Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nagisa sờ sờ cái hông đau nhức, tỉnh dậy có chút khó chịu nhưng cảm giác đó cũng sớm được trung hòa bởi một mùi hương nam tính êm dịu.
Đôi mắt xanh biết chớp chớp mơ màng, thật ấm áp – Cậu nghĩ, rồi càng nép mình về phía nguồn nhiệt.
Mãi một lúc, bản thân mới cảm thấy có gì đó không đúng! Nagisa trợn mắt tỉnh hắn, đập vào ánh nhìn làm một khuôn ngực màu đồng tráng kiện......
Phải, Nagisa đang nằm gọn trong vòng tay của ai kia. Ký ức của một đêm váng vất đã qua sớm ùa về như thiêu cháy cậu.
"Dậy rồi à?" Karma cọ mũi vào mái tóc xanh mềm mại, khiến ai đó càng thêm cháy ra tro
"....." Còn tâm tư nào mà đáp lại câu hỏi đầy thoải mái đó? Nagisa giờ đây chỉ có thể đờ ra trước đôi con ngươi đầy ma mị đang phóng to hết cỡ trước mũi cậu
Vậy.....vậy là đêm qua mình......mình đã "bị ăn" sao? – Nagisa bàng hoàng, đến mạch suy nghĩ cũng bắt đầu tắc nghẽn
Nhìn hàng loạt sắc thái biểu cảm như chớp lướt qua gương mặt tinh xảo, tên tóc đỏ nào đấy khoan khoái nhếch môi, dùng một lực đạo không lớn không nhỏ kéo chặt người vào lòng rồi lại giở trò ra chiều ấm ức
"Này Nagisa cậu phải chịu trách nhiệm với tớ đấy?"
Cặp mắt xanh kia lập tức trợn tròn như sắp rơi ra.
Nagisa cố cử động vùng eo đau đến rã xương rời cốt – Thật là trơ tráo, trơ tráo hết sức! Rõ ràng chính mình là người được lợi, trông tinh thần phấn chấn như thế kia kìa. Đây chẳng gọi là vừa ăn cướp vừa la làng sao?
Tên tóc đỏ nào đó luôn chú ý đến từng biểu cảm một của cậu, nhướn nhướn mày "Sao? Không chịu ư, thế ai hôm qua đã lầm bầm là thích tớ, thích chết đi được đấy hả? Rồi còn níu áo tớ không cho đi...." Karma nói dối nhưng việc này cáo già luyện mãi cũng thành tinh rồi
Trong một chốc ai đó lại lập tức xì khói, đêm qua cậu đúng là say đến quên trời quên đất, bản thân mình là ai cũng không biết nên làm ra hành động như thế cũng đúng là có khả năng đi, Nagisa mờ mịt nghĩ quẩn, khả năng phán đoán thật dối thành thạo được dưỡng thành từ lớp học giết thầy cũng sớm bị bỏ qua một bên bởi bản tính ngượng ngùng.
Thì ra.....cậu mới đúng là kẻ trơ trẽn đi câu dẫn người ta sao? Nagisa muốn khóc. Tình cảm quyết tâm chôn giấu cứ thế mà bị phơi bày?
Cậu bưng mặt, quay đi.....Thật không còn mặt mũi nào đối diện với Karma nữa, Nagisa lí nhí "Xin lỗi..."
Con lang đỏ nào đó thì lại thích thú khiêu mi, vốn định trêu chọc thêm một chút nhưng trông bộ dạng ai đó sắp "tự thiêu" đến nơi, lòng hắn nhanh chóng lại mềm nhũn "Xin lỗi gì cơ chứ...."
"Xin lỗi vì đã có những tình cảm sai trái như thế với cậu...." Nagisa buông xuống bàn tay đang che mặt, nước mắt như những hạt châu cứ trào ra, trượt theo khuôn mặt thanh tú thấm vào drap giường khiến Karma cũng theo đó mà một phen hoảng hốt...
