Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngủ thẳng một mạch đến bốn giờ sáng thì Kỳ Trạch tỉnh dậy.
Mở mắt ra, xung quanh chỉ là một màu tối mờ hư ảo, điều duy nhất khiến anh cảm nhận được một cách rõ ràng chính là người đang nằm gọn trong ngực anh.
Với tay bật đèn ngủ lên, tuy ánh đèn không sáng rực, nhưng cũng đủ khiến cho anh nhìn rõ mọi thứ xung quanh, đặc biệt là gương mặt đang ngủ yên lành trong lòng mình.
Đây là lần đầu tiên anh được nằm cạnh cô ngủ, vì vậy anh vô cùng xúc động, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn mặt cô, gương mặt bầu bĩnh như trẻ con, làn da mềm nhũn, trơn nhẵn không tì vết, ngón tay lại khẽ mân mê cánh môi đang khẽ mở, cuối cùng không kìm chế được mà cúi xuống hôn sâu.
Nhan Họa bị anh quấy rối mà tỉnh lại.
Hôn như thế mà không tỉnh thì mới lạ đấy.
“Mấy giờ rồi?” Nhan Họa lơ mơ hỏi, tay đưa ra định với lấy điện thoại thì bị anh kéo lại.
“Bốn giờ hơn. ”
Nghe vậy, Nhan Họa lại mệt mỏi chôn đầu vào gối, thầm nói: “Sớm thế à…Tối qua ngủ sớm quá mà, chả trách mà giờ này đã tỉnh. Anh có muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Kỳ Trạch không đáp mà chôn đầu vào cổ cô rồi cắn nhẹ một cái, nghịch ngợm khiến cho cô nhột quá phải lui về phía sau, mãi đến khi cơ thể của anh có biến hóa, bị anh ôm chặt lấy rồi dán sát vào người, cô mới cứng đơ không dám nhúc nhích nữa.
Mặc dù chưa từng xem hay làm qua, nhưng ở trường đại học việc giáo dục sinh lý luôn được chú trọng một cách kỹ lưỡng, bình thường trong kí túc xá mấy cô gái cũng hay kể mấy chuyện tiếu lâm thô tục, cho nên cô cũng hiểu biết tương đối với chuyện đó, biết hiện tượng này của con trai vào buổi sáng là rất bình thường, nhưng cứ bị anh ôm chặt như vậy, cô cứ thấy thế nào ấy.
Nghe thấy tiếng thở thô gấp của Kỳ Trạch, Nhan Họa vòng tay ôm eo anh, từ từ dời xuống, khó khăn xoay người rồi nằm sấp lên anh, ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói: “Cái đó…Em…Em giúp anh nhé. ”
Nghe thấy lời cô, cơ thể anh bỗng trở nên cứng ngắc.
Sau đó anh phản ứng lại rất nhanh, vội vàng cầm lấy tay cô…
Trời rất nhanh sáng, hai người liền rời giường thay quần áo. Nhan Họa mở rèm cửa ra, ánh bình minh tràn vào trong phòng, cô đứng trước sân thượng, quay đầu lại cười nói với người đàn ông đang ngồi trên giường: “Kỳ Trạch, chào buổi sáng!”
Anh cài cúc áo sơ mi, đi tới tặng cho cô một nụ hôn chào buổi sáng.
Sau khi ăn bữa sáng ở quán xong, Nhan Họa liền tính sẽ trở về trường, thuận tiện hỏi anh: “Anh ở chỗ này đợi em hay là đi dạo quanh đây?”
Kỳ Trạch nắm tay cô, nói: “Hay là anh đến trường cùng em luôn. Hôm nay ở trường có hoạt động gì không?”
Nhan Họa suy nghĩ một chút rồi nói: “Buổi sáng khoa bọn em có buổi tọa đàm, lãnh đạo trường muốn định hướng nghề nghiệp sau khi tốt nghiệp cho cả khoa, chắc sẽ mất khoảng 3 tiếng. ”
“Vậy anh cũng đi nghe xem sao.” Mấy cái buổi như vậy dù sao cũng chỉ mở cho có, đi hay không không quan trọng, học sinh trường khác vào nghe cũng chả ai quản lý. ”
Nhan Họa: “…”
Cái này có phải quá rêu rao rồi không? Nhan Họa có phần rối rắm, mặc dù cô cũng thường tham gia mấy hoạt động của lớp của khoa, nhưng đa phần là bị kéo đi, trừ đi học làm bài tập ra thì chuyện gì cũng rất an phận. Như là mọi người ai cũng biết rằng cô có bạn trai, nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng thấy cô đưa bạn trai đến trường show ân ái bao giờ, cho nên ai cũng không thèm để ý đến cái gọi là bạn trai mà cô nhắc tới, thậm chí còn cho rằng cô vì muốn từ chối người khác nên mới viện cớ như vậy.
