Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Theo vòng xoay lên cao, cảnh vật càng thêm mơ hồ lãng mạn. Nakamura nhìn người đối diện, tim chết lặng.
Cậu ấy như hiểu tất cả, lại như không. Im lặng nhìn cô bằng đôi mắt thuần khiết đó...Nakamura cảm thấy mình như một kẻ tội đồ. Nhìn biểu hiện của cậu ấy mấy hôm nay, nhìn thấy cô liền bảo trì buồn bã cùng im lặng, hẳn là thứ cảm xúc không đáng có này của cô đã làm Nagisa phiền lòng nhiều lắm
Biết làm sao được, cô lại không thể khống chế bản thân mà thích cậu. Cứ thế thích hơn 10 năm, cứ tưởng gieo một hạt hoa nhỏ thì nó liền theo tháng năm mà dễ dàng tàn lụi...Nhưng trời đất cứ trêu ngươi, dây dưa mãi rồi lại không bỏ được. Đến lúc kịp nhận ra mình gieo phải một sợi thường xuân chai lì, gai góc thì đã bị nó quấn chặt lấy chẳng thể thoát ra
Thứ bây giờ cô cần không phải là một con dao chỉ đủ để giải thoát rồi chôn vùi, mà là một mồi lửa thiêu trọn tất cả. Nếu không đạt được thì cứ để nó cháy ra tro, càng điêu tàn ảm đạm, càng đớn đau thống khổ thì càng xa khỏi nỗi tuyệt vọng cứ ngày đêm ám ảnh cô...
Không đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt cậu, cô hướng mắt ra ngoài cửa sổ "Hẳn là cậu cũng biết, tớ thích cậu"
"....."
Một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời, Nakamura thở dài tiếp tục: "Thích rất nhiều năm. Từ khi chúng ta chỉ là những đứa trẻ trong lớp 3-E ngày ấy, tớ đã tồn tại thứ tình cảm này với cậu. Sở dĩ trêu chọc cậu cũng chỉ vì mong cậu để ý đến mình hơn một chút, cặp mắt hí này của tớ quá bé nhỏ để đứng từ xa mà trông ngóng, chúc phúc cho cậu. Tâm nguyện của tớ đó giờ vẫn chưa hề dời đổi là được giữ Nagisa dưới mí mắt của mình, giấu cậu lại không để ai cướp đi mất..."
Mỹ nữ tóc vàng nhắm mắt, cản ngăn dòng lệ đang chực trào ra từ khóe mi và sống lại một lần với những hồi ức cũ: "Tớ cũng biết rằng Kayano thích cậu, Karma cũng có cảm tình với cậu. Đôi lúc tớ nghĩ, thích một người sao mà khó khăn đến vậy, xung quanh cậu ấy còn có biết bao nhiêu người tốt hơn mình, xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn, giỏi giang hơn...."
Một dòng lệ nóng men theo gò má, rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh nhỏ - Cuối cùng cũng không kiềm được, Nakamura nghĩ.
Song cô vẫn cố nén giọng nghẹn ngào: "Đã hàng vạn lần tớ suy nghĩ đến việc bỏ cuộc, ngày Valentine năm ấy có lẽ là lúc tớ quyết tâm nhất. Chứng kiến một Kayano như vậy, cao thượng mà chấp nhận chờ đợi cậu vô điều kiện, tớ đã nghĩ mình thật sự buông tay. Tớ không có đủ tư cách để tranh giành với cô ấy, mà nếu có lao vào tranh giành thật, thì cũng không tranh nổi. Nên tớ chọn thi vào một trường đại học ở nước ngoài, nửa vì ước mơ, nửa vì trốn chạy. Tớ nghĩ mình không có đủ can đảm cùng bình tĩnh để nhìn thấy cậu yêu thương một người con gái khác."
