Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tương Nam, phủ Thụy vương.
Thụy vương trầm mặt nhìn hai phong thư đặt trên bàn. Hai phong thư này, một phong là trước đó không lâu Nhạc Bình phái người đưa tới, một phong đến từ trưởng công chúa Nguyên Gia, vừa mới theo đội ngũ thuế ruộng đưa tới.
Nhưng mà nội dung hai phong thư này hoàn toàn trái ngược nhau.
Nếu bàn về thân sơ, đương nhiên Thụy vương sẽ tin tưởng Nhạc Bình hơn, nhưng trên thực tế hắn lại tin cách nói của Nguyên Gia hơn.
Trong thư của Nguyên Gia, không chỉ nói đến chuyện xảy ra trên yến hội của đại trưởng công chúa Thục Huệ, mà còn có những chuyện Nhạc Bình đã làm trong mấy năm gần đây. Có mấy chuyện không khác với người tâm phúc của hắn ở ở lại kinh thành nói,, nếu tách ra thì không cảm thấy gì, nhưng giống Nguyên Gia nói, nếu liệt kê từng chuyện thì chỉ cảm thấy nhìn mà hoảng sợ.
So sánh ra, Nhạc Bình lại tố khổ, nói Trần hoàng hậu và Nguyên Gia xem thường nàng ta, lại vô lễ với mẫu phi. Sau đó lại chuyển đề tài, còn nói đền chuyện cứu tế lúc trước, trong lời nói càng để lộ ý vị huynh trưởng là hắn đây phải nhận đối xử bất công.
Mỗi một câu nói đều có vẻ như bất bình thay Thụy vương, nhưng cuối cùng dụng ý của nàng lại khiến Thụy vương cảm thấy khinh thường.
Nếu không phải trước đó hoàng huynh thành khẩn tự mình viết thư gửi đến, lại có Vương phi ở bên cạnh khuyên bảo, chỉ sợ Thụy vương sẽ nảy sinh oán hận với Tiêu Trạm. Phong thư này của Nhạc Bình chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, nếu như Thụy vương có chút dã tâm thì hậu quả không thể nào lường được.
Cho dù phong thư này của Nhạc Bình là thật lòng hay giả dối, nhưng sao tâm tư lại ngoan độc như thế.
Vừa đúng lúc Vương phi tới đưa điểm tâm cho hắn, thấy vẻ mặt hắn không đúng thì vội vàng quan tâm hỏi: “Điện hạ sao thế?”
Thụy vương nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu.
Vương phi cho người hầu đi xuống, lại ngồi cạnh Thụy vương. Nàng nhìn thấy hai phong thư trên bàn, lập tức đoán được gì đó: “Là Nhạc Bình lại gây họa ở kinh thành rồi sao?”
Thụy vương mở to mắt, cười lạnh một tiếng: “Gây họa? Vương phi thật đúng là xem thường nàng ta quá rồi.”
Vương phi nghe giọng điệu của Thụy vương cũng không giống như khen ngợi.
Nàng thấy Thụy vương không ngăn cản thì cầm lấy hai phong thư trên bàn. Sau khi xem xong, nàng cũng hoảng sợ: “Điện hạ, chuyện này…”
“Lúc trước ta chỉ cảm thấy nàng ta xúc động lỗ mãng, bây giờ xem ra tâm kế của nàng ta cũng không đơn giản.” Giọng nói của Thụy vương lạnh lùng. “Rõ ràng lúc trước nàng ta sợ nhất là người hoàng huynh này, bây giờ vì tính kế ta mà không ngại viết thư cho ta, cũng làm khó nàng ta rồi.”
Trong lời nói của Thụy vương đều là tức giận, nhưng Vương phi lại nghe ra sự đau lòng. Vẻ ngoài Thụy vương tỏ ra ghét bỏ Nhạc Bình, thật ra trong lòng vẫn rất quan tâm muội muội này. Trước đó, khi nhận được tin tức của Nhạc Bình, hắn còn vui vẻ, trêu ghẹo nói trời muốn rơi mưa đỏ.
Lúc đó phấn khởi bao nhiêu, bây giờ thất vọng bấy nhiêu.
Vương phi hơi đau lòng nắm chặt tay Thụy vương: “Điện hạ…” Nàng do dự một lúc. “Thật ra có lẽ Nhạc Bình cũng không nghĩ nhiều như thế, phong thư này cũng chưa hẳn là ý của muội ấy. Nói không chừng muội ấy cũng bị người ta giật dây?”
