Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thư Minh
Beta: Zy
Diệp Hàn Thanh được nhắc tới trái tim lập tức thả lỏng, liếc nhìn Trịnh Tuyên một cái, lại đưa cho Ôn Nhuận một chén cháo rau “Uống hết canh thì lại ăn một chút cháo.”
Ôn Nhuận cười, đợi khi uống xong canh, muốn cầm lấy chén cháo, lại không đề phòng bị tay của Diệp Hàn Thanh tránh đi, đem một muỗng cháo trực tiếp đút đến miệng cậu “Anh đút cho em.”
Cậu theo bản năng nhìn về phía Trịnh Tuyên và Diệp Gia, có chút xấu hổ mà vươn tay “Để em tự mình làm.”
Diệp Hàn Thanh lại rất cố chấp, đem cái muỗng để bên môi cậu, thấp giọng nói: “Anh muốn đút cho em.”
Ôn Nhuận mím môi đối diện với hắn vài giây thì bại trận, chỉ có thể há miệng, ngoan ngoãn ăn cháo được đút tới bên miệng.
Thấy cậu ăn, khóe môi Diệp Hàn Thanh cong lên, vừa thổi vừa đút cậu ăn.
Chờ ăn xong bữa tối, Diệp Hàn Thanh lại tự mình bưng nước ấm tới lau tay lau mặt cho cậu.
Mặc dù lo lắng vấn đề an toàn, hai người Ôn Nhuận và Diệp Gia ở chung trong một phòng bệnh, nhưng không gian phòng vip không nhỏ, ở giữa có một tấm rèm, cũng không có ảnh hưởng gì cho nhau.
Trước khi Diệp Hàn Thanh lau chùi sạch sẽ cho cậu, Ôn Nhuận vươn tay sờ gương mặt khó nén sự mệt mỏi của hắn: “Buổi tối anh quay về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì em sẽ gọi y tá.”
Mặc dù trong lòng quyết định biện pháp cùng ở lại bệnh viện, nhưng Ôn Nhuận nói như vậy, Diệp Hàn Thanh ngoài miệng cũng không có phản bác, hắn hạ giường bệnh xuống, nói: “Anh biết rồi, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Chúc hắn ngủ ngon xong, Ôn Nhuận mới nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tay chân Diệp Hàn Thanh nhẹ nhàng đặt mọi thứ trong phòng bệnh về lại vị trí cũ, lại đi qua bên kia nhìn Diệp Gia.
Diệp Gia có Trịnh Tuyên chăm sóc, lúc này cũng đã nằm xuống nghỉ ngơi.
Hai người nhìn nhau trong lòng đều hiểu rõ, động tác nhẹ nhàng thu dọn hộp giữ nhiệt, cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Đóng cửa lại, động tác cẩn thận của Diệp Hàn Thanh mới thả lỏng, trong lòng vẫn ghi hận lời nói ban nãy của Trịnh Tuyên, liền nhìn hắn cười giễu cợt một tiếng “Ngày mai chính là lễ Giáng Sinh, đầu bếp sẽ nghỉ, cậu nhớ nấu ăn.”
“???” Trịnh Tuyên không hiểu nổi nhìn hắn, ngạc nhiên nói: “Tôi nấu ăn?”
Diệp Hàn Thanh cau mày “Làm sao? Cậu không thể nấu ăn? Nếu như sau này cậu và Gia Gia ở chung.
Chẳng lẽ còn định để cho Gia Gia nấu ăn cho cậu hay sao?”
“Ý của tôi không phải như vậy.” Mạch não Trịnh Tuyên bị hắn làm cho rối rắm, thậm chí nghi ngờ hắn có phải vì muốn thử mình mà muốn câu cá chấp pháp*, trong lòng lướt qua đủ loại suy đoán, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Tôi đương nhiên sẽ không để cho Gia Gia nấu ăn, nhưng mà chúng tôi có thể mời giúp việc mà…” Trịnh Tuyên nhíu mày nói thầm “Cậu cũng biết là tôi không biết nấu ăn, cái mà tôi làm ra có thể ăn sao?”
*Câu cá chấp pháp: lừa đảo thực thi pháp luật
“Hơn nữa, cậu cũng không nấu ăn mà?” Trịnh Tuyên suy nghĩ một chút lại nhịn không được mà nói.
“Cậu làm sao biết là tôi không có nấu?” Diệp Hàn Thanh mất tự nhiên nhìn hắn ta một cái, đắc ý nói: “Lúc trước không làm là do điều kiện không cho phép, bây giờ điều kiện cho phép, tôi đương nhiên sẽ nấu.”
