Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cài đặt đã hoàn tất"
Ơ, có gì đó sai sai. Tôi mua lại lap cũ của thằng bạn, format rồi cài lại tất. Chỉ cài những thứ tôi cần, còn lại toàn để mặc định. Tôi sẽ chả bao giờ lại đi down những thứ nặng như torrent vào cái lap sida này.
Vậy cái đ** gì vừa được cài đặt thế??
Tôi định gọi thằng bạn cầu giúp đỡ dù ghét phải thừa nhận rằng tôi đếch biết phải làm sao tiếp cả. Lâu giờ vẫn tự hào mình giỏi dùng máy tính vcl nhưng thật ra cái gì phức tạp hơn giao diện người dùng bình thường thì tôi chịu thua.
Nhưng vẫn có gì đó sai sai ở đây. Có một icon mới ngoài desktop. Tôi ghét để icon ngoài màn hình, thường thì desktop trống không luôn. Chỉ pin mấy thứ cần dùng dưới toolbar. Hết.
Matrix. Tên của cái icon mới. Một biểu tượng xanh đỏ đơn giản. Tôi tò mò click đôi vào.
Một danh sách những lệnh để tôi chọn hiện lên.
HỌC HỎI
THU THẬP
TÌM KIẾM
Tôi chọn THU THẬP. Danh sách tiếp theo hiện lên. NHÀ CỬA. PHƯƠNG TIỆN. VĂN PHÒNG. Tôi tiếp tục chọn NHÀ CỬA/NỘI THẤT/SOFA. Tôi đang cần một cái sofa mới. Coi như đây là phần mềm shopping vậy, tôi chọn kiểu dáng và màu sắc cho chiếc ghế của mình. HOÀN TẤT.
Không hề có trang thanh toán. Nó chỉ đơn thuần trở về màn hình chính. Tôi nhìn chằm chằm vào máy một lúc và tự hỏi thế quái nào phần mềm này lại có thể được down xuống và cài vào đây. Tôi lại thử bấm vào HỌC HỎI, xem có gì hay ho hơn không. NGÔN NGỮ/TIẾNG PHÁP. Hmm. Có vẻ lợp lý. Dân ở đây nói tiếng Pháp rất nhiều, cả tỉ lần tôi thầm ước mình hiểu và giao tiếp được với họ.
Bỗng nhiên chuông cửa reo vang. Tôi trượt khỏi ghế tạm rời máy một lát.
“Chào anh. Tôi mang sofa đến đây. Để nó ở đâu nhỉ? Phòng khách ạ?” - Người giao hàng nói giọng Pháp đặc sệt.
“À.. ờ…” – Tôi đỡ mất mấy giây. Nếu là giao nhầm hàng thì ngon rồi. Tôi cần thay cái sofa cũ mèm lắm rồi nhưng méo thế nào đủ tiền. – “Dạ vâng, anh đặt ngay phòng khách giúp em nhé.”
“OK Monsieur, bọn tôi khiêng vào ngay đây.”
*Monsieur: quý ngài.
Hai người đàn ông cao lớn khiêng vào nhà tôi một cái sofa màu xanh biển sang trọng, kiểu dáng y như hình tôi vừa chọn lúc nãy. Tôi ký vào đơn xác nhận. Trước khi rời đi, một trong hai người dừng trước cửa – “Tiện thể cho tôi hỏi gần đây có chỗ nào bán thuốc lá không nhỉ?”
“À có, ngay chỗ… à… anh đi qua 2 tòa nhà kia, rẽ trái, sẽ có một… ờ…” – Tự nhiên tôi quên bén mất đó gọi là cái gì.
“Cửa hàng tiện lợi hả?”
“Ờ đúng rồi. Xin lỗi, tự nhiên tôi quên mất.”
“OK không sao. Dù sao anh nói tiếng Pháp rất tốt dù hình như đó không tiếng mẹ đẻ của anh” – Người giao hàng trả lời rồi rời đi.
