Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Uyên Phương
Beta: Mai Nhi
Ôn Nhuận và Diệp Hàn Than tạm biệt ở dưới lầu, mỗi người về nhà riêng.
Ở thôn Độ Giả náo nhiệt ba ngày, vừa về đến nhà, hai người đều cảm thấy trong nhà có chút trống trải.
Về đến nhà đã là giữa trưa, ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, Ôn Nhuận hơi mệt, quyết định đi ngủ bù một giấc, tới chiều tỉnh dậy phát hiện Trịnh Tuyên đã đến.
Trịnh Tuyên cùng hai trợ lý ở phòng khách, mỗi người chơi điện thoại di động, thấy cậu đi ra chào hỏi cậu một chút, “Dậy rồi à? xem trước kịch bản đi, mấy ngày nữa phải tiến tổ rồi.”
Ôn Nhuận buồn ngủ ngáp một cái, xoa xoa con mắt, nhận lấy kịch bản.
thời gian ghi hình đã quyết định là ngày mười một tháng tư, cậu còn được nghỉ chưa tới ba ngày nữa.
Ôn Nhuận thong thả ngồi trên ghế sa lon xem kịch bản, thật ra bên trong cũng không có nội dung quan trọng gì, là kiểu tiết mục đến hiện trường phát huy bản lĩnh, chú trọng phản ứng chân thực của khách mời, trên kịch bản chỉ viết tổng thể về chương trình và những điều cần chú ý, Ôn Nhuận lật một chút, cũng biết là phải căn cứ vào hiện trường thể hiện rồi.
Cậu vui vẻ thở phào, thật may ba ngày qua cậu đi theo Diệp Hàn Thanh học được không ít kỹ năng bắn súng, còn thỉnh giáo các cao thủ lão luyện dạy cho cậu kỹ năng sinh tồn trong hoang dã.
Đến lúc ghi hình tiết mục, hẳn cậu cũng không đến nổi bị xấu mặt…
Chương trình này vì đạt tỷ suất người xem, đối với khách mời tham gia sẽ đối xử vô cùng tàn nhẫn, đặc biệt là ở phân đoạn trò chơi, tổ tiết mục càng không tiếc bỏ ra hết tâm huyết, ra sức đạt hiệu quả chân thực nguyên bản nhất.
Yêu cầu kiểu này làm cho chương trình thu hút không ít fan, nhưng là làm khổ khách mời tham gia, biết chơi thì còn tốt, còn không biết chơi đơn giản là “Haizzaaa” , nói không chừng còn bị fan hung hăng chế giễu.
Chẳng qua có tỷ suất cùng danh tiếng quá xá tốt, luôn được khen là chương trình có tâm, danh tiếng luôn ở mức cao, cho nên từ trước tới nay các minh tinh nguyện ý “bị ngược” cũng không ít.
Mà Ôn Nhuận chính là một người trong đó.
Sau khi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Ôn Nhuận thấp thỏm xuất phát đi thành phố N.
Địa điểm ghi hình trên một hòn đảo tại thành phố N.
Tất cả khách mời cùng nhân viên tổ tiết mục đến trước một ngày, nhận khách sạn ở thành phố N, sau đó sẽ ngồi du thuyền của tổ tiết mục đã thuê cùng nhau lên đảo.
Hải đảo là đảo tư nhân, đồ đạc của tổ sau khi tới đã được bố trí xong, chỉ chờ ngày mai lên đảo là có thể bắt đầu ghi hình.
Lúc Ôn Nhuận cùng hai trợ lý đến khách sạn, liền thấy hai người quen.
Tạ Ngọc Phàn kích động vẫy tay, hô gọi, “Ôn Nhuận bên này! Bên này!”
Ôn Nhuận cảm nhận được rõ ràng có ánh mắt không mấy thân thiện khác, ho khan một cái làm bộ không thấy, đi tới chào hỏi bọn họ, “Hai người cũng tham gia à?”
Tạ Ngọc Phàn mạnh mẽ gật đầu, “Nghe nói đặc biệt kích thích là tôi tới liền.” Nói xong liếc mắt bĩu môi, “Dù ai cố dụ ngọt đừng tham gia, tôi cũng mặc kệ không đổi.”
