Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả có lời muốn nói: Dành tặng bạn ibeliveinmydream, cảm ơn bạn đã ủng hộ truyện của mình.
----------------------------------
"Kít..." Vừa đúng giờ tan làm, chiếc xe bóng loáng của Karma phanh lại trước khu ký túc tồi tàn
Quả là phong thái của người cầm quyền có khác, hiệu suất kinh khủng thật – Nagisa cảm thán
Cậu vừa tranh thủ hoàn thành công việc thu dọn đồ đạc cách đây không lâu, những tưởng còn phải chống cằm chờ thêm một lúc nữa thì bóng dáng quen thuộc đã bước đến ngay trước mắt
"Nagisa...." Dưới nắng chiều, nụ cười của ai kia như càng thêm rực rỡ
Nam tính thật đấy. Bị cuốn vào nụ cười ấy, Nagisa thoáng trở nên thất thần
"Chào cậu, Karma" Cậu nở nụ cười đáp lại hắn. Sao cứ gặp Karma thì hồn vía cậu lại dễ dàng bay đi đâu ấy.
Nhìn thân ảnh bé nhỏ ướt đẫm mồ hôi ngồi trên những kiện đồ đã được đóng thùng ngay ngắn. Lòng Karma hiện lên một chút chua xót "Sao cậu không đợi tớ tới giúp cậu?" Hắn cất giọng trách móc nhưng nhiều hơn trong đó là luận điệu giận dỗi
"Xem xem, vã hết cả mồ hôi ra rồi đây này" Karma đưa tay vén lên một lọn tóc mai ướt đẫm mồ hôi trên gương mặt hồng hồng sau khi làm việc nặng kia
Gam màu đỏ, cam, vàng chen chúc nhau nhảy múa trên nền trời hoàng hôn, rồi lại theo ánh nắng hạ cánh lên mái tóc xanh óng ả như bầu trời cùng ngũ quan tinh xảo như một thiên sứ. Ánh nắng phản chiếu lên đôi mắt, cả những giọt mồ hôi trên thân người bé nhỏ trước mặt, Karma đem tất cả hình ảnh đó thu vào đáy mắt, rồi để lại một dư âm trong trái tim hắn khiến nó đập loạn từng hồi, một khắc đó Karma nghĩ rằng tim hắn có một vết nứt, cái gì đó đang phá đất chui ra, nảy mầm.
"Karma? Cậu sao thế?" Cảm nhận được ánh mắt người kia đang chăm chú nhìn mình, Nagisa có chút không tự nhiên, cậu đứng dậy, tiến lại gần quả đầu rực lửa kia.
"À...Không, không có gì" Karma nhìn gương mặt xinh đẹp đang dần phóng đại kia, có chút hốt hoảng lui về sau một bước. Chậc! Vừa rồi là cảm giác gì vậy? Mình rơi vào lưới tình thật rồi sao, một chút cảm xúc cũng không khống chế nổi.
Đảo mắt vài vòng, Karma cố gắng ổn định nhịp tim và hơi thở đang dồn dập, dùng giọng điệu ân cần mà hắn cũng tự thấy tởm nói với Nagisa: "Để tớ giúp cậu chuyển đồ". Sau đó thì biến thành một cỗ máy cứng ngắc, bước nhanh tới ôm lấy những kiện hàng như phao cứu mạng, nhanh gọn chất đồ lên xe.
Được rồi, Karma thừa nhận, hắn đang trốn tránh ánh mắt Nagisa.
"Cậu ấy sao thế nhỉ?" Nagisa lầm bầm tự nhủ, cậu rõ ràng cảm nhận được những biến đổi trên gương mặt Karma. Ừm, có hơi thất thần một lát rồi nhịp tim tăng đột ngột và sau đó là hoảng hốt.