Thụy vương nghe Vương phi nói thế, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Mấy năm nay ta vẫn điều tra nhũ mẫu của Nhạc Bình, nhưng thân thế của bà ta vô cùng đơn giản. Hơn nữa, người ở kinh thành giám sát bà ta mấy năm, phát hiện bà ta rất ít khi ra ngoài, dường như cũng không có liên hệ gì với người ngoài. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng bà ta lợi dụng người khác liên hệ, hoặc là phương pháp liên lạc vô cùng bí ẩn cho nên chúng ta không điều tra ra được.”
Vương phi nhíu mày nói: “Nhưng ai lại phí nhiều công sức như thế đối phó với Nhạc Bình chứ? Cho dù lợi dụng muội ấy đối phó với điện hạ thì cũng quá vòng vèo rồi?”
“Đây vẫn là câu hỏi mà ta vẫn không có câu trả lời.” Thụy vương thản nhiên nói. “Ta vẫn luôn cảm thấy kì lạ, năm đó Mẫn phi có thể giao Nhạc Bình cho nhũ mẫu này chứng tỏ rất tin tưởng bà ta. Nhũ mẫu này lại có thâm cừu đại hận gì mà lại muốn hại đứa con duy nhất của Mẫn phi chứ?”
Vương phi nghe thấy giọng điệu của hắn hơi khác thường, nhìn không được mà nhìn hắn với vẻ kì lạ.
“Chúng ta vẫn luôn rơi vào điểm mù, có lẽ không phải nhũ mẫu có vấn đề mà là Mẫn phi… Có vấn đề.”
Vương phi tỏ ra khiếp sợ mà nhìn hắn, dù sao suy nghĩ này cũng không thể nào tưởng tượng nổi. Nhưng nghĩ lại cũng không phải không có khả năng.
Song, Vương phi vẫn không dám tin: “Nếu là Mẫn phi, Nhạc Bình là con ruột của bà ta mà, sao bà ta lại làm thế?”
Thụy vương lắc đầu: “Đây chỉ là phỏng đoán của ta, ta cũng không dám chắc.” Hắn cân nhắc một lát rồi nói: “Chuyện này không đơn giản, có lẽ ta phải đích thân vào kinh một chuyến mới được.”
“Nhưng điện hạ, vương gia không có phụng chiếu không thể tùy tiện vào kinh. Ngài đi như thế, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện, chỉ sợ…” Vương phi lo lắng nói. “Không bằng ngài nói hết chuyện này cho bệ hạ, để bệ hạ tra rõ, không phải dễ dàng thích hợp hơn ngài sao?”
“Không thể.”
Thụy vương nhìn về phía Vương phi: “Nếu như không có việc gì thì chỉ cần giết nhũ mẫu kia là được. Nhưng nếu sau lưng còn có liên quan, cho dù kết quả cuối cùng thế nào, chắc chắn Nhạc Bình không thể thoát được. Cho dù ta không nhận muội muội này, nhưng mấy năm nay ta ở Tương Nam xa xôi, nàng ta vẫn luôn tiến cung nói chuyện với mẫu phi. Ta không thể không nhận chuyện này.”
“Nhưng chúng ta ở kinh thành không có nhiều nhân thủ, cho dù tra được gì đó, điện hạ một mình cũng không thể đối phó, cũng không cách nào giải quyết được!”
Thụy vương cũng đã chuẩn bị từ sớm: “Nàng yên tâm, ta không phải người cậy mạnh. Nếu thật sự không ổn, ta còn có thể đi tìm Nguyên Gia giúp. Mặc dù tính cách Nguyên Gia lạnh lùng nhưng làm việc rất có chừng mực, ta tin muội ấy sẽ giúp ta.”
Vương phi nghe Thụy vương nói vậy thì biết không khuyên nổi hắn nữa, đành phải thở dài thu dọn hành trang cho hắn.
Mấy ngày sau, Thụy vương lấy cớ muốn ra ngoài đi săn mà dẫn người rời vương phủ.
Hàn trắc phi lo lắng đi tới đi lui trong sân, qua một hồi lâu tỳ nữ mới trở về.
Hàn trắc phi lo lắng hỏi: “Sao rồi?”
Vẻ mặt tỳ nữ hoảng sợ nói: “Người của chúng ta vẫn đi theo vương gia ra khỏi thành, vì sợ vương gia phát hiện nên cách rất xa. Nhưng hắn nhìn thấy vương gia vốn dĩ không đi săn, mà là đi về phía kinh thành.”
Trên mặt Hàn trắc phi đầy mồ hôi lạnh ngã ngồi trên ghế. Nàng nghĩ đến tin tức từ kinh thành đến lúc trước, vốn dĩ nàng nghĩ là mình đã nghĩ hết cách thoát khỏi kinh thành, cho dù không được vương gia sủng ái thì ít ra cũng có thể sống an ổn qua nửa đời. Ai ngờ…
Tỳ nữ lo lắng nói: “Nương nương, chúng ta nên làm gì?”
