Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cửu
Bóng đêm sâu dần.
Vương gia đơn độc rời khỏi căn phòng kia.
Trong đêm.
Một người đang đứng, thân thể tiêm gầy gánh vác hết thảy hỗn loạn của Bích Nguyệt đế quốc.
Thừa tướng tiến lên vài bước: “Vương gia, nén bi thương.”
Vương gia nâng mắt nhìn hắn một cái, vô cảm đáp: “Thừa tướng, khi nào sẽ phát tang?”
Thừa tướng sắc mặt trầm trọng: “Ngày mai là được. An Vương đã đem tin tức bệ hạ băng hà truyền ra, hai ngày sau, xin Vương gia hãy mang thân binh hộ tống di thể bệ hạ hồi kinh.” .
Vương gia có chút trì trệ gật đầu: “Đó là đương nhiên… Ta sẽ đi hết đoạn đường này cùng hắn.”
Thừa tướng vuốt cằm: “Tạ Vương gia lấy đại cục làm trọng.”
Vương gia thất hồn khoát tay, không nói: “…” .
Thừa tướng thoáng do dự, liền thản nhiên: “Kỳ thật một chuyến hung hiểm này, mọi người đều biết, bệ hạ. . . trước khi lâm chung cũng từng dặn dò thần rằng không được để Vương gia hộ tống…” .
Vương gia nhỏ giọng: “Ta hiểu.”
Thừa tướng gật đầu, cũng không nói gì .
Vương gia ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh đến dọa người: “Chuyện sau đó, đều đã chuẩn bị tốt?”
Thừa tướng chân thành: “Đó là tất nhiên.”
Vương gia bình tĩnh gật đầu: “Vậy thì tốt, bệ hạ tín nhiệm ngươi, cho dù hắn không còn cũng đừng để kế hoạch của hắn thất bại.”
Thừa tướng gật đầu tuân mệnh.
U ám thảm đạm, trăng tàn cuối tháng, khuất bóng sau rạng mây đen .
Hai người đều im lặng không nói.