Tôi vội quay lại ngay chỗ máy tính. Ngồi vào bộ bàn ghế xấu xí cũ kỹ và tự hỏi có nên mua luôn bộ mới không. Không, cái ghế này đủ thoải mái rồi, và thứ tôi thật sự cần là tiền, thời gian và các mối quan hệ cơ.
Hoặc có thể là câu trả lời cho một bí ẩn không lời giải đáp.
Tôi chọn TÌM KIẾM và nhập vào cái tên: Jimmy Hoffa.
*Jimmy Hoffa: cựu chủ tịch Nghiệp đoàn Lái xe tải quốc tế, nghiệp đoàn tên tuổi nhất ở Mỹ - biến mất một cách đầy bí ẩn. Hoffa là một trong những nhân vật quyền lực và nổi tiếng nhất tại Mỹ thời bấy giờ. Sự nổi tiếng của Hoffa đến từ vị trí chủ tịch nghiệp đoàn đầy quyền lực mà ông ta nắm giữ, từ những mối quan hệ mật thiết với mafia, từ bản án tù mà ông ta phải nhận do tham nhũng, hối lộ và lừa đảo… Trong hơn bốn thập kỷ qua, người ta đã đưa ra nhiều cách lý giải về tình tiết vụ biến mất của Hoffa, nhưng đến nay chưa có giả thuyết nào được chứng minh.
Không một ai biết sự thật về ông này, ít nhất là không một ai còn sống biết. Phép thử hoàn hảo để xem cái lap chết tiệt có thật sự biết nó đang tìm kiếm cái gì không.
Tiến trình chạy liên tục vài phút. Tiếng đồng hồ treo tường tick-tac chậm rãi làm tôi khó chịu bực bội nhưng vẫn phải ép mình ngồi yên và kiên nhẫn chờ đợi.
Một hộp thoại đơn giản hiện lên dòng số “42.515128, -83.693161”. Tôi google maps tọa độ ấy ra một công viên ở Michigan. Sau khi note lại thì chợt nhận ra sắp trễ xừ nó giờ làm.
Vớ vội bộ đồng phục và áo len, chắc chắc Walmart sẽ không cho phép tôi tới trễ chỉ vì bận khám phá một phần mềm vớ vẩn nào đấy. Tôi sẽ bị đuổi việc mất. Cho tới giờ thì tôi vẫn không kiếm được đồng nào từ cái máy tính này cả.
Trên đường đi tôi thắc mắc không biết điều đấy khả thi không, kiếm được tiền từ phần mềm đấy? Lỡ đầu đây chỉ là một trò chơi khăm tinh vi thì dù sao thì tôi cũng cần phải đi bốc xếp hàng đã. Sẽ thật là sai trái nếu bỏ việc vì một vận may mông lung.
Rời nhà đi làm, tôi vẫn không thể ngừng lăn tăn chuyện cái phần mềm quái quỷ ấy từ đâu ra. Băn khoăn cứ bám lấy tôi suốt chuyến xe bus cho tới trạm dừng để chờ bắt chuyến tiếp theo.
Ngay trạm trung chuyển, tôi bất chợt thấy một bốt điện thoại công cộng. Khá là lạ, tôi cứ tưởng mấy bốt điện thoại này tuyệt chủng rồi cơ. Tôi vẫn đang vân vê tờ giấy ghi tọa độ của Hoffa trong túi áo từ khi ra khỏi nhà.
“Cảnh sát à.. Tôi là J.” – Tôi không muốn cảnh sát biết tên mình cũng như việc tôi còn chưa sinh ra đời lúc Hoffa mất tích – “Tôi muốn báo là có một thi thể được chôn ở tọa độ 42.515128, -83.693161. Cảm ơn.” – Tôi gác máy và đi vội ra trạm chờ xe bus.