“Cậu làm gì đã nấu…” Trịnh Tuyên vẫn chưa nói xong một câu, trong đầu đột nhiên có ánh sáng lóe lên, nghĩ đến canh gà ban nãy cực kỳ dầu mỡ, liền buột miệng nói ra: “Canh gà và cháo hôm nay sẽ không phải là cậu nấu đó chứ?”
Diệp Hàn Thanh im lặng một hồi, nhướng mày, “Tôi nấu, không được sao? Ôn Nhuận và Gia Gia cũng ăn xong rồi.”
“…..”
Trịnh Tuyên cuối cùng cũng biết vì sao hắn lại kỳ quái như vậy, xem ra là nhìn mình không vừa mắt, hắn ta giơ hai tay đầu hàng, “Là tôi sai, ngày mai tôi sẽ nấu ăn.”
Diệp Hàn Thanh cuối cùng cũng vừa ý, lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, liền quay về tắm rửa, chờ sau khi tắm rửa xong lại đến phòng bệnh trông coi.
Phòng bệnh cách vách Ôn Nhuận cũng bị hắn đặt rồi, trước khi Ôn Nhuận xuất viện, hắn dự định sẽ ở cách vách.
………………….
Ngày hôm sau là lễ Giáng Sinh.
Tuy rằng ngoài ý muốn, Ôn Nhuận và Gia Gia đều bị thương phải nằm viện, nhưng nghĩ đến Diệp Gia đã suy nghĩ nhiều phương án thiết kế để trang trí như vậy, Diệp Hàn Thanh vẫn gọi vệ sĩ đi mua đồ trang trí, cùng Trịnh Tuyên tự tay trang trí phòng bệnh.
Nếu cả hai người đều không thể xuất viện, Giáng sinh năm nay sẽ trải qua trong bệnh viện.
Hai người đàn ông cao hơn 1,8m tay chân vụng về trang trí cây thông Noel theo hướng dẫn của Diệp Gia.
Cố Tư Niên đến sau, thấy bọn họ đã làm rối tung cây thông Noel, đau đầu cởi áo khoác, cũng gia nhập chiến trường.
Y dù sao cũng khéo tay hơn Trịnh Tuyên và Diệp Hàn Thanh một chút, dựa theo chỉ dẫn của Diệp Gia, cuối cùng cũng đã trang trí xong phòng bệnh.
Hai cây thông Noel nhỏ được đặt ở cửa phòng bệnh, phía trên cửa sổ treo đồ trang trí hình ông già Noel, trên nóc phòng là bóng bay và ruy băng.
Nhìn thật ra cũng tăng thêm vài phần náo nhiệt.
Bữa tối Giáng sinh cuối cùng vẫn được đặt từ khách sạn, mặc dù Trịnh Tuyên có ý muốn trổ tài nấu nướng một chút khiến cho mọi người đều kinh ngạc nhưng thực lực không cho phép, hắn ta ở phòng bếp chơi đùa nửa ngày, thành phẩm còn không bằng Diệp Hàn Thanh.
Cuối cùng sau khi bị Diệp Hàn Thanh vô tình giễu cợt một phen, đành nghẹn khuất gọi điện cho khách sạn để đặt đồ ăn.
Bởi vì có hai người bệnh, nên đã đặt những món dễ tiêu hóa, năm người họ đã trải qua ngày Giáng sinh ở trong phòng bệnh.
Sau lễ Giáng sinh, thời tiết càng ngày càng lạnh.
vết thương của Diệp Gia không bao lâu đã tốt hơn, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, tạm thời chỉ có thể ngồi xe lăn đi dạo khắp nơi, có điều so với Ôn Nhuận thì cũng tự do hơn một chút.
Ôn Nhuận bị thương ở bụng, miệng vết thương đã được khâu lại, hơn nữa mùa đông miệng vết thương khép lại chậm hơn, bây giờ thỉnh thoảng chỉ có thể xuống giường đi hai bước.
Cả nhóm chỉ có thể tiếp tục ở lại Mỹ, mắt thấy năm mới sắp đến, vết thương của Ôn Nhuận còn chưa thể xuất viện nhanh như vậy, cuối cùng mọi người quyết định ở Mỹ đón năm mới, chờ đến khi vết thương của Ôn Nhuận khỏi hoàn toàn thì sẽ trở về nước.
