Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Về tới phủ công chúa, Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ không lập tức hồi Uy Quốc Công phủ, mà cùng Nguyên Gia tới đình viện trong hoa viên, Nguyên Gia biết bọn họ có việc muốn nói, nàng vẫy lui nha hoàn.
Cố Thanh Ninh ngồi một bên cho cá ăn, nhìn có vẻ đang xem cá tranh đoạt đồ ăn, nhưng lỗ tai lại lắng nghe Cố Trạch Mộ cùng Nguyên Gia nói chuyện.
Cố Trạch Mộ nói đến quân báo từ Tây Bắc, ở Uy Quốc Công phủ cũng nghe được một chút tin tức, nhưng Cố Trạch Mộ nghe không được nhiều lắm, chỉ biết lúc này phụ tử bốn người bọn họ chưa có gì trở ngại, chỉ có Cố Vĩnh Diễm bị thương nhẹ, còn trận chiến đang thắng lại vì Phụng Linh mà biến thành bại.
Nội dung cụ thể, Cố Trạch Mộ không biết, chỉ có thể hỏi thăm Nguyên Gia.
Nguyên Gia nói:
- Nghe nói lúc này người lãnh binh bên phía ngoại tộc chính là Trác Cách nhi tử thứ hai của Ô Thiện, Phụng Linh muốn bắt sống Ô Thiện, nên mới lãnh binh đuổi theo, chỉ là không ngờ đối phương lại có một tiểu đội nhân mã mai phục, cùng Ô Thiện tiền hậu giáp kích, khiến cho Phụng Linh cùng đội nhân mã tổn thất thảm trọng, cũng may Cố Vĩnh Diễm kịp thời đuổi tới, đối phương không dám đánh bừa, nên Cố Vĩnh Diễm mới cứu được Phụng Linh, tuy cứu được Phụng Linh, nhưng nghe nói thân bị trọng thương, vẫn chưa tỉnh lại.
Cố Trạch Mộ nhíu mày trầm ngâm, hồi lâu mới hỏi:
- Hiện giờ trong triều là tình huống gì?
- Phần lớn ý kiến trong triều ý là muốn ấn theo quân pháp mà xử trí, cũng có một ít người thay Phụng Linh nói chuyện, có lẽ hoàng huynh vẫn chưa quyết định, chỉ phát một đạo ý chỉ trấn an Uy Quốc Công, không còn tin tức gì khác.
Cố Trạch Mộ lắc đầu:
- Không phải hắn chưa quyết định.
Nguyên Gia kinh ngạc nhìn hắn.
- Tiêu Trạm muốn giữ Phụng Linh.
Cố Trạch Mộ nhàn nhạt nói:
- Nhưng hắn rất rõ ràng đạo ý chỉ này một khi phát ra, nhất định sẽ bị quần thần phản đối, thậm chí sẽ khiến Uy Quốc Công thất vọng buồn lòng về hắn, cho nên hắn đang do dự cùng tự hỏi, phải dùng biện pháp gì mới có thể giữ được Phụng Linh.
Nguyên Gia cùng Cố Thanh Ninh đều ngây ngẩn cả người.
Cố Thanh Ninh phản đối nói:
- Trạm nhi tuyệt đối không phải là người không phân biệt được thị phi, ngươi nói này đó chỉ là ngươi phỏng đoán mà thôi.
Cố Trạch Mộ không thể không nói kỹ càng tỉ mỉ:
- Bên người Phụng Linh có người của hắn, mật tin gửi về cũng không chậm hơn quân báo bao lâu, ít nhất tối qua hắn cũng đã biết ngọn nguồn mọi chuyện. Hắn trấn an Uy Quốc Công, vì hắn biết chuyện này đầu sỏ gây tội là ai, nếu hắn muốn xử trí Phụng Linh, sẽ không làm điều dư thừa, phát ra một đạo ý chỉ như thế.
Cố Thanh Ninh vẫn không thể tin được:
- Vì sao hắn lại muốn làm như vậy?
- Vì mẫu tộc.
Cố Trạch Mộ dừng một chút, nói tiếp:
- Hiện giờ trong triều phần lớn là lão thần, Tiêu Trạm khắp nơi bị bọn họ ngăn cản, biện pháp tốt nhất chính là nâng đỡ thế lực của chính mình, mà trong đó, không có ai so với Phụng gia còn thích hợp hơn. Hiện giờ Phụng gia dòng chính chỉ còn lại Phụng Linh từ dòng bên quá kế làm nhi tử nối dòng, Phụng Linh có được hết thảy đều là hắn cho, bất quá chỉ là quân cờ.
- Không phải!
Cố Trạch Mộ nhìn Cố Thanh Ninh, hỏi ngược lại:
- Nếu không phải như thế, ngươi thử nói cho ta biết, vì sao hắn biết rõ, vẫn cố phạm vào loại sai lầm ngu xuẩn?