Công việc này thật nhàm chán đến chết. Nó không phải thứ thử thách tôi cần trong đời, nhưng dủ sao thì nó cũng đang giúp tôi trang trải hầu hết các chi phí cần thiết. Tôi biết mình cần tìm một công việc khác có tương lai hơn. Nhưng dù sao thì giờ cứ tận hưởng cuộc sống dễ dàng thoải mái này trước đã.
Tôi chỉ cần xếp hàng hóa lên kệ, giúp khách hàng tìm thứ họ cần, rồi kiếm ít bia về nhà. Chả cần phải làm việc vất vả hay suy nghĩ gì nhiều. Cho tới giờ thì thế là đủ.
15 phút nữa tôi giao ca. Bất ngờ Bennie, thằng ngáo đá thân với tôi, kéo cánh tay tôi lại.
“Ê Jason, mày biết gì chưa” – nó kéo tôi vào góc né camera – “Người ta tìm ra một cái xác.” – nó nói, mắt mở to.
“Ờ mày rộn vậy. Mà là ai. Người ta chết đầy ra đấy mà.” – Tôi nói, nhìn vào cái màn hình điện thoại đang chờ load.
“Không. Lần này mày biết ai không? Là Jimmy Hoffa đó man. Thằng quần nào đấy gọi cảnh sát từ điện thoại công cộng ở ngay thành phố này nè. Rồi người ta tìm được xác ổng nhờ thằng đấy chỉ điểm. Ngầu vl ấy.” – Hình ảnh một bộ xương mặt vest đầy đất cát hiện dần trên trang báo vẫn đang load giữa chừng.
Tôi ngay lập tức mặt cắt không còn giọt máu và đếch muốn hiểu mình vừa dính vào chuyện quái quỷ gì.
Đường về nhà dài như vô tận. Bus thì tới trễ, trời thì bắt đầu mưa. Mấy lúc thế này tôi chỉ ước mình có xe hơi cho đỡ khổ. Nhưng tôi méo có tiền. Rồi tôi chợt nhận ra mình cần gì, bắt đầu THU THẬP để khiến cuộc sống tôi dễ dàng hơn.
Tôi cắm tai nghe nhạc nhưng chẳng dịu đi được, cứ đứng ngồi không yên. Mất kiên nhẫn với việc chờ đợi, mắt dõi theo chuyển động hối hả của xe cộ trên phố. Mất 45 phút mới về được tới trạm gần nhà, mà thường thì thời gian sẽ trôi nhanh hơn nếu tôi chỉ chìm trong suy nghĩ vẩn vơ.
Vừa xuống bus tôi chạy nhanh về nhà như đứa con nít mới tan học.
Còn không thèm tháo giày, tôi lao ngay đến bàn máy tính.
Click đúp vào Matrix. THU THẬP/USD. Một cửa sổ pop up “Điền số tiền và chọn hình thức nhận:”. Tôi gõ max số 0 sau số 1 mà ô trống đấy cho phép – 9 số - 1 triệu USD. Số tiền khổng lồ mà thật tôi cũng không tưởng tượng ra được. Bấm OK và chờ đợi. Không biết mình trông chờ điều gì, chắc là tin nhắn từ ngân hàng báo tiền đã được chuyển vào tài khoản. Nếu chọn nhận tiền mặt thì người ta có giao tiền đến tận đây không nhỉ?
Nói làm tiền tôi thực hiện lại lệnh, chòn tiền mặt, lần này số tiền tối đa là $50.000. Nó hỏi tiếp “Mệnh giá?” – chọn $20 vậy.
“Ting” – Tin nhắn từ điện thoại báo tài khoản tôi vừa có thêm 1 tỉ USD. Oh shit.
Cùng lúc này tôi liếc lên màn hình lap và nhìn thấy Bộ đếm ở góc dưới bên phải cửa sổ của Matrix. “096”. Hmm, hình như tới tôi đã thực hiện 5 lệnh thì phải.