Quả nhiên, lúc đến trường, thấy Nhan Họa đi cùng một người con trai xa lạ, rất nhiều ánh mắt đều phải ngoái lại nhìn, trừ những người bạn cùng lớp ra thì còn có cả những sinh viên khoa khác chạy tới nhìn, câu nói đầu tiên chính là không biết anh đẹp trai này là ai…
“Bạn trai mình đấy!” Nhan Họa có phần tự mãn trả lời.
Nghe thấy câu trả lời của cô, đối phương cực kỳ kinh ngạc, “Bạn trai á? Không phải là cậu lấy cớ để từ chối mấy tên con trai sao?”
Nhan Họa bó tay, quả nhiên cho tới giờ vẫn không ai tin là cô có bạn trai, cứ nghĩ là cô lấy cớ.
Nghiêm Phương Nhụy và Cao Thược Dã thấy cô khó xử bèn vội vàng đến giải cứu, có hai người giải thích, cuối cùng mọi người cũng đã tin là Nhan Họa có bạn trai thật, tối qua người ta còn ở cùng bạn trai nữa cơ.
Lúc buổi hội thảo kết thúc thì đã là mười một giờ trưa.
Nhan Họa trước đó có nhận được tin nhắn của Đàm Minh Thiên, nói cô ấy và Âu Dương Cảnh đã đi đón Đàn Tử rồi, Nhan Họa lại bận rộn gửi tin lại cho bạn, sau khi hẹn xong địa điểm thì mới cùng Kỳ Trạch rời đi.
Nghiêm Phương Nhụy bám vai cô nói: “Nhan Họa, bạn trai cậu về nước mà cậu không định để cậu ấy mời bọn mình một bữa ra mắt à, coi như cảm ơn vì bọn mình đã chăm sóc cho bạn gái cậu ấy?” Nói xong, cô liếc mắt nhìn Kỳ Trạch, nói: “Soái ca, quy tắc giang hồ cậu hẳn cũng hiểu rõ chứ hả?”
Cái gọi là quy tắc giang hồ chẳng qua chỉ là bạn trai của bạn thân phải mời mọi người đi ăn một bữa để làm quen, qua đó nhân tiện có thể biết xem người đàn ông đó hào phóng hay hẹp hòi, nhân phẩm ra sao. Hôm qua Kỳ Trạch đột ngột trở lại, Nhan Họa lại bận rộn cùng bạn trai tình chàng ý thiếp, cho nên không có thời gian rảnh.
Nhan Họa cười nói: “Hôm nay các bạn cấp ba của mình tới đây, thật sự là không rảnh, để hôm khác nhé! Cậu yên tâm, trước khi tốt nghiệp, nhất định mình sẽ cho các cậu làm thịt anh ấy một bữa. ”
Kỳ Trạch nghe vậy chỉ cười không nói, mắt chăm chú nhìn Nhan Họa.
Nghiêm Phương Nhụy nghe xong chỉ đành phải tiếc nuối cho hai người rời đi.
Sau khi ra khỏi trường, hai người nhìn đồng hồ rồi gọi taxi, đi khoảng mười phút thì tới một quán cà phê rất đẹp và phong cách, trước cửa có chuông gió xoay tròn, phát ra thanh âm trong trẻo.
Bước vào quán, hai người liền trông thấy ba người đang ngồi gần cửa sổ nói chuyện vui vẻ. Cô gái tóc dài xinh đẹp phía đối diện trông thấy hai người liền hét ầm ĩ rồi nhào tới ôm lấy Nhan Họa.
“A Họa! Mình nhớ cậu muốn chết!” Đàn Tử Quỳnh lớn tiếng kêu.
Nhan Họa cũng cười ôm lại cô, hai người vẫn giống như thời học sinh, mỗi lần gặp nhau là phải lao tới ôm ấp một trận, lấy hành động diễn đạt cho sự xúc động trong lòng. Mặc dù không học chung một trường đại học, thậm chí còn không ở cùng một thành phố, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, kết thêm nhiều bạn mới, nhưng tất cả những điều đó đều không làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa các cô.
Có một tình bạn như thế, dù cho có không liên lạc với nhau một thời gian dài, nhưng mỗi lần gặp lại đều vẫn thân thiết như ngày xưa, không bị thời gian làm cho phai nhạt.
Hai cô bạn xúc động ôm nhau, nhưng vừa mới được một lát thì đã bị Kỳ Trạch đi tới cầm gậy đánh “uyên ương”, đem hai cô gái tách ra.