Khuất Tố ở công ty bên kia nhận được tin tức như thế liền sụp đổ, Ôn Nhuận vì không để cho ba mẹ lo lắng, suy nghĩ lý do hơn nửa ngày, mới gọi điện về nhà.
Mặc dù ba mẹ Ôn có chút thất vọng vì cậu không về nhà ăn Tết, có điều vừa nghe nói em gái Diệp Hàn Thanh tỉnh lại nhưng mà còn đang ở Mỹ để điều trị, nghĩ đến Ôn Nhuận ở lại chăm sóc cô ấy qua một năm, liền không nhiều lời nữa.
Ngược lại lo lắng cho bọn họ ở nước ngoài ăn không ngon, nói sẽ giữ lại đồ ăn sấy khô cho bọn họ, để cho bọn họ sau khi về nước liền dẫn Diệp Gia về nhà.
Nói xong lại tự nhiên mà hỏi han tình hình của Diệp Hàn Thanh, nhắc hắn nhớ cùng Ôn Nhuận trở về, còn có không cần phải mua nhiều đồ vật như vậy.
Ông bà tuổi tác lớn khó tránh khỏi nói dông dài, một lần nói chuyện điện thoại gần một tiếng đồng hồ, Diệp Hàn Thanh ôn nhu xoa đầu Ôn Nhuận, ấm áp nói: “Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau trở về.”
Ôn Nhuận cười gật đầu, “Cũng cùng về với Gia Gia.”
Lúc này Trịnh Tuyên chen vào, bất mãn nói: “Gia Gia đi đâu, tôi đi đó, dẫn theo tôi nữa.”
Diệp Hàn Thanh ghét bỏ cau mày “Có chuyện gì của cậu?”
……
Những tháng ngày cười nói ồn ào cứ thế trôi qua, chờ Ôn Nhuận xuất viện, nhóm người chuẩn bị về nước thì đã là giữa tháng 2 năm sau.
Quá trình hồi phục của Diệp Gia cũng rất thuận lợi, bác sĩ Bruce khám cho cô, cuối cùng thả lỏng, nói rằng cô có thể trở về nước.
Không cần phải theo dõi tình trạng thân thể bất cứ lúc nào.
Chỉ cần cô sang đây khám định kỳ nửa năm một lần cho đến khi cô hoàn toàn bình phục thì sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi nghe tin, nụ cười trên mặt Diệp Gia vẫn chưa tắt, khi cô tỉnh lại thì đã ở Mỹ, cô từ lâu đã muốn trở về nước nhìn xem.
Mấy người thu dọn hành lý xong, lại tạm biệt bác sĩ Bruce, sau đó lên máy bay trở về nước.
Mà Cố Tư Niên bởi vì đang chuẩn bị dời tổng công ty về trong nước, nên lần này không đi cùng họ.
Để tránh rắc rối, bốn người họ đã bao khoang hạng nhất, từ Mỹ bay thẳng về thành phố B.
Ôn Nhuận và Diệp Gia ngồi cùng nhau nói thầm về những thay đổi trong nước, bọn họ không biết, ngay trước khi máy bay cất cánh một tiếng, Diệp Thu Nhuế bị hai vệ sĩ cao to khỏe mạnh đuổi về nước.
Vụ án cướp bóc mà Diệp Thu Nhuế tham gia đã hoàn tất thẩm tra và xử lí, Diệp Hàn Thanh mời luật sư bào chữa giỏi nhất cho cô ta, hơn nữa viết chẩn đoán chứng minh bệnh tâm thần, Diệp Thu Nhuế được miễn tai ương vào tù, bị trục xuất về nước.
Diệp Hàn Thanh không muốn làm bẩn tay mình, hắn và Ôn Nhuận vẫn còn một chặng đường dài phải đi, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện gì phạm pháp.
Từ sau khi Diệp Gia tỉnh lại, tâm tính của hắn ngày càng ôn hòa, đối với Diệp Thu Nhuế, ngoại trừ sự tức giận và sợ hãi lúc ban đầu, những gì còn lại cũng chỉ là chán ghét.
Người như vậy, tốt hơn hết là nên đưa đi bầu bạn với Diệp Mậu Khai.
Diệp Thu Nhuế có rất nhiều oán hận với Diệp Mậu Khai, mà Diệp Mậu Khai cũng không nhất định là còn yêu thương và quan tâm đến cô con gái duy nhất này, nói hai người là cha con nhưng thật ra cũng chẳng hơn kẻ thù nhau bao nhiêu, để cho bọn họ tự tra tấn lẫn nhau đi.