Nói tới ai không nói cũng biết à.
Ôn Nhuận thức thời không có tiếp lời, “Nghe nói tổ tiết mục mỗi lần sẽ cải biên trò chơi, không biết lần này sẽ là kiểu gì đây.”
“Không biết, nhưng càng kích thích tôi càng thích.” Tạ Ngọc Phàn cười hì hì, “Ôn Nhuận cậu chơi CS sao?”
Ôn Nhuận gật đầu, “Mấy ngày trước thử một lần, vẫn chưa quen lắm.”
Tạ Ngọc Phàn liền chị em tốt vỗ vỗ cậu,”Tôi che chở cậu, Sở Dư bắn súng cực kỳ tốt.” Sở Dư vốn là đứng kế bên cô không nói gì, nghe được khen bắn súng tốt, mới không mặn mà “Ừ” một tiếng.
.
.
Đến buổi tối, sáu vị khách quý tới ghi hình đến đầy đủ.
Ngoài Ôn Nhuận, Tạ Ngọc Phàn và Sở Dư, ba người khác thứ tự là Ông Vũ, Chu Thụy, Khúc Nhất Dương.
Ông Vũ là vận động viên bơi lội, là đại diện đi tham gia nhiều cuộc thi quốc tế đạt giải quán quân, cộng thêm vóc người đẹp mắt, hút không ít fan, nhiều chương trình cũng sẽ mời cô ấy tham gia; Chu Thụy so với Ôn Nhuận lớn hơn hai tuổi, “tiểu thịt tươi” này được đào tạo chính quy, lúc còn đi học, diễn xuất một tác phẩm điện ảnh của đạo diễn lớn, một phát nổi tiếng, Khúc Nhất Dương đang là ca sĩ, ra mắt từ chương trình tuyển chọn tài năng, bài hát cô tự sáng tác đều có độ truyền bá rất rộng rãi, ở trong giới có danh xưng “Tiểu Thiên hậu.”
Sáu vị khách mời tham gia, danh tiếng đều không thấp.
Buổi tối ngày đầu tiên mọi người giới thiệu qua lại, sáng sớm ngày thứ hai tất cả mọi người ngồi du thuyền xuất phát lên đảo.
Ôn Nhuận đứng ở trên boong, xa xa có thể thấy đảo càng lúc càng gần, hải đảo dường như cũng không có nhà cửa, từ xa nhìn thấy chỉ có các loại cây cối và thảm thực vật, không nói cái khác, nhưng phong cảnh lại rất tuyệt.
Mọi người bước lên đảo, tự có nhân viên làm việc đi dựng lều bạt, tổ đạo diễn bắt đầu cùng khách mời giảng giải quy tắc trò chơi và những điều cần chú ý.
Tổng đạo diễn là một đàn ông trung niên trắng mập, nhìn thật hòa nhã, nhưng mà lời từ miệng ông nói ra, thực sự làm lòng người ta băng giá lạnh lẽo.
Lần này trò chơi là bối cảnh đào tẩu.
Một chiếc phi cơ bất ngờ bị tai nạn rơi xuống trên hải đảo, sống sót chỉ có sáu tên tội phạm ngụy trang, những tội phạm này không có người thân và bạn bè, có chỉ thù hận và kẻ địch.
Bọn họ cũng muốn chạy trốn khỏi hải đảo tiếp tục sống, nhưng mà trên hải đảo chỉ có một chiếc thuyền quân dụng, thuyền quân dụng chỉ có thể chở một người…
Sáu tội phạm vì để tiếp tục sống sót, bắt đầu tìm cách tranh đoạt thuyền quân dụng.
Mà lúc này, hòn đảo nhỏ cũng đang trong nguy cơ sắp chìm, cứ chậm một khắc, hòn đảo thì sẽ chìm xuống một phần, người không chạy ra được khỏi khu ngập sẽ đối mặt với cái chết, cuối cùng, chỉ có một người mới có thể ngồi thuyền quân dụng, thoát khỏi hải đảo.