Cô đưa tay lên gạt đi dòng lệ, cố tỏ ra mạnh mẽ: "Nhưng tận sâu trong thâm tâm lại vẫn luôn đối với phần tình cảm này ôm hy vọng, hy vọng rồi cậu sẽ nhận ra ánh mắt, nhận ra quan tâm mà chú ý đến tớ nên vẫn luôn cố gắng giữ liên lạc với cậu. Thậm chí đến lúc nghe cậu từ chối Kayano, tớ còn ở bên đây nhậu nhẹt tưng bừng một trận rồi hứng chí trở về thăm cậu. Ngu ngốc nghĩ rằng mình đã có cơ hội..."
Dứt câu, gương mặt quý cô tóc vàng hiện lên một nụ cười cay đắng: "Chỉ là không ngờ được, như thế nào lại đến muộn. Thua trên tay hắn....Đau đớn có, nhục nhã có nhưng cậu yên tâm, tớ đã nghĩ thông rồi. Từ nay cố gắng quên đi phần tình cảm này giữa tớ và cậu. Bây giờ hy vọng rằng mối quan hệ của chúng ta sẽ lại tốt như ban đầu thì hoàn toàn là tự ảo tưởng, tớ chỉ mong Nagisa sau khi nhận thức cảm xúc này rồi, sẽ vẫn xem tớ là một người bạn. Cậu không muốn nhìn mặt tớ cũng được, không muốn nói chuyện với tớ cũng được, chí ít hãy đừng xa lánh tớ. Hãy để tớ trở thành một phần trong lịch sử của cậu, có được không?"
Cô ngước lên ngương mặt đẫm nước mắt, run run nhìn về phía Nagisa chờ đợi câu trả lời. Cậu chỉ biết vô thức gật đầu, Nakamura trong mắt cậu luôn bảo trì một bộ dạng quật cường mạnh mẽ, nhưng giờ đây lại òa khóc chẳng khác gì một đứa trẻ. Cậu muốn bước đến an ủi cô nhưng không thể, Nagisa hiểu giữa họ đã tồn tại một khoảng cách vô hình mà chẳng cây cầu nào bắc ngang được...
Tình cảm có thể là liều thuốc chữa bách bệnh song cũng dễ dàng trở thành độc dược hủy hoại con người....Thật may, giữa hàng vạn người cậu lại tìm được hắn. Hạnh phúc như vậy dẫu biết con đường phía trước còn lắm chông gai nhưng cậu vẫn có niềm tin giữa họ, hơn hết là niềm tin vào hắn...
Chưa từng đi qua đổ vỡ, nói không lo sợ là nói dối. Tình yêu dụ hoặc như vậy, rồi ai sẽ là người buông tay ai trước, con đường cách trở đến vậy, rồi ai sẽ là người gục ngã mà nói tiếng biệt li? Đời người dài như vậy, không đi qua mưa bão thì làm sao thấy được cầu vồng....
....
Một vòng đi dài như vậy, đến lúc họ về đến mặt đất thì Nakamura đã khóc mệt đến ngủ thiếp đi, Chris nhanh chóng đỡ lấy cô mà ôm xuống, đáy mắt không khỏi lộ ra chút đau đớn cùng bảo vệ. Còn Nagisa, từ đầu đến cuối chỉ nói được vài câu khích lệ, rồi lại rơi vào trầm mặc cùng sầu khổ của cô. Đến một ngón tay cũng chẳng thể nhúc nhích.
Đến lúc thật sự định thần lại, cậu đã được người nào đó lôi ra khỏi cabin. Lòng bàn tay to lớn xoa nhẹ lên mái tóc mang lại cảm giác an tâm vô bờ. Hắn dịu dàng ôm cậu vào lòng, cưng chìu trấn an: "Đừng lo, cậu đã làm rất tốt rồi"
Nagisa rúc trong lòng hắn, thả lỏng gật đầu.
Karma tựa cằm lên tóc cậu, dùng giọng trầm thấp mà ôn nhu rót vào tai Nagisa: "Ngày mai chúng ta đến Edinburgh, tạm tránh xa họ một thời gian..."