Hàn trắc phi nghiến răng nói: “Dựa vào tính cách của vương gia, nếu như tra được cái gì thì chúng ta còn mạng sao. Dù sao hắn bất nhân thì ta bất nghĩa. Đi, viết phong thư hồi kinh, nói tin tức vương gia hồi kinh cho bọn họ.”
“Vâng.”
Kinh thành.
Trưởng công chúa Nguyên Gia vốn dĩ lạnh nhạt bỗng nhiên quyết định tổ chức cúc hoa yến, cũng làm cho những huân quý khắp kinh thành chấn động muốn rơi cằm. Càng không nói đến vì lo liệu yến hội này mà Trần hoàng hậu còn cố ý đưa hoa cúc quý giá trong cung đến.
Nếu không phải tuổi của Tiêu Diễn Chi còn quá nhỏ, có lẽ người ngoài đều tưởng rằng Nguyên Gia muốn chọn con dâu cho mình.
Ngay lúc tất cả mọi người bàn luận ầm ĩ, chỉ có Cố Thanh Ninh biết chuyện thì hơi im lặng.
“Không ngờ ta lo cho con trai xong bây giờ phải lo cho cháu? Các con không để cho ta yên tĩnh chút được sao?”
“Nếu người vẫn còn là Thái hậu nương nương, chẳng phải cũng lo những chuyện này sao?” Nguyên Gia cười nói.
Cố Thanh Ninh cũng không phản đối.
Nguyên Gia lại nói tiếp: “Đương nhiên con không muốn làm phiền mẫu hậu, nhưng ánh mắt chọn người của con kém xa mẫu hậu, đương nhiên phải mời người đến nhìn xem.”
Đây cũng nói đến chuyện năm đó nàng chọn phò mã Tạ Chiết. Mấy năm này Nguyên Gia ở cùng với mẫu hậu cải lão hoàn đồng, tâm tính cũng trẻ lại nhiều, rất nhiều việc cũng đều buông xuống. Lúc trước, những chủ đề khiến cho người ta giữ miệng kín như bưng cũng có thể bị nàng lấy ra trêu đùa.
Cố Thanh Ninh thấy Nguyên Gia nói năng hùng hồn, cũng không có dáng vẻ ngượng ngùng, nàng thầm thở dài: “Nếu tính như thế thì ánh mắt chọn người của ta cũng không tốt hơn con bao nhiêu…”
“Mẫu hậu nói gì?”
“Không có gì.” Cố Thanh Ninh cảm thấy vẫn nên giữ lại hình tượng phụ hoàng anh minh vĩ đại cho con trẻ đi.
Lần này, Cố Thanh Ninh và Nguyên Gia chỉ chọn sơ qua. Hai người ngồi trong lầu các, nhìn về phía vườn hoa xa xa kia. Bởi vì hơn phân nửa quý nữ trong kinh thành đều tới, trong hoa viên đầy thiếu nữ xinh đẹp, đúng là người còn yêu kiều hơn hoa.
Nhưng mà có thể nhìn ra, rõ ràng các cô nương tụ tập thành mấy nhóm trong hoa viên. Trước đó, mặc dù Trần Mẫn xảy ra chuyện nhưng bên cạnh nàng ta vẫn được rất nhiều người vây quanh. Tiếp theo chính là mấy tiểu thư nhà quan văn, hai phe chia ra rõ ràng. Trừ cái đó ra, còn có mấy tỷ muội Cố gia và Tôn Lan Thấm, rõ ràng là ở ngoài cuộc chiến, vô cùng hiền hoa ngồi ăn dưa xem kịch.
Trong thời gian ngắn đương nhiên không nhìn ra cái gì, nhưng Cố Thanh Ninh vẫn chọn mấy người, Nguyên Gia ghi từng người xuống.
Thật ra Cố Thanh Ninh cũng có chút tâm tư riêng, người nàng chọn cho dù không có quan hệ tốt với phủ Uy Quốc công thì cũng không có thù hận gì. Mà kẻ thù chính trị của phủ Uy Quốc công thì ngay từ đầu đã bị nàng loại trước hết.
Cũng không biết Nguyên Gia có nhìn ra không, nhưng nàng cũng không nói gì.
Trái lại Cố Thanh Ninh rất thản nhiên, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình thì rời khỏi lầu các đi tìm tỷ muội nhà mình và Tôn Lan Thấm.
Cố Thanh Chỉ là người đầu tiên tìm thấy Cố Thanh Ninh, sau đó chính là Tôn Lan Thấm.
