Cụ Bạch hàng xóm qua đời, mẹ tôi nói là hỷ tang, đừng sợ.
Nhưng mà đám tang lại không yên bình chút nào.
Con chái hiếu thảo gửi chăn hỷ đắp lên người ông lại cứ bị kéo xuống liên tục, ngay cả đèn trường minh vẫn luôn tắt gữia chừng.
Mẹ thở dài: “Đúng là tạo nghiệt mà, ông cụ đó vẫn nhất định không chịu tha thứ.”
Cuối cùng, mẹ chỉ có thể dặn dò tôi mấy ngày này tốt nhất nên về nhà ngay khi trời tối và không được ở bên ngoài. Vốn dĩ tôi muốn ngoan ngoãn nghe lời, cho đến hôm nay, tôi bị lỡ chuyến tàu cuối cùng, lúc về đến nhà thì trời đã tối rồi.
Tôi bỗng nhìn thấy xá.c của ông Bạch đang từ từ ngồi dậy.