mình làm quá, thế là trêu chọc vài câu, chuyện cứ như vậy mà qua. Chỉ lát sau nhân viên bưng lên một nồi lẩu và thức ăn, hai người đều đã lâu không được ăn một trận thoải mái, lập tức đem những lời vừa rồi ném ra sau đầu, chuyên tâm bắt đầu ăn.
Cách một tầng hơi nước nóng hổi, Tân Tử Trạc nhìn không rõ mặt Lư Hoằng.
Cậu nhớ đến bộ dáng khẩn trương của Lư Hoằng khi lần đầu tới nhà, nhớ tới quan hệ giữa bọn họ càng về sau càng gắn bó, thẳng cho tới hôm nay cách song cửa sổ, cậu nhìn thấy Lư Hoằng mỉm cười với mình.
Nếu Lư Hoằng thật sự là anh ruột của mình thì tốt rồi.
Tân Tử Trạc không khỏi ảo tưởng như vậy. Nếu được như thế, từ khi sinh ra cậu đã có người anh này, nhân sinh tám năm khi trước cũng sẽ không trôi qua lặng lẽ lại cô đơn như vậy.
Thật may, thật may bây giờ anh đã là anh của em.
“Tử Trạc, thịt được rồi. Mau vớt lên nếu không sẽ chín kĩ mất.” Lư Hoằng cách chiếc bàn thấy Tân Tử Trạc đang ngẩn người, lên tiếng nhắc nhở.
“Dạ? Vâng!” Tân Tử Trạc cười vớt thịt lên.
Lư Hoằng nhìn ra được hôm nay Tân Tử Trạc rất vui vẻ, tiểu hài tử tâm tình đều hiện rõ trên mặt, anh cũng đoán được là vì sao.
Tuy rằng rất biết ơn chú Tân và dì Tống, nhưng Lư Hoằng thật sự cho rằng phương diện giáo dục con cái của bọn họ quá thất bại rồi.
Rõ ràng Tân Tử Trạc là một học sinh ưu tú, nhưng hầu như cho tới bây giờ chưa từng được người nhà quan tâm khích lệ. Lư Hoằng nhớ đến bạn học của mình cũng có không ít người như vậy, bởi vì nguyên nhân gia đình mà cuối cùng đã đi sai đường, hoặc là không muốn học.
Tử Trạc về sau nhất định không thể như vậy.
Tân Tử Trạc không biết, trong lúc cậu tưởng tượng Lư Hoằng thật sự là anh ruột của mình, Lư Hoằng cũng đang oán hận tại sao mình không biết đến Tân Tử Trạc sớm hơn.
Tuy rằng ai cũng có tâm tư riêng, nhưng bữa ăn này chính là ăn cực kỳ vui vẻ. Mặc dù bây giờ không phải là mùa đông, thế nhưng buổi tối vẫn lạnh, ăn xong nồi lẩu, trên đầu hai người đã ra một tầng mồ hôi, Lư Hoằng sợ Tân Tử Trạc đổ mồ hôi xong dính gió sẽ bị cảm mạo, bèn đề nghị đi chơi ở trong quảng trường một lúc đợi mồ hôi tán đi.
Dù sao hôm nay cũng là thứ sáu, lại hiếm khi không có bài tập về nhà, Tân Tử Trạc đương nhiên đồng ý.
Sao đó hai người đi dạo ở trong quảng trường một giờ. Tuy rằng xót tiền, cũng không có tiền mua quần áo gì gì đó, nhưng tiền mua đồ ăn vặt thì vẫn có. Cuối cùng Tân Tử Trạc cùng Lư Hoằng mỗi người ăn một phần kem, “Hành trình ăn cơm” hiếm có lúc này mới chấm dứt.
“No quá…” Lúc đầu không cảm thấy gì, ăn xong chừng mười phút mới hồi phục cảm giác, Tân Tử Trạc để tay trên bụng, vô lực mà tựa lên cột biển hiệu ở trạm xe buýt.
Lư Hoằng cũng không khá hơn, nhưng thấy Tân Tử Trạc như thế lại không nhịn được cười, hai người cứ như vậy cãi nhau ầm ĩ ở bến xe.
“Buồn ngủ sao?”
Nhà Tân Tử Trạc không ở gần trung tâm thành phố, ngồi xe buýt ước chừng phải hơn bốn mươi phút đồng hồ, cộng thêm đi bộ nữa là gần một tiếng. Lư Hoằng nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần chín giờ, lại thêm xe bus rung rung, hai mí mắt Tân Tử Trạc bắt đầu không ngừng đánh nhau.