Cố Thanh Chỉ tò mò hỏi: “Trưởng công chúa Nguyên Gia tìm muội làm gì thế?”
Cố Thanh Ninh trả lời úp mở cho qua, lại nói sang chuyện khác: “Thanh Thù và Thanh Vi đang nhìn gì thế?”
Cố Thanh Chỉ thở dài: “Xem kịch đó!”
Cố Thanh Ninh theo ánh mắt của các nàng nhìn thấy, lại thấy Trần Mẫn và Trương Minh Huyên đang giằng co. Trước đó, Trương Minh Huyên vì từ hôn với Tạ Trường Phong mà trong phút chốc trở thành trò cười trong kinh thành. Bây giờ không đợi lời đồn lắng xuống mà xuất hiện lần nữa. Nhưng mà nàng ta và Trần Mẫn cũng không có thù oán gì, sao lại đối đầu với nhau chứ?
Lúc này, cuối cùng Cố Thanh Thù cũng nhìn thấy Cố Thanh Ninh, vội vàng vẫy tay bảo nàng qua, hạ giọng nói: “Nghe nói Trần gia muốn kết thân với Tạ gia đó.”
Cố Thanh Ninh giật mình, cho dù Trần hoàng hậu không có ý định để Trần Mẫn gả cho Thái tử, nhưng sao lại nhanh chóng tung tin tức như thế. Thậm chí Trần gia cũng nhanh chóng tiếp nhận như vậy?
Cố Thanh Thù nhìn thấy vẻ mặt của Cố Thanh Ninh đã biết nàng hiểu lầm, nên vội vàng nói: “Không phải Trần Mẫn, là thứ trưởng nữ Trần gia.”
Cố Thanh Ninh lại càng giật mình, cho dù Trần gia là nhà mẹ đẻ của Trần hoàng hậu thì Tạ gia cũng không nghèo túng đến mức cưới thứ trưởng của Bá phủ chứ. Càng không nói đến chuyện trước đó Tạ Trường Phong bàn chuyện cưới gả với đích nữ hầu phủ. Cũng khó trách Trương Minh Huyên không nuốt trôi cơn giận này, đây không phải đang yên lành mà đánh mặt nàng ta sao?
Tôn Lan Thấm ở một bên mở miệng nói: “Ta lại cảm thấy tin tức này là giả. Dù sao Tạ gia cũng là thế gia, quan văn dựa vào thanh danh sống yên phận. Dù sao phủ Vĩnh Thọ Hầu cũng là huân quý uy tín lâu năm, nhưng phủ Vinh An bá chỉ là ngoại thích, Tạ gia không thể đồng ý được. Cho dù Tạ gia hạ mặt mũi cũng không thể cưới thứ nữ, đây không phải là kết thân, mà là kết thù.”
Tôn Lan Thấm nói rất có lý, Cố Thanh Thù và Cố Thanh Chỉ đều bừng tỉnh ra.
“Ta nói mà, tin tức này nghe lạ lắm.” Cố Thanh Thù sờ cằm nói.
Cố Thanh Vi chế giễu nàng: “Nhị tỷ, trước đó tỷ nói với muội rất quả quyết, sao bây giờ lại lật mặt vậy hả. Còn không phải nghe Tôn tỷ tỷ nói mới hiểu được sao?”
Cố Thanh Thù nhéo mũi Cố Thanh Vi: “Muội chế giễu ta à!”
“Ta cũng không phải người Trần gia hay Tạ gia, sao biết rõ vậy được?” Cố Thanh Thù dùng cằm ra hiệu nhìn Trần Mẫn và Trương Minh Huyên đang đấu nhau. “Người trong nhà như bọn họ đều không phân được thật giả! Muội chỉ có thể nói Lan Thấm lợi hại chứ không thể nói ta lật mặt, nghe chưa?”
Tôn Lan Thấm nhìn hai tỷ muội các nàng cãi nhau ầm ĩ, trên mặt không nhịn được mà nở nụ cười.
Cố Thanh Ninh nhìn bên mặt của Tôn Lan Thấm, thật ra cho dù thân phận, dung mạo, tài học hay tính cách, Tôn Lan Thấm đều thích hợp với vị trí Thái tử phi, chỉ có thanh danh hơi kém một chút.
Nếu là lúc trước, có lẽ Cố Thanh Ninh sẽ đề nghị với Nguyên Gia, nhưng từ khi nàng làm bằng hữu với Tôn Lan Thấm, biết cuộc sống nàng ấy muốn sau này thì không nghĩ thế nữa. Cuộc sống vẻ vang trong cung cũng chỉ cho người ngoài xem, mà khổ sở chỉ có một mình mình nuốt.