Diệp Hàn Thanh thu lại suy nghĩ của mình, ánh mắt rơi vào trên người Ôn Nhuận và Diệp Gia bất giác trở nên dịu dàng.
Hành trình trở về nước của bốn người cũng không có công khai, nhưng Ôn Nhuận vẫn vô tình bị nhận ra khi rời khỏi sân bay.
Từ sau khi đại bạo do Ôn Nhuận thủ vai chính, cậu không có nhận thêm tác phẩm nào, lúc đầu còn có thể tham gia một số hoạt động hoặc chụp ảnh bìa tạp chí, sau đó liền nghe nói cậu ra nước ngoài nghỉ phép, cả người liền ở ẩn, Diệp Hàn Thanh liên quan cũng không xuất hiện.
Sữa bột và fan CP ngóng trông chờ đợi gần 4 tháng, cuối cùng cũng thấy được tin tức của thần tượng, trong lúc nhất thời tất cả đều phấn chấn, trên Weibo còn náo nhiệt hơn cả lễ hội.
Khuất Tố bi phẫn gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn trên Weibo của studio cho Ôn Nhuận, khóc lóc chất vấn nói: “Khi nào thì dự định bắt đầu làm việc? Chị thực sự không bịa ra được ra lý do nữa đâu.”
Năm ngoái và năm kia Ôn Nhuận nhận một bộ phim rồi lại nhận thêm một bộ, đặc biệt là năm ngoái, phim truyền hình cộng với phim điện ảnh, đây xem như năm đại bạo của cậu, nhưng năm nay, cậu ngay cả một bộ phim cũng không có nhận, mặc dù hiện tại nền móng đã dày, nhưng cũng không thể làm như vậy.
Làm sao có thể duy trì sự nổi tiếng mà không có tác phẩm?
Có lẽ giọng điệu của Khuất Tố thật sự quá bi phẫn, đây là lần Ôn Nhuận chột dạ nhất từ trước tới giờ.
Ở nước ngoài trời cao vua xa còn không cảm giác được, lúc này khi trở về, Ôn Nhuận mới nhận ra mình quả thực đã nghỉ ngơi rất lâu, cậu trước kia cũng không phải như vậy.
Thở dài một hơi, Ôn Nhuận cam đoan hết lần này đến lần khác với người đại diện tội nghiệp: sau khi về nhà nhất định sẽ chọn kịch bản thật tốt.
Mấy ngày nay có không ít lời mời, thậm chí còn có mấy kịch bản phim chất lượng không tệ, chẳng qua trong khoảng thời gian bị thương Diệp Hàn Thanh không cho phép cậu giải quyết công việc mới luôn bị trì hoãn.
Được Ôn Nhuận cam đoan, Khuất Tố cuối cùng cũng vừa lòng một chút.
……
Bốn người trực tiếp trở về Tùng Hải Hào Đình, trong căn hộ của Diệp Hàn Thanh cái gì cũng không có, đương nhiên không có cách nào để ở.
Vì thế mọi người liền cùng nhau dọn vào ở trong căn hộ của Ôn Nhuận.
Người giúp việc nghe thấy tiếng đã ra mở cửa, chỉ thấy một con Husky oai phong lẫm liệt từ trong phòng khách chạy tới, vừa liếm vừa cọ Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh, gâu gâu vô cùng tủi thân.
Hạch Đào đã lớn hơn không ít so với khi bọn họ rời đi, đã là hình dáng của một con chó lớn.
Ôn Nhuận gian nan né tránh đầu lưỡi ướt sũng của nó, kéo vật trang trí cỡ lớn ở trên đùi xuống để đi vào nhà.
“Đây là Hạch Đào?” Diệp gia tò mò nhìn, một bộ dạng muốn sờ nhưng lại không dám chạm vào.
“Ừ.” Ôn Nhuận nói: “So với trước khi chúng ta rời đi thì lớn hơn không ít.
Em sờ nó, nó sẽ không cắn em.”
Lúc này Diệp Gia mới can đảm sờ đầu Hạch Đào.
Lá gan của Hạch Đào lớn, lại vốn có điểm quen thuộc, sau khi bị Diệp Gia sờ soạng một chút, liền quay đầu nhào vào trong lòng Diệp Gia, có lẽ là bởi vì Diệp Gia cũng ngồi xe lăn, khiến cho nó có loại cảm giác quen thuộc, nó đặc biệt thân thiết với Diệp Gia, vẫy đuôi như cái quạt, kêu gâu gâu cọ vào trong lòng cô..