Thời gian trò chơi là bốn mươi tám giờ.
Trong thời gian chơi, “Giết chết” tất cả tội phạm, hơn nữa có thể tìm được thuyền quân dụng chạy thoát thân, mới có thể đạt được thắng lợi.
Tạ Ngọc Phàn nghiêng đầu nhìn Ôn Nhuận, mặt đầy thống khổ, “Tiểu Ôn Nhuận, từ đây chúng ta là kẻ địch, tôi che chở cậu không được rồi, cậu đừng trách tôi, muốn trách thì trách đạo diễn quá nhẫn tâm!”
“…” Đạo diễn nghe cô nói, im lặng chút, nói tiếp: “Mọi người tới nhận vật tư ban đầu.”
Tạ Ngọc Phàn tức thì không nói nữa, hưng phấn nhìn đống vật tư.
Vật tư ban đầu trừ trang bị CS thiết yếu, còn lại chỉ có một chai nước suối nhỏ với hai miếng bánh mì.
Tạ Ngọc Phàn kinh ngạc, hai ngón tay ghét bỏ nhặt miếng bánh mì lên, “Đạo diễn, không phải nói sẽ ở trên đảo hai ngày sao? Tại sao có chút thức ăn vậy?”
Đạo diễn trắng mập mặt cười đầy hòa khí, “Trên đảo tài nguyên phong phú, phần vật dụng còn lại yêu cầu các vị khách mời tự đi tìm nha.”
“…”
Tạ Ngọc Phàn khiếp sợ nói không nên lời.
Đạo diễn cười ha hả sờ bia bụng một cái, “Mọi người kiểm kê trang bị, kiểm tra lần cuối cùng, nửa tiếng sau bắt đầu.”
Trợ lý giúp Ôn Nhuận mặc đồ trang bị, đồ rằn ri, giày ống, áo giáp chiến đấu, súng đạn nước, máy truyền tin, còn có một chai nước nhỏ và hai miếng bánh mì.
Sau khi tất cả mọi người đều kiểm kê xong, các khách mời bị dẫn tới sáu chỗ khác nhau chờ đợi.
Trong máy truyền tin truyền tới “Bắt đầu”, sau đó là tiếng cười của đạo diễn.
Ôn Nhuận rời chỗ đợi, bắt đầu thăm dò hải đảo, tổ quay phim đi cùng thì vác máy quay phim theo phía sau.
Trên đảo hoang vu không người ở, ngoại trừ những tảng đá kỳ lạ lởm chởm cũng chỉ có các dạng thực vật không biết tên.
Ôn Nhuận vác súng đi sâu vào bên trong, càng đi vào trong càng vắng vẻ, thỉnh thoảng có tiếng chim hót, còn lại chỉ nghe tiếng sóng biển sau lưng vỗ về.
Ôn Nhuận vừa đi vừa suy nghĩ chiếc thuyền quân dụng kia rốt cuộc ở nơi nào.
Cậu ở ven bờ đảo chờ đợi, những người khác chắc cũng giống vậy, vì công bằng, thuyền quân dụng kia có lẽ ở chỗ nào đó cách sáu người bọn họ một khoảng cách bằng nhau, chỗ thích hợp nhất chính là trung tâm đảo, nhưng cái đảo này lớn như vậy, không có bản đồ hoặc định vị, muốn tìm được trung tâm đảo cũng không dễ dàng, như vậy tổ tiết mục nhất định sẽ đưa ra đầu mối gợi ý.
Nhưng mà có đầu mối hay không, cậu còn phải xác nhận một chút.
Ôn Nhuận nghiêng đầu qua anh trai quay phim tán chuyện, cười đặc biệt thiện lương, “Anh trai, anh biết đạo diễn đem gợi ý giấu ở nơi nào không?”
Anh trai không chút nghĩ ngợi nói: “Đạo diễn không cho tiết lộ.”
“A…” Ôn Nhuận kéo dài giọng, cười híp mắt, “Vậy thật sự có đầu mối à?”