Chuông cửa lại vang lên. Tôi chậm rãi bước ra mở cửa, vẫn là anh giao hàng người Pháp lúc sáng.
“Xin chào. Rất vui được gặp lại anh.” – cử chỉ rất tử tế nhưng tôi không thể cười, chỉ đáp lại bằng cái gật đầu – “Tôi cũng vậy.”
“Hàng của anh đây” – Anh ta đưa cho tôi một túi vải thô.
Tôi cầm lấy và khựng lại – “Anh làm việc cho ai vậy?” – Tôi hỏi đầy tò mò.
“Giống anh thôi. Anh là người mới à?”
“Mới á? Tôi làm việc cho Walmart…”
“Ha. Chắc rồi, anh bạn.” – Anh ta nháy mắt rồi rời đi vào màn đêm.
Cái méo gì đang diễn ra thế này?? Tôi chả biết phải làm gì. Ngồi lại vào bàn máy tính và mở cái túi ra. Hmm, hiện giờ Bộ đếm chỉ còn 095. Vậy là nó sẽ không trừ khi lệnh chưa được thực hiện xong.
Nhưng cho dù nếu như sao đấy mà tôi đã bị ép làm việc cho ai đó để được nhận những thứ này thì bằng cách quái nào nó có thể chui vào đầu và dạy cho tôi tiếng Pháp được cơ chứ.
Hay do tôi tưởng tượng nhỉ. Tôi thử nói những từ và câu tiếng Pháp mà tôi chắc rằng tôi không thể biết.
“Bonjour, comment ca va? Je m’appelle Jason, je suis un employé de détail.”
*Chào bạn, khỏe không? Tôi là Jason. Tôi là nhân viên bán lẻ.
Putain. Cái đ** gì vậy..
*Putain: đm.
Tôi chọn lại HỌC HỎI. Và lần này thay vì chọn một ngon ngữ cụ thể thì tôi Ctrl+A. Tất cả ngôn ngữ đã được chọn. Không biết vậy thì bộ đếm sẽ tính là một hay nhiều lệnh.
Hơi chần chừ nhấn OK. Lỡ đâu tôi bỏ mất cơ hội học hỏi tất cả những thứ khác chỉ vì đống ngon ngữ này? Cơ mà tôi có thể làm cả tỉ thứ vi diệu nếu biết tất cả các ngôn ngữ trên thế giới ấy.
Bấm OK và đợi.
Màn hình nháy vài lần. Và bằng cách nào đấy tôi biết là tôi đã học xong tất cả. Tôi cất lời nói thử tiếng Quan Thoại. Tự trả lời bằng tiếng Hy Lạp, rồi mở TV lên 1 show tiếng Nhật trên Netflix.
Tôi có thể hiểu tất cả mọi thứ.
Liếc nhìn lại bộ đếm. 081. Tôi dùng mất 14 credit, nhưng thề là đã học nhiều hơn số ngôn ngữ đó. Vậy là có thể có “giá hời” khi chọn nhiều thứ cùng một lần. Tôi quyết định đặt pizza và ra ngồi trên chiếc sofa mới êm ái đếm từng xấp $20.
Ngay khi vừa đếm xong $50.000 thì có tiếng chuông cửa. Hốt hết đống tiền lại vào túi, rút ra 2 tờ $20 để trả tiền cho nhóc giao pizza.
Nhưng khi mở cửa tôi chỉ thấy 2 người đàn ông mặc vest đang cầm hộp pizza của mình.
“Ờ.. Xin chào. Mấy ông cần gì đấy?”
“Jason, chúng ta cần nói chuyện. Bọn tôi có thể vào chứ?” – Người cao hơn nói. Tôi gật đầu và đón lấy hộp pizza gã đưa. Đứng qua một bên cho 2 gã lạ mặt bước vào nhà.