Lư Hoằng nhẹ nhàng đem đầu Tân Tử Trạc tựa vào vai mình, để cho cậu có thể chợp mắt trong chốc lát, bản thân thì ngắm khung cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ.
“Này! Mấy đứa kia, đến trạm cuối cùng rồi!”
Tân Tử Trạc đang ngủ mơ, bị người đẩy một cái lập tức bừng tỉnh, sửng sốt hai giây mới phát hiện trong xe không còn ai.
Đại thúc lái xe thúc giục: “Mau xuống xe! Ta còn phải tan ca nữa… Mau gọi anh cậu dậy đi a.”
Tân Tử Trạc quay đầu, phát hiện Lư ca cũng ngủ rồi, mặt dán lên kính xe, ngủ so với mình còn sâu hơn.
“Anh? Tỉnh tỉnh…” Tân Tử Trạc đẩy Lư Hoằng.
Lư Hoằng mơ mơ màng màng mở mắt: “Tử Trạc? Đến đâu rồi… Anh ngủ quên sao?”
Tân Tử Trạc khó thấy được bộ dạng mơ màng này của anh mình, nhịn không được cười: “Đến trạm cuối cùng rồi, may mà chúng ta vốn là xuống trạm cuối, bằng không sẽ lại phải đi ngược lại.”
“Đúng thế a, tiểu tử, tỉnh rồi thì mau xuống xe đi?” Lái xe đã tắt máy, đứng ở trước cửa xe chờ hai người đi xuống.
Lư Hoằng giật mình một cái, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn nhìn khung cảnh bên ngoài với trong xe trống không, lập tức xấu hổ vô cùng, vội vàng đứng dậy chạy xuống cùng Tân Tử Trạc.
Lái xe hình như là tăng ca nên tâm tình không tốt, hùng hùng hổ hổ lắc đầu quay về phòng trực ban. Lư Hoằng trên mặt đỏ một mảng, chạy như bay cùng Tân Tử Trạc, một đường trầm mặc không nói gì.
Chạy đến khi không còn nhìn thấy trạm xe buýt, hai người mới từ từ dừng lại, hai mặt nhìn nhau.
“Ha ha ha…”
Lúc này Tân Tử Trạc mới thấy trên mặt Lư Hoằng có một mảng tròn màu đỏ thật lớn vì áp lên kính xe.
Lư Hoằng sờ sờ gương mặt lành lạnh của mình, ngẩn ra trong chốc lát, cũng bật cười, nhưng vẫn vỗ Tân Tử Trạc một cái: “Không được cười! Đi nhanh lên, đã muộn lắm rồi, mau về nhà còn đi ngủ.”
Người đi đường liếc mắt qua, nhìn một lớn một nhỏ không ngừng cười chạy cùng một chỗ.
Về đến nhà đã là mười giờ.
Lư Hoằng một bên đi lên lầu một bên tìm chìa khóa ở trong túi áo, Tân Tử Trạc thì chịu trách nhiệm dùng sức dậm chân, đem đèn trong hành hang điều khiển bằng âm thanh dậm sáng, người ăn no rồi so với người bình thường đều có lực hơn, giống như lính trinh sát mở đường, một hơi chạy lên lầu ba.
“Thím Viên?” Tân Tử Trạc suýt chút nữa bị giật mình, đây không phải là hàng xóm nhà đối diện sao, thế nào lại đứng trước cửa nhà mình? “Thím tìm cha mẹ cháu có việc gì sao?”
“Tiểu Tân a…” Thím Viên thế mà trào nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Tân Tử Trạc.
Không biết vì cái gì, trong lòng Tân Tử Trạc nguội lạnh, cậu biết nhất định đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
Lư Hoằng nghe thấy tiếng động, sải chân nhảy hai bậc một vội vàng chạy lên, kết quả trông thấy người hàng xóm đang ứa nước mắt, cũng bối rối.
“Mẹ cháu vừa vào viện rồi, trước khi đi kêu thím ở lại đây đợi cháu!” Thím Viên run run cầm một tờ giấy.
“Mẹ cháu làm sao?!” Tân Tử Trạc cắt ngang câu nói của thím Viên, sốt ruột đoạt lấy tờ giấy, lật qua lật lại cũng chỉ thấy một cái tên bệnh viện rồng bay phượng múa, nhìn ra được là mẹ cậu lúc đó sốt ruột qua loa viết xuống.
Thím Viên lắc đầu: “Mẹ cháu không có chuyện gì… Là cha cháu.”
“Cha cháu… có lẽ sắp không được, cháu mau tới bệnh viện nhìn ông ấy đi…!”