Anh trai quay phim đi cùng mặt đầy vẻ kiểu “Trông cậu giống tiểu bạch thỏ mà, sao còn biết cách gài bẫy người khác như vậy hả” biểu cảm khiếp sợ trợn mắt nhìn cậu.
Ôn Nhuận vô tội nháy mắt, “Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi, thật đó.”
Anh quay phim đi cùng ngậm chặt miệng, quyết định không nói chuyện với cậu nữa, có quỷ mới tin cậu nữa.
Ôn Nhuận thấy anh ta không để ý tới mình, chỉ có thể vừa đi vừa suy nghĩ.
Gợi ý sẽ bị tổ đạo diễn giấu ở nơi nào?
Cậu suy nghĩ một chút, bước chân đột ngột ngừng lại.
Đứng tại chỗ suy tư chốc lát, chợt nhớ tới cái gì, xoay người bước nhanh trở về, quay lại chỗ đợi ban đầu.
Dựa theo suy đoán của cậu, nếu như tổ tiết mục thật muốn để lại gợi ý, như vậy chỗ tốt nhất chính là gần khu chờ đợi ban đầu.
Nếu như đặt ở chỗ khác trên đảo, rất có thể sẽ bởi vì đảo quá lớn vừa không có hướng đi cố định, dẫn đến khách mời căn bản không thấy được gợi ý.
Duy nhất xung quanh chỗ chờ, chỉ cần tỉ mỉ một chút, mọi người đều có thể phát hiện ra.
Chỉ cần phát hiện gợi ý thứ nhất, tiếp tục dựa theo gợi ý thứ nhất đi tiếp, như vậy xác suất sai lầm sẽ không lớn.
Ôn Nhuận về chỗ chờ ban đầu tìm kỹ một lần, cũng không phát hiện lưu lại đầu mối gì.
Mở rộng phạm vi, đi lục soát tiếp chung quanh.
Ở bốn phía tìm tòi một lượt, Ôn Nhuận rốt cuộc ở trong một khu rậm rạp cây cối dưới cây mây và giây leo, phát hiện một khối bia đá đổ xuống.
Bia đá trên có khắc một đoạn ngắn, đại ý là nói hòn đảo này vốn để giam giữ phạm nhân, định kỳ sẽ có thuyền quân dụng tới đưa thức ăn, mà thuyền quân dụng neo ở rừng rậm trong thung lũng.
Phía dưới đoạn văn này, còn vẽ một bức bản đồ đơn giản, Ôn Nhuận hướng về phía bản đồ nghiên cứu một hồi, phát hiện vị trí rừng rậm thung lũng quả nhiên là nằm ở vị trí giữa hải đảo.
Phía dưới cùng bản đồ, có khắc một hàng chữ nhỏ, “Thuyền chỉ có mỗi thứ sáu hàng tuần, buổi chiều sáu giờ mới có thể đến hải đảo.”
Ôn Nhuận sửng sốt một chút, cái này đạo diễn không có nói qua nha.
Nếu như không phát hiện lời trên bia đá, như vậy rất có thể sẽ bỏ sót tin tức mấu chốt này, cho dù tìm được đúng nới, cũng sẽ bởi vì không đúng thời gian, không tìm được thuyền quân dụng.
Ôn Nhuận ghi nhớ tin tức, đem bia đá trả về giấu kỹ lại, sau đó vác súng lần nữa lên đường.
Có bản đồ trên bia đá, Ôn Nhuận lần này đã có mục tiêu, cậu dựa theo bản đồ đi một đoạn đường rất dài, nghe được róc rách có tiếng nước chảy.
Đi về trước xem thử, phát hiện trước mặt một cái dòng suối không to lắm.
Nước suối trong vắt, đáy nước loáng thoáng còn thấy cá bơi lội, Ôn Nhuận lập tức hiểu lời đạo diện nói “Trên đảo tài nguyên phong phú”, đây là cho bọn họ được một lần chân thật tìm cách sinh tồn trên hoang đảo.
Ôn Nhuận còn tiếc không dám uống nước trong chai, bây giờ thấy có nước, mới đem ra uống hơn nửa chai nước nhỏ, ăn một miếng bánh mì, sau đó bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, tổ tiết mục chuẩn bị vẫn rất tỉ mỉ.
