Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhan Họa lại lần nữa hiểu rõ thêm về tình bạn sâu đậm giữa họ với cô và Kỳ Trạch tương lai.
Sâu đậm đến mức không cần phải khách sáo một chút nào, cứ tự nhiên như ở nhà vậy, cũng không cần phải chú ý đến hình tượng, cứ làm thế nào thoải mái thì làm. Có lẽ người duy nhất không được tự nhiên chính là bạn gái của Tô Trọng Tuấn, người ta cứ là một mỹ nữ yên tĩnh thôi, nói năng đi đứng cũng khá thận trọng, hiển nhiên là vì chưa quen thân với bọn họ.
Ý kiến buổi trưa ăn sủi cảo là do Đàn Tử Quỳnh đề xuất, bởi vì có nhiều người nên tự tay làm sủi cảo rất vui, lại còn tiết kiệm rất nhiều thời gian, hơn nữa lý do chính là vì Đàn Tử Quỳnh trời sinh rất thích ăn sủi cảo.
Mấy người đàn ông đi tới siêu thị gần tiểu khu mua nguyên liệu về, sau đó làm nhân sủi cảo, nêm nếm tốt rồi bắt đầu gói. Nhan Họa vì đang bị thương nên mọi người để cho cô ngồi trên salon trông chừng hai nhóc con đang chạy tới chạy lui trong phòng, thỉnh thoảng lại đáp chuyện với bọn họ.
Bởi vì nhiều người nên có lắm chuyện để nói, chuyện công việc, chuyện cuộc sống hay chuyện tình cảm, cứ anh một câu tôi một câu đan xen loạn xạ, như thể nghĩ gì nói nấy, cho nên Nhan Họa có muốn cũng khó chen miệng vào được. Qua đó, cô cũng có thể hiểu được vì sao mà Kỳ Trạch lại yên tâm để cho cô tiếp xúc với mấy người họ rồi.
Tất nhiên, là vì tin tưởng.
Nhiều người nên hành động cũng nhanh, sủi cảo rất nhanh đã được cho vào hấp, Đàm Minh Thiên rất tự nhiên chạy vào bếp pha nước chấm, còn cẩn thận hỏi kỹ khẩu vị từng người xem có cần thêm dấm hay tương ớt không, Mộ Thần Nhạn thì là người được quan tâm nhất vì là thành viên mới.
“Minh Thiên, mình không ăn tương ớt đâu, dạo này bị nóng trong người.” Chu Dịch nói.
“Này Bàn Tử, sao cậu cho nhiều tương ớt vậy? Không sợ mặt xấu à?” Trình Dương thốt lên, “Nhìn da cậu đi, còn đẹp hơn cả da phụ nữ, nếu mọc mụn thì tính sao? Cẩn thận hù chết mấy em gái nhỏ đấy. ”
Tô Trọng Tuấn buồn bực nói: “Bị nóng mọc mụn là chuyện bình thường mà! Tại sao chỉ có mình bị là sẽ hù chết người chứ?”
Những người khác nghe thấy liền cười to, “Thôi đi, Bàn Tử căn bản không để ý mấy chuyện này đâu. ”
Nhan Họa đang thích thú ngồi nghe thì thấy Kỳ Trạch bưng một đĩa sủi cảo đã chín ra đặt xuống bàn, còn có một bát nước chấm nhỏ, “Em ăn trước đi, thiếu thì gọi nhé. ”
“Cảm ơn anh.” Nhan Họa lúng túng nói, sau đó nhận được một cái xoa đầu của anh, như là phần thưởng dành cho đứa bé ngoan vậy.
“Tốt lắm, cứ tiếp tục thế nhé.” Dứt lời, anh đi tới bế con trai lên rồi đặt xuống bên cạnh Nhan Họa, “Duệ Duệ, con ngoan ngoãn ngồi đây, đợi lát nữa rồi ăn nhé. ”
Bánh bao nhỏ ngơ ngác nhìn ba, sau đó vui vẻ nhào vào người mẹ.
Nhan Họa ôm chầm lấy con trai, chờ Kỳ Trạch đưa bát nhỏ của trẻ con đến thì cô mới gắp mấy miếng sủi cảo để vào bát, chờ nguội rồi đút Duệ Duệ ăn.