Cậu không nhầm chứ? Karma... Hoảng hốt ư? Đúng là đang kể chuyện cười. Con người lúc nào cũng tự tin trong từng đường đi nước bước của mình thế mà lại....Nhưng bước sóng của cậu ấy rõ ràng là thế. Có khi nào, ....đầu mình dính gì đó không? Nên cậu ấy mới kì lạ mà nhìn đến thất thần như vậy, chắc phải là thứ gì đó xấu hổ lắm nên nhịp tim mới tăng mạnh, vì nhịn cười chăng....Rồi hoảng hốt, vì sao Karma lại hoảng hốt nhỉ? Cậu ấy nghĩ mình phát hiện ra điều bất thường rồi?!
Chắc chắn là như thế - sau một màn tự bổ não, Nagisa kiên quyết khẳng định. Rồi cậu đưa tay kéo kéo tóc mình, xem có thể gỡ "cái thứ xấu hổ" kia xuống không.
Karma đang bê một kiện hàng cạnh cậu lên, liếc mắt thấy một màn này, suýt trượt tay đánh rơi đồ xuống. Quá...quá đáng yêu rồi. Karma bị suy nghĩ này làm cho đỏ mặt. Hiệu suất tay chân lại gia tăng gấp bội.
Nagisa bây giờ so với lúc trước để tóc dài chỉ có thể đáng yêu hơn. Dùng ngũ quan tinh tế của một người trưởng thành, cơ thể của một người trưởng thành làm ra những hành động như thế, thật là.....Karma, cảm thán không thôi.
Song một suy nghĩ lại lần nữa vòng về xoẹt qua trong đầu hắn 'cơ thể của một người trưởng thành', đã trưởng thành. Con lang đỏ hít sâu, hắn đang nghĩ lung tung đến chuyện quái nào thế này?! Biến, biến đi suy nghĩ chết tiệt
Với năng suất thần tốc, số đồ đạc cũng không tính là nhiều của Nagisa chẳng mấy chốc đã yên vị trên xe Karma. Vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Nagisa phủi phủi tóc, ôm lấy thùng hàng cuối cùng ngồi vào ghế phụ lái bên cạnh cậu bạn đầu đỏ.
"Xuất phát thôi, Nagisa" Karma nghiêng đầu nở một nụ cười với cậu, nhấn chân ga phóng vụt đi
"Xin lỗi vì đã làm phiền cậu" Bầu không khí trên xe yên ắng quá thì lại đâm ra ngột ngạt, Nagisa liền bắt chuyện trước
"Ồ! Có gì đâu" Karma có vẻ không quá bận tâm đến lời nói khách sáo xa cách của ai kia. Rồi cả hai sẽ có nhiều thời gian – hắn nghĩ, lại thêm vào một câu để tiếp tục câu chuyện "Nhưng có chút đột ngột nên tớ vẫn chưa dọn dẹp phòng cho cậu, lát nữa đến nơi có lẽ phải vất vả một chút rồi"
Hơi ngạc nhiên vì câu nói của Karma, Nagisa nào dám phiền phức như thế, cậu vội vã đáp: "Không. Không cần đâu, tớ chỉ ở tạm một, hai ngày thôi. Không cần có phòng riêng đâu, tớ ngủ ở sofa là được rồi"
Một, hai ngày? Karma nhướng mày, hắn nghĩ đám phiền phức kia rốt cuộc cũng lay chuyển được cậu dọn ra khỏi chỗ đó. Nhìn đống đồ đạc và căn phòng ngập nước trống hoác kia, Karma tưởng rằng kế hoạch của hắn đã thành công rồi chứ. Hao tâm tốn sức như thế mà cậu vẫn muốn quay lại cái nơi tồi tàn đó sao?
"À! Tớ hiểu rồi" Chấp thuận với Nagisa, lần này Karma không ngăn cậu lại nữa. Lần trước nhìn vào kiên định trong đôi mắt trong trẻo kia, hắn đã biết mình không có cách nào khuyên ngăn cậu. Vậy thì chỉ đành để cậu tự thay đổi quyết định, ngoan ngoãn tới bên cạnh hắn thôi.