Cố Thanh Ninh mấp máy môi, tuy lời Cố Trạch Mộ nói nghe rất có đạo lý, nhưng nàng không tin Tiêu Trạm lại là người tìm mọi cách tính kế như hắn đã nói, hiện tại nàng còn nhớ rõ lúc nàng tiến vào trong mộng, Tiêu Trạm nói với nàng những lời này đó.
" Nhi thần cho bọn hắn quyền lực, trải đường cho dân chúng, chỉ là không muốn nghe lời nói của một phía, dù nhi thần kém hơn phụ hoàng, nhưng trong triều văn võ đều phụ trợ nhi thần, nhi thần hy vọng lúc còn tại vị, có thể khiến cho thiên hạ càng thêm phồn thịnh..”
Hắn có thể nói ra những lời như vậy, sao có thể nâng đỡ mẫu tộc hao tổn quần thần?
Cố Thanh Ninh vẫn luôn tin tưởng, Tiêu Trạm là một đế vương hoàn toàn khác Tiêu Dận, lý tưởng cùng khát vọng của hắn là không gần quyền lực chi tranh, trong mắt hắn chỉ muốn giang sơn cùng dân chúng phồn vinh thái bình.
Cố Thanh Ninh nghĩ như vậy, nàng kiên định nói:
- Mặc kệ ngươi nói như thế nào, tóm lại ta tin tưởng hắn.
Cố Trạch Mộ nhíu mày, nhịn không được thấp giọng nói:
- Mẫu từ chiều hư tử.
( Yul: bằng câu con hư tại mẹ)
- Ngươi nói gì?
- … Không có gì.
Nguyên Gia nhìn hai người bọn họ, có chút bất đắc dĩ:
- Hiện giờ trong triều vẫn nghị luận sôi nổi, phụ hoàng mẫu hậu có ý kiến gì không?
Cố Trạch Mộ do dự một lát, nói:
- Hắn muốn giữ Phụng Linh, không phải không có cách, nhưng không thể trái quân pháp, nếu không một khi khơi mở chuyện này, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
- Phụ hoàng có biện pháp gì sao?
Cố Trạch Mộ vừa định nói, đã bị Cố Thanh Ninh đánh gãy:
- Chuyện này đề cập đến triều chính, hiện giờ chúng ta nghe một chút liền thôi, nếu tùy tiện nhúng tay, đối với Nguyên Gia cũng không phải là chuyện tốt.
Nói xong, Cố Thanh Ninh đứng lên:
- Chúng ta đi cũng đủ lâu rồi, trở về thôi.
Nguyên Gia thấy Cố Thanh Ninh ra khỏi đình, nàng nhìn Cố Trạch Mộ thấp giọng nói:
- Phụ hoàng, này…
Cố Trạch Mộ khẽ thở dài một tiếng:
- Ngươi phái người đưa chúng ta trở về đi.
Nguyên Gia khẽ thở dài, tự mình tiễn bọn họ lên xe ngựa.
_______________________________
Trở về Uy Quốc Công phủ, Cố Trạch Mộ giữ chặt tay Cố Thanh Ninh:
- Đi theo ta vào trong viện nói chuyện.
Vào sân, Cố Trạch Mộ phất tay, đám hạ nhân lập tức rời đi.
Hai người vào trong phòng, Cố Trạch Mộ nói:
- Ngươi cùng ta đều biết chuyện này nghiêm trọng thế nào, nếu đợi đến lúc hắn thật sự phạm sai, muốn cứu chữa cũng đã muộn.
Hắn thấy Cố Thanh Ninh không nói lời nào, lại nói:
- Ta biết ngươi lo lắng Nguyên Gia sẽ bị người kiêng kị, nhưng chuyện này trừ nàng ra, không còn ai thích hợp hơn nàng.
Cố Thanh Ninh khẽ cười một tiếng:
- Trạm nhi là một tay ngươi giáo dưỡng lớn lên, hắn có tính tình thế nào ngươi không biết sao? Chẳng lẽ hắn thật sự sẽ vì Phụng Linh mà làm ra chuyện không phân biệt thị phi?
- Tiêu Dận, là ngươi không tin hắn, hay là ngươi muốn mượn cơ hội này một lần nữa khống chế quyền lực, đặt chân vào triều chính?
Cố Trạch Mộ không thay đổi sắc mặt, nhưng đôi tay đã nắm chặt thành quyền.
Hai người không nói gì nữa, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường.
Lúc sau, Cố Trạch Mộ mới thấp giọng nói:
- Không phải ta không tin tưởng nhi tử của chính mình, chỉ là ta…Không biết tin tưởng là như thế nào.
Cố Thanh Ninh ngây ngẩn cả người.