Nagisa hít sâu như dồn lấy toàn bộ những can đảm: "Tớ không biết những rung động này bắt đầu từ khi nào nhưng mỗi lần ở bên cậu là tớ liền không tự chủ được trở nên dựa dẫm. Tớ ỷ lại vào cậu, tớ ích kỉ khi có cậu.....Tớ xin lỗi Karma. Chắc là cậu sẽ cảm thấy....ghê...ghê tởm tớ! Tớ....Tớ sẽ chuyển đi....."
Nagisa khóc nấc nhưng chưa nói hết câu thì lại được bao bọc bởi vòng tay cường tráng mà ấm áp. Karma dụi đầu vào hõm cổ cậu, nhè nhẹ thổi hơi: "Đừng như vậy Nagisa, đừng khóc. Là tớ, tớ sai. Tớ không khinh bỉ cậu, đừng khóc nữa. Chết tiệt, tớ mới là người thích cậu trước đấy, vậy mà tại sao cậu lại là người trước tiên nói ra những lời này. Tớ mới chính là đứa đáng ghê tởm tâm lí vặn vẹo muốn bẻ cong cậu....."
Buông Nagisa ra, đôi mắt tà mị của hắn giao với mắt cậu. Karma nhếch môi cười ma mãnh: "Chứ cậu nghĩ với sức của cậu, không có sự hợp tác của tớ, cậu sẽ đè được tớ sao Nagisa...."
Hắn bật cười hôn lên khóe môi cậu "Nagisa tớ thích cậu, muốn bọc cậu dưới đôi cánh của tớ cả đời, muốn chiếm cậu của riêng để không ai có thể đến gần cậu, tớ muốn tàn phá cậu, vấy bẩn cậu, muốn cho cậu được tham lam, được ích kỷ như một con người.....Có được không Nagisa?"
Quá viên mãn, đến nỗi Nagisa tưởng mình đang lạc trong cõi mộng nhưng dù có là mơ đi chăng nữa thì hạnh phúc cũng quá đỗi xinh đẹp khiến cậu tình nguyện sa vào trong đó ngập chìm, đắm say.....
Nắng sớm luồn qua phên cửa, khắc họa hai bóng hình xinh đẹp đang quyện chặt vào nhau
.......
Tình yêu khi sa vào rồi mới biết có bao nhiêu cuồng nhiệt. Một buổi sáng chủ nhật không làm gì cả, không công việc, không điện thoại....chỉ hai người với nhau hạnh phúc trong một buổi hẹn hò.
Dường như đã phải chờ đợi được nắm tay nhau đến hàng thiên niên kỉ. Vì đều là đàn ông nên cả hai liền không có sở thích cùng nhau nói lời ngọt ngào, thề non hẹn biển. Chỉ cần sóng bước bên nhau, tay cầm tay, một nụ cười, một ánh mắt đã là quá đủ để đi đến thiên trường địa cửu.....
Gà gật trong rạp phim, bữa tối lãng mạn.....tất cả những việc những người yêu nhau thường làm, từ nên tới không nên đều đã làm hết...Nghĩ tới đây Nagisa lại không nhịn được lườm ai kia một cái
Quá gian xảo, quá thâm hiểm, ý đồ vạch rõ rành rành ra đấy mà tại sao trước đây cậu lại không phát hiện ra? Rõ ràng....rõ ràng là hắn đã bẻ cong cậu!
Cùng nhau đi mua sắm, chơi thể thao rồi cũng nhanh chóng tiêu hết một ngày cuối tuần hường phấn. Nhưng dường như những chuyện hẹn hò bình thường đã không còn mới mẻ với cả hai. Vừa về đến nhà củi khô gặp lửa, căn phòng lại một lần ngập tràn xuân sắc
Sau một màn lăn lộn, ai đó ôm người trong lòng đang thở dốc vì mệt mỏi, sảng khoái đề nghị: "Sắp tới chúng ta xin nghỉ tuần trăng mật đi. Đến Anh, cùng đi ngắm Big Ben nhé"
Này chúng ta còn chưa có đến giai đoạn đó đâu! Nagisa nheo mắt nhìn ai kia đầy nguy hiểm nhưng cũng không lên tiếng phản đối. Thật ra thì với cậu, đến Anh cũng là ước vọng đã lâu