Đàn Tử Quỳnh một lát sau cũng cầm một bát sủi cảo chạy tới ngồi cạnh Nhan Họa, Nhan Họa nhìn về phía phòng ăn, thấy những người còn lại đang ngồi vây quanh trước bàn rồi, vừa ăn vừa nói chuyện rất sôi nổi. Không phải là bọn họ không quan tâm đến Nhan Họa, mà vì quá thân nhau rồi nên không cần so đo mấy chuyện đó.
“Mấy ngày nữa làm xong việc thì mình sẽ được nghỉ ba ngày, đến lúc đó sẽ lại đến thăm cậu. À, còn có Tiểu Duệ Duệ của mẹ nữa nhỉ, hôm nào nghỉ mẹ đưa con đi mua đồ chơi nhé, được không con?” Đàn Tử Quỳnh sờ đầu con trai nuôi.
“Dạ ~~” Bánh bao nhỏ tuy không hiểu lắm nhưng người lớn nói gì thì cậu bé cũng đồng ý, cười toe toét hở ra mấy cái răng nhỏ vô cùng đáng yêu.
Đàn Tử Quỳnh cười xoa đầu Duệ Duệ, thấy bánh bao nhỏ ngoan ngoãn quay sang Nhan Họa chờ mẹ đút, giọng nói bỗng mềm hẳn đi, “Duệ Duệ thật đáng yêu, rất nghe lời. ”
Nhan Họa khẽ mỉm cười, nghe bạn thân khen ngợi con trai tương lai của mình thì trong lòng cảm thấy rất vui, tuy nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước, cô lại cẩn thận nói: “Nếu cậu thích trẻ con như vậy thì cũng sinh một đứa đi. ”
Đàn Tử Quỳnh bĩu môi, “Vậy cũng phải có đàn ông thì mới cùng mình sinh được chứ! Với lại con cái không phải cứ muốn sinh là sinh ngay được, nếu mang thai, sợ rằng mình sẽ không thể chạy loạn khắp nơi như bây giờ rồi, đến lúc đó vì tương lai của con, chưa nói đến chuyện đổi công việc, mà ba năm đầu còn không thể làm việc như hiện tại…”
Dáng vẻ vô tư hoạt bát trong nháy mắt trở nên trầm buồn, khiến cho người ta nhìn vào cũng cảm thấy nặng nề theo. Bọn họ hiện giờ đã không còn là những cô cậu học trò vô tư vô lo nữa, bước vào xã hội, ai cũng phải liều mạng đấu tranh cho cuộc sống của mình.
Không có việc làm, không có tiền thì biết sống thế nào đây? Con người càng lớn tuổi thì càng nhiều vấn đề thực tế phải suy nghĩ, mơ hồ đã làm mất đi sự vô tư của tuổi trẻ.
Nhan Họa tuy bây giờ đang sống với dáng vẻ nhiều hơn tuổi thật mấy tuổi, nhưng thực tế thì vẫn chỉ là một cô nữ sinh suốt ngày phải đối mặt với các kì thi ở trường, tuy có thể cảm nhận được áp lực cuộc sống mà Đàn Tử Quỳnh đang gặp phải, nhưng cũng không biết phải an ủi cô ấy như thế nào.
Cũng may Đàn Tử Quỳnh là một người rất lạc quan kiên cường, cô lại lập tức cười nói: “Thôi, nói những điều này còn hơi sớm, 27 tuổi cũng đâu phải quá già chứ đúng không? Mình thấy trong công ty có rất nhiều người 30 tuổi rồi mà vẫn chưa muốn kết hôn, cho nên mình cũng chưa vội đâu. ”
“Ừ, cậu cứ thấy thế nào tốt thì làm.” Nhan Họa nói.
Lúc hai người đang nói chuyện thì Đàm Minh Thiên cũng bưng bát sủi cảo tới, tay dắt theo cả con trai Âu Dương Dương.
Hai mẹ con ngồi xuống đối diện Nhan Họa, Đàm Minh Thiên rất ra dáng hiền thê lương mẫu bắt đầu đút sủi cảo cho con ăn, Nhan Họa nhìn mà có phần ngạc nhiên. Không ngờ một nữ thần như Đàm Minh Thiên cũng có lúc trông hiền thê lương mẫu như vậy, lúc đút cho con trai ăn thậm chí còn không làm ảnh hưởng đến khí chất của cô ấy…
“Vừa rồi các cậu nói chuyện gì đó?”