Trong bụi cỏ cạnh khe suối không xa, giấu một cái nồi sắt nhỏ cùng đá đánh lửa.
Ôn Nhuận đổ nước đầy nồi, rồi đi nhặt lá cây khô và nhánh cây về.
Sau đó đem hai khối đá đánh lửa đập vào nhau lạch cạch.
Thành phố N tháng tư khí trời đã nóng lên, nhiệt độ cao.
Ôn Nhuận kiên nhẫn ma sát một hồi, rốt cuộc có một đốm lửa dẫn tới được lá khô.
Ôn Nhuận cẩn thận lấy tay vây xung quanh lá khô, nhẹ nhàng thổi lửa.
Lá cây khô càng đốt càng mạnh, thế lửa rất nhanh bừng lên.
Ôn Nhuận tìm lại mấy hòn đá vụn đầu vây quanh lá khô, dựng cái bếp tạm đơn giản, sau đó lấy cành khô nhặt được bỏ thêm vào lửa, mới đem nồi sắt nhỏ chứa đầy nước thả lên, từ từ nấu nước.
Làm xong những thứ này, cậu đi xem cá trong khe suối, cá trên đảo này đoán chừng chưa thấy qua con người, con nào con nấy mặt cũng ngơ ngơ ngốc ngốc, lúc cậu đi múc nước cũng không thấy tụi nó bơi tránh đi.
Nhưng đống lửa bên này cần người trông hộ, cậu bàn bạc với anh trai quay phim, “Anh có khát không?”
Anh trai tức khắc to mắt lộ ra cảnh giác, “Không khát.”
“…” Ôn Nhuận im lặng một chút, cảm thấy giao lưu với anh này khó quá đi mất, chỉ có thể nói thẳng ra: “Tôi thương lượng với anh, anh trông lửa giúp tôi một chút, đợi tôi có cá thì chia cho anh một con?”
Anh trai có chút chần chừ, Ôn Nhuận lập tức kịp bổ sung thêm: “Đun nước xong cũng chia anh một nửa!”
Anh quay phim đi cùng nhất thời dao động, đang muốn đồng ý, thì nghe trong máy truyền tin đạo diễn tức giận nói: “Khách mời không thể nhờ bên ngoài giúp đỡ !”
Anh trai đang định nói lời đồng ý lại nuốt xuống bụng, Ôn Nhuận lập tức ủ rũ, thật ra thì cũng không nhất thiết cần người trông lửa đâu, cậu chỉ là muốn mượn cơ hội này cùng anh trai quay phim tạo sự thân thiết, nói không chừng còn có thể moi được tin tức ra.
Nhưng mà bây giờ xem ra không được rồi.
Cậu bèn thêm đủ củi vào lửa, chọn một nhánh cây có đầu rễ nhọn, đến bên khe suối xiên cá.
Bọn cá này quả nhiên đều ngơ ngác chậm chạp, Ôn Nhuận đơn giản xiên cũng trúng được hai con, không có dao, cậu chỉ có thể lấy cục đá có cạnh sắc, qua loa cạo vảy cá, rửa sạch rồi dùng nhánh cây xuyên qua, gác ở trên lửa nướng.
Đun xong nước thì để đấy cho nguội, chờ một chút có thể đổ vào bình nước mang đi.
Lúc Ôn Nhuận đang chậm rãi nướng cá, nghe thấy xa xa bỗng nhiên truyền tới thanh âm quen thuộc, giống như là Tạ Ngọc Phàn.
Thanh âm kia ríu rít đang cùng ai oán trách: “Đạo diễn ác thật, cũng không để lại cho một chút thức ăn?”
“Tôi thật là đói, hai miếng bánh mì căn bản không thể lấp đầy bụng được.”
Ôn Nhuận còn chưa kịp thu dọn đồ đạc giấu đi, nghe Tạ Ngọc Phàn bỗng nhiên hét lên một tiếng, “Tôi ngửi thấy mùi cá nướng !!”