Đàn Tử Quỳnh thấy Kỳ Trạch thì rất hưng phấn, đến mức chẳng thèm để tâm đến hành động nhỏ mọn của cậu, miệng còn trêu chọc mấy câu, “Kỳ soái, lâu rồi không gặp, mặc dù cậu ngày càng đẹp trai hơn, nhưng tính tình cũng hẹp hòi đi không kém. Này nhé, mình với A Họa chơi thân với nhau mười mấy năm rồi, không dễ dàng bị một tên con trai phá hỏng đâu!” Nói xong, cô lại thị uy ôm lấy cánh tay Nhan Họa.
Đàm Minh Thiên và Âu Dương Cảnh cười đứng dậy rồi đi tới chỗ bọn họ, Âu Dương Cảnh một thân cao lớn ghìm chặt cổ Kỳ Trạch, cười nói: “Kỳ soái, cậu trở về mà lại không nói với anh em một tiếng, đúng là không coi bạn bè ra gì! Nếu hôm nay Đàn Tử mà không đến đây thăm cả bọn thì có phải cậu định về đến thành phố N rồi mới nói đúng không? Đúng là không có tình nghĩa!”
Kỳ Trạch cười đấm lên ngực cậu ta một cái, nói: “Mấy từ đó không phải luôn độc quyền dành riêng cho cậu à?”
“Được lắm được lắm, tôi nói không lại cậu! Hôm nào cùng đi uống rượu không?”
“Được! Lúc đấy mà say thì đừng trách tôi đánh cậu!”
“Đi chết đi, đã qua nhiều năm như vậy mà Kỳ Trạch cậu chẳng thay đổi chút nào!”
“Cậu thì không thế chắc!”
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi bật cười, sau đó lại đánh lên ngực nhau mấy cái.
Mọi người đùa nghịch xong rồi lần lượt ngồi xuống. Anh và Nhan Họa ngồi một bên, Âu Dương Cảnh và Đàm Minh Thiên ngồi một bên, Đàn Tử Quỳnh thì một mình một chỗ, nhìn dáng vẻ thản nhiên như thể điều đó là tất nhiên của Âu Dương Cảnh, Kỳ Trạch liền nở nụ cười.
Sau khi ngồi xuống, Nhan Họa nghiêng đầu hỏi Đàn Tử Quỳnh: “Bạn trai của cậu đâu?”
Đàn Tử Quỳnh cười híp mắt, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc nói: “Anh ấy còn đang ở trường, mặc dù sắp tốt nghiệp rồi nhưng vẫn còn một số việc phải giải quyết nên không đến được, cho nên mình đi một mình. ”
Âu Dương Cảnh nghe xong liền cười khúc khích, “Đàn Tử, cậu đừng có cười kiểu ghê tởm đó mỗi lần nhắc đến bạn trai có được không, cậu là nữ hán tử đó nhớ chưa? Nếu tóc cậu mà không dài thì tôi còn tưởng cậu là con trai đấy!” Sau đó anh quay đầu nhìn Kỳ Trạch nói: “Cái tên Lộ Thần Chi kia tôi nhìn chẳng vừa mắt tí nào, có lần Đàn Tử vì cứu hắn mà suýt nữa mất mạng, phải nằm viện mấy tháng trời, nghĩ cũng thấy sợ rồi. ”
Đàn Tử Quỳnh khó chịu nói: “Cậu đừng nói thế có được không Âu Dương Cảnh? Bây giờ mình vẫn khỏe mạnh bình thường đấy thôi. ”
Âu Dương Cảnh bĩu môi, “Chỗ nào mà bình thường? Tay của cậu bây giờ vẫn chưa thể cử động linh hoạt được, Trình Dương và Chu Dịch sau khi nghe tin đều mắng cậu gần chết. ”
Đàn Tử Quỳnh khuấy tách cà phê của mình, khẽ nghiêng đầu làm cho mấy lọn tóc khẽ lướt qua gương mặt, khiến cô tăng thêm phần xinh đẹp quyến rũ, mấy người lâu không gặp cô đều cảm thấy cô đã thay đổi rất nhiều, không còn nam tính như xưa nữa, dáng vẻ lúc nào cũng vô cùng hạnh phúc.
“Âu Dương, mình rất cảm ơn các cậu, nhưng mình thật sự rất vui vì lúc đó đã cứu anh ấy, nếu không sau này mình nhất định sẽ rất khổ sở.” Cô cười nhìn mấy người bạn cũ của mình, “Cảm ơn sự quan tâm của các cậu. ”
Những người khác nghe xong đều cảm thấy bó tay với Đàn Tử Quỳnh, vì chưa trải qua nên không hiểu, bọn họ chỉ cảm thấy nếu như Đàn Tử Quỳnh không tới cứu anh ta thì đã không gặp nạn, chỉ duy nhất Nhan Họa biết rằng, nếu như Lộ Thần Chi chết, sau này cô ấy sẽ phải sống trong đau khổ đến suốt đời.
Cho nên, như thế này là tốt quá rồi!