“Nói về vấn đề con cái thôi.” Đàn Tử Quỳnh đáp, sau đó lại có chút bồi hồi nói: “Vẫn là Minh Thiên dũng cảm nhất, sau khi tốt nghiệp đại học là kết hôn luôn, con trai hôm nay đã có thể chạy nhảy đánh đấm rồi, thành thật mà nói thì mình rất hâm mộ cậu. Bây giờ mình vẫn chưa hiểu là sao hồi đó cậu lại dũng cảm như vậy?”
Nhan Họa nghe vậy liền có chút hứng thú, muốn nghe một chút chuyện xưa của Đàm Minh Thiên và Âu Dương Cảnh.
Nếu nói cô không thèm để ý đến chuyện Đàm Minh Thiên thầm mến Kỳ Trạch thì cũng không đúng, mấy lần đi chơi, thái độ của Đàm Minh Thiên rõ ràng là thể hiện cô ấy để ý đến Kỳ Trạch. May là Nhan Họa đối với Kỳ Trạch mới chỉ dừng lại ở trình độ thưởng thức mà thôi, chưa hề muốn yêu đương gì với cậu ta, cho nên cô vẫn giữ vững sự im lặng, làm như không biết chuyện gì, thật sự là bởi vì những chuyện như thế này thì không thể nào khái quát hết trong vài câu được.
Thế nhưng, vì cô cứu ông nội Kỳ Trạch mà hiện giờ số lần qua lại với cậu ấy càng nhiều, cô thật sự sợ rằng mình sẽ không khống chế được, đến lúc đó sẽ rất khó xử khi đối mặt với Đàm Minh Thiên.
Có lẽ, điều duy nhất khiến cho cô vui mừng chính là, cô được bay đến tương lai nên đã biết được rất nhiều chuyện. Lúc này nhìn dáng vẻ mỉm cười bình thản của Đàm Minh Thiên, cộng thêm đứa con trai của cô ấy và Âu Dương Cảnh, trong lòng Nhan Họa không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tình tay ba luôn là một vấn đề rất cẩu huyết, đặc biệt hai cô gái còn là bạn thân của nhau nữa thì đúng là máu chó xối cả lên đầu rồi. Nhan Họa trước giờ vẫn cảm thấy mấy chuyện này rất phiền toái, nếu tránh được thì sẽ cố gắng tránh.
“Cái gì mà dũng cảm với không dũng cảm chứ? Cảm thấy đối phương phù hợp với mình thì cưới thôi.” Đàm Minh Thiên vô tư nói, “Có những người chỉ thích hợp để mơ mộng ảo tưởng chứ không thích hợp để kết hôn. Đời người rất dài, đương nhiên mình muốn tìm một người sẵn sàng ở bên cạnh mình cả đời.” Nói xong, cô nhìn Nhan Họa rồi cười nói: “Giống như Nhan Họa và Kỳ Trạch vậy, hai người rất hợp nhau, mình và A Cảnh cũng như thế. ”
Đàn Tử Quỳnh nhìn Đàm Minh Thiên một cái rồi lại nhìn Nhan Họa một cái, bĩu môi nói: “Sao mình cứ cảm thấy là các cậu đang khoe tình cảm vợ chồng nhà các cậu với mình vậy? Bực rồi đấy nhé. ”
Đàm Minh Thiên nghe vậy thì chỉ cười không đáp, thấy con trai ăn đến dính cả nước tương quanh miệng thì liền cầm giấy ăn lau cho con. Cậu bạn nhỏ không thể ngồi yên một chỗ nghe người lớn nói chuyện, lập tức nhảy xuống dưới rồi chạy tới chỗ bố.
Nhan Họa yên lặng nhìn theo, thấy Âu Dương Cảnh đang nói chuyện với bọn Trình Dương, tuy nhiên thấy con trai vào xen ngang thì không hề tỏ ra tức giận, vẫn tươi cười bế cậu bé đặt lên đùi mình, thành thạo đút thức ăn cho con, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với bạn. Những người xung quanh thỉnh thoảng cũng không kìm được mà trêu chọc cậu bạn nhỏ một chút.