- Ta vừa sinh ra đã bị phong làm thái tử, mẫu hậu chết sớm, ta lại không được phụ hoàng yêu thích, chỉ có danh vô phận mà thôi. Tất cả mọi người đều biết, ngày Hồ quý phi sinh hạ hài tử, chính là ngày ta chết bệnh, ta là cái đinh trong Đông Cung, ta không thể tin tưởng bất cứ ai, sau này trưởng thành, ta đã không biết nên làm thế nào để tin tưởng người khác.
Vẻ mặt Cố Trạch Mộ hiển lộ mờ mịt vô thố, giống một cây kim đâm vào lòng Cố Thanh Ninh, nàng nhịn không được hồi tưởng lại lúc nàng vừa mới gả cho Tiêu Dận.
Khi đó Tiêu Dận chỉ là thái tử, trôi qua vô cùng túng thiếu, lúc Hồ quý phi được sủng ái, cung nhân bên người quý phi đều có thể quát mắng Tiêu Dận. Còn Phụng Trường Ninh lại khác, phụ thân nàng là Định Quốc Công nắm giữ binh quyền, dù là Hồ quý phi cũng không thể tùy ý đắc tội nàng.
Phụng Trường Ninh không để người khác khi dễ Tiêu Dận, nàng đứng ra che chở hắn. Nàng nhớ lúc đó Tiêu Dận khiếp sợ nhìn nàng, nàng còn cho là hành vi của nàng quá mức bưu hãn làm hắn sợ, hiện tại mới biết, hắn chưa từng được ai che chở ở phía trước.
Điều này khiến Cố Thanh Ninh có lời muốn nói cũng nói không nên lời.
Cố Trạch Mộ thấy nàng trầm mặc, cười nhàn nhạt nói:
- Thật ra, ngươi nói ta không tin tưởng người khác, còn ngươi có từng tin tưởng ta? Thôi, chuyện này bỏ qua đi.
- Từ từ.
Cố Thanh Ninh đột nhiên gọi hắn lại, giống như đã hạ quyết định trọng đại:
- Ta có biện pháp, không cần thông qua Nguyên Gia cũng có thể nói chuyện cùng Trạm nhi.
Cố Thanh Ninh đem chuyện nàng có thể báo mộng nói cho Cố Trạch Mộ biết, Cố Trạch Mộ nói:
- Này đúng là biện pháp thích hợp nhất.
- Ta nói ra bí mật này là vì Nguyên Gia cùng Uy Quốc Công phủ, hiện giờ ta giúp ngươi, là vì hai chúng ta cùng chung mục đích, nhưng ta phải nói rõ với ngươi trước, nếu ngươi muốn mượn chuyện này ảnh hưởng triều chính, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Cố Trạch Mộ gật đầu:
- Ta biết.
Hai người ước định đêm nay sẽ thử trong viện của Cố Thanh Ninh, Cố Thanh Ninh xoay người rời đi, đi đến cửa, nàng đột nhiên mở miệng nói:
- Thật ra ngươi đã sớm đoán ra, đúng không?
Cố Trạch Mộ sửng sốt.
- Vài lần báo mộng, lúc ta mở mắt đều nhìn thấy ngươi nhìn ta, ngươi có thể cảm giác được gì đó?
Cố Thanh Ninh cười tự giễu:
- Lúc ngươi bắt đầu nói chuyện này với Nguyên Gia, là từng bước dẫn dắt ta gia nhập, mục đích của ngươi không phải là Nguyên Gia, mà là ta. Ta chưa bao giờ nói cho Nguyên Gia biết thân phận của chính mình, mà khi ta ở trước mặt nàng vạch trần thân phận của ngươi, ngươi không hề kinh ngạc, khi đó ngươi đã đoán được, ta có biện pháp có thể ảnh hưởng đến Nguyên Gia.
Cố Trạch Mộ rũ mắt:
- Đúng vậy.
- Thật đúng là làm khó ngươi phải vòng vo như vậy, thậm chí ngay cả khổ nhục kế cũng dùng tới, trước giờ không phải ngươi rất ghét người nhắc tới chuyện xưa sao? Hiện giờ chịu hy sinh lớn như vậy, thật đúng là khiến ta có chút thụ sủng nhược kinh.
- Không phải!
Cố Trạch Mộ nhìn Cố Thanh Ninh, gằn từng chữ một:
- Đó không phải là khổ nhục kế. Có người nói cho ta biết, dù là thân huynh muội cũng không phải tâm ý tương thông, có những lời không nói ra, ngươi sẽ không biết, ta chỉ là… Muốn học theo người ta giải thích với ngươi, không muốn ngươi hiểu lầm.
Hắn cười khổ một tiếng:
- Nhưng lại không có tác dụng gì.
Cố Thanh Ninh siết chặt tay giấu trong ống tay áo, đè ép lý trí điên cuồng kêu gào, nàng không thể tin tưởng Cố Trạch Mộ, nàng không nói gì nữa, liền xoay người rời đi, chỉ là bộ dạng như chạy trối chết kia đã bại lộ tâm tình hiện giờ của nàng.