Karma đã trù tính sẵn kế hoạch dự phòng cho trường hợp này rồi.
Xe chầm chậm tiến vào một dãy nhà cách trường của Nagisa 6 con phố rồi phanh lại trước một căn hộ hai tầng hiện đại với hai tông màu trắng xám làm chủ đạo. Trước nhà có một mảnh sân nhỏ nhưng chỉ toàn cỏ là cỏ. Phải rồi, cậu trông chờ gì ở bộ dạng Karma trồng hoa, chăm sóc cây cảnh...Chắc trời sụp mất thôi!
Bên phải có một căn hầm nhỏ vừa đủ cho một chiếc xe hơi. Lối vào nhà băng qua thảm cỏ là một con đường sỏi đá. Nagisa nhanh chóng dỡ đồ xuống, theo sau Karma vào nhà.
Công chức có khác, khác xa với cậu một trời một vực. Cửa chống trộm, đóng mở tự động, bóng đèn cảm ứng âm thanh, nhìn những tiện nghi ấy, Nagisa ghen tị phát khóc. Có lẽ số phận cậu đã định là không phải số hưởng rồi.
Chưa hết, nội thất trong căn nhà càng làm Nagisa chảy dãi hơn nữa, tuy không quá xa hoa nhưng nhìn rất ngăn nắp tiện nghi, từng mét vuông không gian đều được tận dụng rất tốt, ấm cúng song cũng rất thoáng đãng.
Chuyển từng hộp đồ vào rồi chất đại ở góc phòng, Nagisa càng tận dung thời cơ quan sát nhà cậu bạn kỹ càng hơn nữa. Tầng trệt có ba gian, phòng khách, nhà bếp và phòng gym. Trên lầu chắc là phòng ngủ của Karma và phòng làm việc của cậu ấy. Quá tuyệt rồi, đây như căn nhà mơ ước của Nagisa vậy, hiện đại nhưng lại không quá phô trương.
Sáng mắt ngắm nhìn thỏa thích, Nagisa mang tâm trạng phấn khích hỏi Karma: "Karma, cậu mua căn nhà này, thật là khéo chọn" Nói xong còn vui vẻ bật ngón cái lên nữa
Karma không nghĩ rằng căn nhà chỉ dùng để về ngủ này của hắn có thể khiến cậu phấn khích tới vậy, bộ dáng háo hức như một đứa trẻ làm Karma cảm thấy ấm áp, cũng có chút buồn cười, đáp "Không, là cơ quan cấp"
Một câu nói thả ra lại càng làm Nagisa đối với người bạn này tôn thờ hơn nữa. Xem xem, đãi ngộ thật là quá tốt, đến nhà cũng được cấp cho ở. Đúng là trời biết quý trọng người tài. Haizz! Với tình hình lương lậu của cậu hiện giờ, đến bao giờ mới mua được một tấm nền của ngôi nhà này đây.
Nghĩ rồi lại nghĩ, hào hứng ban đầu lại trượt xuống thành vẻ ủ dột. Thật đúng là tâm trạng thay đổi thất thường mà – Karma nhìn dáng vẻ cúi gằm mở mở thùng hàng kia, cảm thán
Đúng là không thể bỏ mặc ai kia u sầu như thế được, Karma thở dài, cất giọng: "Oi Nagisa! Khoan mở đồ đã, tắm rửa rồi đi ăn cái gì đi. Cậu thích gì?"
Ăn? Nhắc tới đồ ăn, bụng Nagisa lại bắt đầu đánh trống, bận bịu từ trưa đến giờ, cậu đã ăn cái gì đâu. Nghĩ đến hương thơm ngào ngạt của món ngon....Karma, thật biết cách dụ dỗ người khác mà "Ramen đi..." Trời lạnh, cậu thèm thứ gì âm ấm
"Được..." Karma nhìn cậu, nở nụ cười tràn ngập ôn nhu