Hình ảnh đó vô cùng đẹp, khiến cho Nhan Họa cảm thấy cái tương lai này kể ra cũng không đến nỗi tệ.
Có những thứ tình cảm, dù trải qua mấy chục năm thì vẫn sẽ không thay đổi, thậm chí càng lâu càng bền, sẽ không bởi vì những khó khăn trong cuộc sống mà làm ảnh hưởng đến. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, cảm thấy như vậy rất tốt, tình cảm thời học sinh luôn là thứ tình cảm chân thành và tha thiết nhất, dù cho sau này mỗi người đều có gia đình nhỏ của riêng mình, thì vẫn không thể nào ngăn cách được tình bạn này.
*
Nhan Họa từ trong giấc mộng tỉnh lại, nhìn rèm cửa được gió thu của tháng mười một thổi kéo lên, sắc trời đã sáng rồi.
Cô có cảm giác là mình đã ngủ một giấc thật ngon, nhớ tới những người bạn của mười năm sau, khóe miệng lại nở nụ cười.
Bởi vì vừa mới ở tương lai về nên tâm trạng của Nhan Họa sáng nay rất tốt, cảm thấy chân voi của mình cũng không đến nỗi đáng ghét, sinh lực tràn đầy, tinh thần rạng rỡ, đến mức người khác nhìn vào mà còn thấy hơi là lạ.
“Bà chị, sao trông chị hôm nay phấn khởi thế? Có chuyện gì vui à?” Nhan Lãng mới ngủ dậy vẫn còn đang mặc đồ ngủ, miệng ngáp một cái, vẻ mặt khó hiểu nhìn chị mình đang ăn điểm tâm, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ đến những nguyên nhân có thể khiến cho chị vui, không lẽ là…
Nghĩ đến chuyện hôm qua cả gia đình họ Kỳ đến thăm, Nhan Lãng đột nhiên tỉnh ngộ, đúng là chị gái ngốc nhà mình yêu sớm rồi!
“Thì tại tối qua chị ngủ ngon chứ sao.” Nhan Họa đáp cho có lệ, “Hôm nay em có kế hoạch gì không? Đi chơi hay ở nhà học?”
Nhan Lãng tuy muốn ra ngoài chơi, nhưng nghĩ đến Kỳ Trạch nên lại hỏi: “Hôm nay anh Kỳ Trạch có đến không chị?”
“Chắc là không đâu, hôm nay là chủ nhật, người ta phải ở bên gia đình chứ. ”
Nhan Lãng lập tức nói: “Vậy thì được, hôm nay em có hẹn đi đến viện khoa học kỹ thuật với bạn, không ở nhà với chị được. ”
Mẹ Nhan ở bên cạnh thấy con trai ra vẻ ta đây thì buồn cười gõ đầu con một cái: “Con làm gì mà như phòng trộm vậy hả? A Trạch là đứa bé ngoan, người ta đã hy sinh thời gian học của mình để tới kèm cặp chị con rồi mà con cứ phòng bị cái gì đấy?”
Nhan Lãng bĩu môi, không muốn tranh luận với người bỗng dưng lại thay đổi tư tưởng là mẹ nữa, cậu đúng là đang phòng trộm đấy, tránh cho tên trộm đó lại cướp mất trái tim của chị ngốc nhà cậu.
[Nguyên tắc] Yêu sớm là không tốt, cứ để đến khi chị già nhà cậu tốt nghiệp trung học xong, hoàn thành nguyện vọng của mình rồi hẵng tính tiếp.
Tuy nhiên, hôm nay Kỳ Trạch không tới, thay vào đó là những người khác.
Nhan Lãng còn chưa bước ra cửa thì chuông cửa nhà họ đã vang lên, mẹ Nhan vừa mở ra thì thấy Đàn Tử Quỳnh đi cùng với một số người khác tới.
“Bác gái, chúng cháu tới đây học với Nhan Họa ạ.” Đàn Tử Quỳnh cười híp mắt nói, “Mấy ngày nữa là đến kỳ thi tháng rồi, mọi người học nhóm với nhau thì sẽ tốt hơn ạ. ”
Mẹ Nhan đương nhiên là nhiệt liệt hoan nghênh, sau khi cả đám chào hỏi lễ phép bước vào thì được Đàn Tử Quỳnh dẫn lên thư phòng ở tầng trên. Nhan Họa đang làm ổ ở chỗ gần cửa sổ trong thư phòng, vừa hóng gió vừa xem sách, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, lúc thấy tổ nhóm học tập tới thì hết sức kinh ngạc.
“A Họa, chúng mình tới với cậu đây, hôm nay chắc phải cắm rễ ở nhà cậu rồi.” Đàn Tử Quỳnh cười nói.
Liêu Vinh cũng chen chúc đi tới, cười lộ ra răng khểnh: “Nhan Họa, không chào đón bọn mình à?”
“Nhan Họa, hôm nay quấy rầy cậu rồi.” Đàm Minh Thiên dịu dàng cười.
“Đây là lần đầu tiên mình đến nhà Nhan Họa, thì ra nhà cậu khá gần với nhà Đàm Minh Thiên.” Âu Dương Cảnh nói.
“Đừng có chuyện gì cũng lôi Đàm Minh Thiên vào, người ta có quan hệ gì với cậu đâu.” Trình Dương trêu ghẹo nói.
Nhan Họa nhìn một lượt mọi người, trong lòng cảm thấy rất thân quen, trừ Kỳ Trạch không có ở đây ra thì đám người này chính là đám người mà cô vừa mới gặp mười năm sau kia. Chỉ khác là cô chưa gặp Liêu Vinh ở tương lai, nghe nói cậu ấy đi công tác ở thành phố S.
Điều đó là cô nghe được từ Kỳ Trạch, mà anh hình như không muốn nói nhiều về Liêu Vinh, cho nên chuyện cô biết về cậu ta cũng không nhiều, chỉ biết là Liêu Vinh làm ăn rất tốt ở thành phố S, có thể coi là một người đàn ông độc thân hoàng kim.
Thư phòng của nhà Nhan Họa rất rộng, trừ tủ sách ra thì còn có một cái bàn lớn, nhưng vì nhiều người đến nên sợ không đủ chỗ ngồi, cho nên mọi người lại đem một cái bàn gấp ra đặt ở giữa để mọi người ngồi cùng nhau cho vui.
“Kỳ soái ca hôm nay không đến dạy thêm cho cậu à?” Trình Dương tò mò hỏi.
Lúc Trình Dương hỏi câu đó, Liêu Vinh và Đàm Minh Thiên đều có chú ý tới. Bởi vì Nhan Họa cứu ông nội Kỳ Trạch nên Kỳ Trạch đã nhận dạy kèm riêng cho Nhan Họa, điều này thì ai cũng biết, mặc dù trong lòng không có ý kiến gì, nhưng những chuyện không liên quan đến mình như thế này thì mọi người cứ tự hiểu ngầm với nhau thôi.
“Bố và các em của cậu ấy mới từ thành phố S về, cậu ấy phải ở nhà chứ.” Nhan Họa đáp, “Mình cũng không thể chiếm dụng thời gian của người ta như vậy được. Chủ nhật vốn cũng không cần cậu ấy tới, nhưng không ngờ các cậu lại đến. ”
Liêu Vinh an vị ngồi bên cạnh Nhan Họa, cười nói: “Là Đàn Tử hẹn chúng mình, Kỳ Trạch có thể kèm cậu tiếng Anh và Toán, nhưng mấy môn xã hội thì cậu ấy lại không thể giúp cậu, cho nên chúng mình xung phong nhận việc thôi. ”
“Cảm ơn nhé.” Nhan Họa chân thành cảm ơn cả nhóm.
Nhan Lãng giúp mẹ pha trà ngon bưng tới, thấy có một tên con trai răng mèo ngồi bên cạnh chị gái, rada nhạy bén trong nháy mắt hoạt động.
Cái tên răng mèo kia không phải là có ý đồ với chị mình đấy chứ? Nếu không có ý đồ thì sao lại ngồi cạnh chị cậu thế kia, xung quanh vẫn còn chỗ mà?
Nhan Lãng bỗng dưng cảm thấy, chị già nhà cậu là một thiếu nữ điềm đạm, rất dễ dàng thu hút người khác giới, thật đau đầu mà!